Thẩm Khước che nửa mặt nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
“Cô nương, ngậm một ngụm nước ấm đi.” Niếp Tuyết có chút bất đắc dĩ đưa nước ấm cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước từ giữa chăn bông nhô đầu ra, ngụm nước ngậm trong miệng cũng chưa nuốt xuống, qua rất lâu mới nhổ ra vào trong ống nhổ mà Niếp Tuyết đưa đến.
Nàng có chút nhụt chí ngồi ở mép giường, nói: “Nhất định đừng để cho tiên sinh biết gần đây ta đau răng! Không dễ gì chàng mới cho phép ta ăn đồ ngọt!”
Niếp Tuyết gật đầu, nói: “Chúng ta không dám nói, nhưng cô nương chắc cũng giấu không nổi đâu. Hơn nữa nếu cứ để nó đau như vậy cô nương không sợ răng sẽ bị sâu sao?”
“Không được nói bậy!” Thẩm Khước trừng mắt nhìn nàng.
Lục Nghị đang ngồi bên cửa sổ tỉa hoa thở dài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Hồng Nê bưng một hộp đồ ăn vào, nàng mở hộp, lấy ra một chén nhỏ bằng sứ bên trong, trong chén nhỏ đựng nửa chén thuốc Bắc. Nàng có chút do dự nói: “Cô nương, người thật sự muốn uống cái này sao?”
Lục Nghị và Niếp Tuyết đều nhíu mày.
Thẩm Khước ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào chén sứ cũng có chút do dự.
“Nô tỳ thấy hay là đừng uống nữa, cẩn thận tổn hại đến thân thể cô nương.” Lục Nghị buông cây kéo, lo lắng nói.
“Đúng đó, nếu như bị tiên sinh phát hiện cô nương uống cái này, so với phát hiện cô nương ăn ngọt đến đau răng còn đáng sợ hơn.” Niếp Tuyết cũng nói.
Thẩm Khước lắc lắc đầu, nói: “Được rồi, mấy người đừng dong dài nữa, đưa cho ta!”
Hồng Nê đành phải đưa chén sứ đó cho Thẩm Khước.
Thẩm Khước bưng chén nhỏ, cánh tay khẽ phát run.
Ba nha hoàn gắt gao nhìn vào cánh tay bưng chén nhỏ của Thẩm Khước, muốn ngăn cản lại không dám.
Thẩm Khước cắn răng, một hơi uống sạch thuốc Bắc trong chén.
Hồng Nê vội vàng đón lấy cái chén không.
Thuốc Bắc rất đắng, ấn đường của Thẩm Khước nhăn tít lại, nàng không nói một tiếng ngồi ở đó, ánh mắt tùy ý dừng ở một chỗ.
“Có muốn ăn bánh gạo không?” Niếp Tuyết hỏi nhỏ. Nàng biết răng của Thẩm Khước không nên tiếp tục ăn đồ ngọt, nhưng đồ ngọt sau mỗi lần Thẩm Khước uống thuốc Bắc là thứ ắt không thể thiếu.
“Cô nương?” Nhìn Thẩm Khước không có phản ứng gì, Niếp Tuyết lại gọi nàng một tiếng.
“Niếp Tuyết hỏi cô nương có muốn ăn chút đồ ngọt hay không.” Lục Nghị nói.
Thẩm Khước chép chép miệng, mới phát hiện trong miệng rất đắng. Có điều đây là lần đầu tiên nàng không muốn ăn đồ ngọt, nàng nói: “Không ăn, các ngươi đều lui xuống đi. Nhớ dọn dẹp chén thuốc, còn có phương thuốc cũng đừng lưu lại.”
Nàng ngả người xuống, ngơ ngẩn nằm trên giường, cũng không biết lén Thích Giác làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không.
Hồng Nê móc khăn ra lau sạch nước thuốc rơi ở trong hộp đồ ăn, sau đó nhìn thoáng qua Thẩm Khước, cùng Lục Nghị, Niếp Tuyết lui xuống.
Ba nha hoàn vừa đi, Thích Giác liền từ bên ngoài trở về. Chàng vừa tiến vào đã phát hiện Thẩm Khước đang nằm trên giường, còn tưởng rằng nàng ngủ rồi liền thả nhẹ bước chân, chờ đến gần mới phát hiện Thẩm Khước đang mở to hai mắt ngơ ngác nhìn trần nhà.
