Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 7: Trùng phùng



Hà thị dẫn theo hai nha hoàn lật đật chạy đến tử viện.

“Con, cái tên hỗn tiểu tử này! Mau từ trong khuê phòng muội muội con bước ra đây!” Bà nắm chặt chiếc khăn tay chỉ về cửa phòng đang đóng, tức đến cả người phát run. 

Thẩm Khước rõ ràng cảm thấy sau khi Thẩm Hưu nghe thấy thanh âm của Hà thị, sắc mặt trở nên càng thêm khó coi. Chàng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại mang theo một chút hận thù khiến người khác kinh sợ!

Thẩm Khước kinh ngạc, nàng liền nhẹ nhàng lắc lắc tay của Thẩm Hưu, sắc mặt của Thẩm Hưu mới đỡ hơn một chút.

“Mẫu thân cũng là quan tâm muội, không phải cố ý trách mắng huynh. Muội đi mở cửa.” Thẩm Khước bước qua Thẩm Hưu mở cửa ra, kéo Thẩm Hưu bước ra ngoài.

Nhìn thấy hai huynh muội nắm tay nhau, Hà thị liền cứng đờ người. Bà áp chế hoả khí trong lòng, nhìn Thẩm Hưu, chất vấn: “Ngày mai mới là ngày quay về, sao hôm nay con đã quay về rồi, có phải lại trốn chạy về không? Hơn nữa, tại sao con vừa quay lại liền không an phận! Con có biết con khiến Thẩm Ninh bị doạ thành bộ dáng gì hay không! Con bé mới năm tuổi! Con rốt cuộc có dáng vẻ của một ca ca hay không hả!”

Thẩm Hưu trợn trắng mắt, giả vờ không nghe thấy, hai mắt nhìn trời.

Thẩm Lưu cũng đến, nhìn thấy Hà thị đã đến rồi, sắc  mặt nàng liền hoà hoãn, vứt cây roi trong tay cho nha hoàn cất đi. Không sai, khi nàng đến đây trong tay còn cầm theo một cây roi chín đốt.

“Mẫu thân…” Thẩm Khước muốn khuyên nhủ.

“Con câm miệng cho ta!” Hà thị quát lên một tiếng hung dữ, đánh gãy lời nói của Thẩm Khước.

Thẩm Hưu chuyển ánh mắt trừng mắt nhìn bà, không có ý tốt nói: “Gào cái gì mà gào, bà thì có dáng vẻ của mẫu thân sao?”

Thẩm Khước kinh ngạc ngẩng đẩu nhìn Thẩm Hưu, nàng thế nào cũng không ngờ sự ngang ngược của Thẩm Hưu đã đến nước này, càng không nghĩ đến huynh ấy sẽ giúp mình nói chuyện. Theo lý mà nói, ngay cả mẫu thân mà chàng còn đối đầu như vậy, vì cớ gì lại giúp nàng? Không lẽ chỉ vì duyên cớ song sinh?

“Con!” Hà thị tức đến suýt chút nữa khí không thông, “Ta không nên sinh ra con!”

Thẩm Hưu cười lạnh, nói: “Nếu như không sinh ra ta, bà sẽ không thể trở thành chủ mẫu của Thẩm gia rồi!”

Sắc mặt Hà thị trở nên cực kỳ khó coi, Thẩm Lưu bước qua đỡ Hà thị, quay đầu trừng Thẩm Hưu: “Huynh nhìn xem dáng vẻ đó của huynh, giống cái gì chứ! Sao có thể nói chuyện với mẫu thân như vậy!”

Mẫu thân của Thẩm Lưu khi sinh nàng vì khó sinh mà qua đời, Thẩm Lưu từ khi ra đời liền sống ở bên người Hà thị.

Trận trách mắng và cãi nhau này đã sớm khiến tất cả hạ nhân quỳ xuống trên đất, không dám thở mạnh. Còn Thẩm Khước cũng rơi vào chấn kinh rất lâu không thể hồi hồn, nàng híp mắt ngẩng đầu nhìn phía Đông. Mặt trời đã lên cao, chỉ mới là ánh nắng sớm mai mà đã gắt đến như vậy.

Thẩm Khước duỗi tay lau mồ hôi trên trán.

Động tác nhỏ này vậy mà không thoát khỏi mắt Thẩm Hưu, chàng nhìn Thẩm Khước, hỏi: “Muội rất sợ nóng sao?”

“Muội…”

Thẩm Khước còn muốn nói một câu “Muội không sao”, nhưng vừa mới nói một chữ “muội”, liền cảm thấy trời đất xoay chuyển, cả người ngã về phía sau.

“Thẩm Khước!” Con ngươi của Thẩm Hưu phóng đại, vững vàng đón lấy thân thể nhỏ bé của Thẩm Khước. Chàng vội vàng hô với đám hạ nhân đang quỳ: “Đều là người chết cả sao? Còn không mau đi mời đại phu!”

Thẩm Khước không phải bị bệnh, mà là bị cảm nắng.

Đại phu hỏi: “Tam cô nương có phải mấy đêm nay đều ngủ không ngon không?”

“Đây…” Hà thị không trả lời được.

Đại phu lại hỏi: “Tam cô nương gần đây có phải không dùng bữa ăn chính, chỉ ăn hoa quả, hay là đá lạnh thôi đúng không?”

Hà thị trầm mặc.

Đại phu tiếp tục hỏi: “Tam cô nương gần đây có phải có tâm sự gì không?”

Hà thị ho nhẹ một tiếng che giấu sự ngại ngùng.

Bà không trả lời được, cái gì bà cũng không biết. Chuẩn bị tử viện cho Thẩm Khước có thể gọi là tiêu tốn hết tâm tư của bà, những đồ vật trong phòng đều là loại tốt nhất. Bà cấp cho Thẩm Khước thức ăn nước uống đều là loại ngon nhất, thế nhưng đúng thật là bà không quan tâm nàng, thậm chí ngay cả kéo nàng nói chút lời tâm tình giữa hai mẹ con cũng không có.

Thẩm Hưu hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Khước mơ hồ nằm mơ thấy rất nhiều thứ, trong mộng là hình ảnh Túc Bắc của ngày trước.

Nàng mơ thấy những ngày đã qua, những hồi ức ấy luôn kèm theo mùi vị thảo dược, toàn bộ đều trộn lẫn cùng nước mắt và đau khổ. Tất cả đều giống nhau, mỗi một giấc mơ đều có thân ảnh của Thích Giác.

Nàng sợ Thích Giác, mấy năm này còn đỡ một chút. Khi còn nhỏ, ở trước mặt Thích Giác ngoan như một con thỏ, ngay cả bước đi cũng là nhón chân mà đi, người là người thân duy nhất của nàng.

Thẩm Khước một bên mơ mơ hồ hồ nằm mơ, một bên có thể nghe thấy người ở bên tai nói chuyện. Nàng nghe thấy cái miệng của Niếp Tuyết không ngừng càm ràm. Nàng nghĩ đợi khi nàng khoẻ lại, nhất định phải thưởng cho Niếp Tuyết một trận đánh mới được.

Nàng biết Hà thị có đến mấy lần, mỗi lần đều đứng ở bên giường nửa ngày, cuối cùng thở dài một hơi rồi rời đi, ngay cả tay của nàng cũng không chạm vào. 

Thẩm Hưu mỗi lần đến đều vứt đồ mắng người, sau đó cũng không biết là ai nói chàng còn như vậy sẽ ảnh hưởng đến Thẩm Khước, chàng mới yên tĩnh lại.

Sau đó Thẩm Khước lại ngủ thêm một giấc nữa mới nhớ ra người trách mắng Thẩm Hưu là Thẩm Lưu.

Thẩm Khước cũng không thật sự ngủ, lúc tỉnh cả người nàng ngơ ngác nhìn rèm che giường, giống như tứ chi bại hoại chỉ có loại cảm giác ngột ngạt. Loại cảm giác này khiến nàng lựa chọn tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Các nha hoàn hầu hạ hỏi nàng muốn ăn gì, nàng luôn nói: “Đá…”

Nhưng không có ai tiếp tục đưa đá cho nàng nữa.

Thẩm Khước bị bệnh đến ngày thứ hai, phụ thân Thẩm Nhân đến thăm nàng, đứng ở bên giường nói với nàng vài lời. Con người Thẩm Nhân, dung mạo phong lưu phóng khoáng, cho dù con đã lớn như vậy, sự tuấn tú như cũ vẫn không giảm. Hình dáng lông mày của Thẩm Khước chính là có nét của Thẩm Nhân. Thế nhưng giữa hàng lông mày của Thẩm Nhân luôn phủ một tầng u sầu, tựa như có tâm sự không giải toả được.

Ngay cả Thẩm lão phu nhân cũng qua thăm nàng, lão thái thái vừa nhìn thấy bộ dáng gầy yếu của Thẩm Khước liền rơi nước mắt, người trong nhà không dám để bà đến nữa.

Lần này Thẩm Khước bị bệnh kéo dài hơn nửa tháng. Tất cả việc thỉnh an và lên lớp đều được miễn. Đại phu cả Ngạc Nam đều được mời đến một lần, ngay cả thái y trong cung cũng đến xem. Vì vậy cả Ngạc Nam đều biết Thẩm gia có một đích nữ sống ở bên ngoài từ nhỏ đã quay về, hơn nữa bệnh nặng không thể dậy. Nhìn động tĩnh này của Thẩm gia thì ai cũng biết rằng nữ nhi này được Thẩm gia nhìn trúng.

Trong tử viện bị ngâm trong không khí nồng nặc mùi thuốc, vào mùa hạ nóng nực như vậy đặc biệt gay mũi. Một vài hạ nhân khi đi ngang qua tử viện đều muốn tăng nhanh bước chân. Nhưng Thẩm Khước lại chìm trong mùi thuốc quen thuộc này mà tĩnh tâm lại.

Trong lòng nàng rất rõ, bản thân không thể cứ bệnh mãi như vậy. Nếu như nàng chết, không biết có thể đem lại vài giọt nước mắt giả tạo của ai.

Cuộc đời này là của chính mình, từ nay về sau nàng phải sống thật tốt.

Mới sáng sớm, Thẩm Hưu lại đến thăm nàng.

Thẩm Khước cố gắng mở mắt nhìn chàng, nhẹ giọng nói: “Huynh dạo này vẫn luôn ở nhà sao? Không cần đi thư viện sao?”

“Ta đi rồi!” Thanh âm của Thẩm Hưu đè nén, chàng sớm đã quen với việc vừa mở miệng liền phát hoả, nhưng đối với Thẩm Khước sẽ gắng sức nhẫn nhịn loại tức giận vô danh này. Ngữ khí này vừa nghe liền cảm thấy vừa kì quái vừa buồn cười.

Lục Nghị và Hồng Nê hầu hạ ở bên cạnh không biểu hiện ra mặt, trong lòng lại thấy cực kỳ kinh ngạc. Bộ dáng như vậy của Thẩm Hưu bọn họ chưa bao giờ thấy qua.

“Nghỉ ngơi đi! Chút nữa ta còn phải ra ngoài một chuyến.” Thẩm Hưu nói.

Thẩm Khước nhẹ giọng dặn dò: “Đến thư viện rồi, cố gắng nghe lời thầy, không được chống đối phụ thân, mẫu thân sẽ không vui.”

“Không phải đi thư viện, Trầm Tiêu Quân về Ngạc Nam rồi, phụ thân sai ta đi yết kiến! Cảm tạ hắn đã chăm sóc muội những năm này!” Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn, chàng đứng dậy rời đi, lại phát hiện góc áo bị giữ lại. Chàng cúi đầu, liền nhìn thấy một bàn tay nhỏ đang giữ lấy góc áo của chàng.

Thẩm Khước nâng nửa người dậy, ngửa đầu nhìn chàng, khẩn thiết nói: “Có thể mang muội đi cùng không?”

Trong đôi mắt của nàng có thứ ánh sáng mà Thẩm Hưu chưa bao giờ thấy qua.

“Không được! Thân thể muội đã thành cái dạng gì rồi! E rằng ngay cả bước đi cũng không nổi! Không thể đi!” Giọng nói của Thẩm Hưu lại lớn lên.

Thẩm Khước lắc lắc cánh tay của Thẩm Hưu, đáng thương nói: “Tiên sinh đã chăm sóc muội nhiều năm như vậy, lại là sư phụ của muội, khổ cực dạy bảo muội nhiều năm như thế, người về Ngạc Nam, muội đương nhiên phải đi bái kiến rồi!”

Đây là lần đầu tiên Thẩm Khước một hơi nói nhiều lời như vậy sau khi bị bệnh. Nói xong, liền bắt đầu ho lên.

Thẩm Hưu vẫn từ chối: “Hôm nay nắng ở bên ngoài rất gắt! Muội vừa ra cửa lại ngất cho mà xem!”

“Ngồi trong kiệu nắng sẽ không chiếu tới! Muội còn có thể che đầu, mang ô. Sẽ có cách để nắng không chiếu vào! Cầu xin huynh đó…!” Thẩm Khước mím môi làm nũng với Thẩm Hưu. Thanh âm của nàng vốn dĩ đã nhỏ nhẹ, làm nũng như vậy, nói không nên lời có bao nhiêu đáng thương.

Thẩm Hưu lớn như vậy lần đầu tiên nếm được mùi vị mềm lòng.

“Vậy, nếu như muội khó chịu phải lập tức nói với ta, không cho phép gắng gượng!” Thẩm Hưu chịu thua nói.

Thẩm Khước liên tục gật đầu, vội vàng đáp ứng: “Huynh không nhớ sao, tiên sinh là đồ đệ cuối cùng của Lạc thần y. Những năm này cũng là tiên sinh chữa trị cho muội, nói không chừng muội sang chỗ tiên sinh, tiên sinh sẽ kê cho muội phương thuốc hợp lý!”

Thẩm Hưu vậy mới thật sự hạ quyết tâm mang Thẩm Khước đi.

Thẩm Khước cười rộ lên, khuôn mặt nhợt nhạt như có thêm khí sắc, Thẩm Hưu nhìn đến ngẩn người.

Thẩm gia đã có người bắt đầu truyền nhau tam cô nương vừa mới từ Túc Bắc quay về sắp không xong. Lúc này lại đột nhiên nghe nói tam cô nương muốn ra ngoài! Hà thị là người đầu tiên không đồng ý, nhưng khi bà lật đật đuổi tới chỉ nhìn thấy bóng dáng của chiếc xe ngựa đã đi xa.

Thẩm Khước cho rằng Hà thị sẽ không đồng ý, cho nên sau khi nàng đã lên xe ngựa cùng Thẩm Hưu rồi mới sai Lục Nghị đi thỉnh cầu Hà thị.

Lúc này, Hà thị tức đến giậm chân, cằn nhằn nói: “Hỗn láo! Ca ca đã không có chừng mực! Nha đầu này cũng là một đứa không cần mặt mũi! Từ nhỏ cùng nam nhân ở chung một chỗ, lớn rồi, lại có thể đi đến phủ đệ của nam nhân! Có cần mặt mũi nữa không! Quả thật là ở cái nơi Túc Bắc hoang vu hẻo lánh kia mà lớn lên!”

Tô ma ma đi theo bà cúi đầu xuống, lời gì cũng không dám nói, trong lòng lại âm thầm nghĩ: Tam cô nương từ nhỏ sống với nam nhân không có quan hệ huyết thống còn không phải do người ban tặng sao?

Trên đường, Thẩm Khước liên tục hỏi Thẩm Hưu còn bao lâu mới đến.

“Sắp rồi! Sắp rồi!” Thẩm Hưu mỗi lần đều trả lời như vậy. Thẩm Hưu nhìn bộ dáng gấp gáp của muội muội mình, trong lòng không  phải không có mùi vị gì. Đặc biệt là ánh sáng kì lạ trong mắt Thẩm Khước càng khiến lòng tự trọng của chàng bị tổn thương. Chàng mới là ca ca ruột của nàng nha! Sao chưa thấy muội ấy nhìn mình như vậy bao giờ? Hừ! Nhưng nghĩ lại, những năm này, may mà có Thích Giác chăm sóc Thẩm Khước, nếu như không có Thích Giác, không biết bộ dáng bây giờ của Thẩm Khước sẽ như thế nào?

Ba chữ “Trầm Tiêu phủ” khí khái mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt, đôi mắt của Thẩm Khước lại nhiễm một tầng hơi nước.

Nàng không ngờ ở Ngạc Nam còn có một Trầm Tiêu phủ, càng không nghĩ rằng còn có cơ hội có thể gặp lại tiên sinh.

“Ca ca, chúng ta nhanh nhanh xuống xe thôi!” 

Thẩm Khước rất vội vàng, trong lòng nàng rất bất an, lo lắng sẽ xảy ra biến cố gì, sợ rằng ai đó dẽ đột nhiên xuất hiện bắt nàng đi, không cho nàng gặp tiên sinh.

“Dừng!” Thẩm Hưu bực bội xuống xe, trước tiên nhíu mày nhìn ánh nắng nóng như lửa đốt, rồi mới đỡ Thẩm Khước xuống ngựa.

Một tiểu nam đồng mười hai mười ba tuổi đẩy cửa ra, ngạc nhiên nhìn Thẩm Khước xuống xe, nói: “Hai tháng không gặp, cô nương sao lại gầy đi không ít. Cẩn thận tiên sinh trách mắng ngươi!”

Thẩm Khước giương mày ngại ngùng, nói: “Ngư Đồng, nếu như tiên sinh trách mắng ta, ngươi nhất định phải giúp ta nhé!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.