Thích Giác khẽ nhíu mày, ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua bốn phía, sau đó cầm vài cục kẹo dừa đặt trên đầu giường, đút vào trong miệng Thẩm Khước.
Thẩm Khước nghiêng đầu qua, nhìn Thích Giác có chút khổ não nói: “Tiên sinh, hình như ta vừa làm ra chuyện có lỗi.”
“Ừm, ta biết.” Thích Giác lại cầm một cục kẹo dừa cho vào miệng mình, chàng nhíu nhíu mày, vẫn không thích hương vị ngọt đến ngấy này.
Thích Giác nhả kẹo dừa trong miệng ra, nói: “Trong phòng có mùi thuốc Bắc.”
Thẩm Khước thở phào một hơi, hoá ra là ngửi được mùi thuốc Bắc, vậy thì không biết nàng uống thuốc gì.
“Còn có,” Thích Giác nhấc cằm Thẩm Khước lên, khiến tầm mắt của nàng rơi xuống vài thứ rớt trên mặt đất ở đầu giường, “Trên đất có một khối xạ hương.”
Thẩm Khước nuốt nước miếng, có chút tức giận nói: “Đã nói các nàng thu dọn sạch sẽ một chút! Vậy mà còn lưu lại chứng cứ phạm tội như vậy!”
Thích Giác hơi rũ mắt, nói: “Quả thực làm việc không cẩn thận.”
Thẩm Khước bỗng nhiên sửng sốt.
Thích Giác bất đắc dĩ lắc đầu, chàng nhéo nhéo mặt Thẩm Khước, nói: “Hiện giờ vẫn chưa muốn có tiểu hài tử, ta phối dược cho nàng là được rồi, sao phải tự mình lén lút uống thuốc. Cẩn thận phương thuốc không tốt lại ảnh hưởng đến thân thể.”
“Tiên sinh, chàng không trách ta sao?” Thẩm Khước kinh ngạc hỏi.
Thích Giác nói: “Này thì có gì mà trách nàng, mang thai mười tháng là nàng, chịu khổ nhịn đau cũng là nàng. Chính nàng đương nhiên có thể làm chủ muốn hay không, khi nào thì muốn.”
“Ta, ta chỉ là bị Thẩm Phi dọa sợ.…” Thẩm Khước ghé vào trên đùi Thích Giác, “Hơn nữa tiểu hài tử rất phiền toái, động một chút liền liếm người khác đến cả mặt toàn nước miếng! Du Du nhà Ngụy tỷ tỷ luôn thích liếm ta như vậy!”
Thích Giác có chút nín thinh, nói: “Không chỉ có tiểu hài tử, nàng cũng rất thích liếm ta thành như vậy.”
Thẩm Khước đỏ mặt, nhỏ giọng phản bác: “Nước miếng của ta không nhiều bằng Du Du!”
“Đúng đúng đúng..…” Thích Giác có chút bất đắc dĩ.
“Ừm.…” Thẩm Khước có chút muốn nói lại thôi.
Thích Giác cúi đầu hôn hôn mi tâm của nàng, hỏi: “Lại làm sao vậy?”
“Aiz!” Thẩm Khước thở dài một tiếng, nói: “Dù sao khai một chuyện cũng là khai, khai hai chuyện cũng là khai! Vậy ta khai hết cả hai việc ra đi!”
Thích Giác hơi gật đầu, chờ nàng nói tiếp.
Thẩm Khước che lại một bên mặt, đáng thương vô cùng nói: “Răng của ta đau quá đi, có phải thật sự sắp sâu rồi không! Nếu không phải bởi vì thật sự đau đến không nhịn được, ta không muốn khai ra đâu.…”
“Há ra để ta nhìn xem.” Thích Giác trừng nàng một cái, tách tay nàng ra.
Thẩm Khước ngoan ngoãn há miệng, khẩn trương nhìn chằm chằm sắc mặt của Thích Giác, lo sợ tiên sinh sẽ lắc đầu nói một câu không trị được.
Sau khi Thích Giác nhíu mày kiểm tra, nói: “Sau này không được ăn đồ ngọt nữa.”
“Vậy, vậy răng của ta sẽ khỏi sao?” Thẩm Khước vội vàng hỏi.
“Chỉ có thể nhổ, nhổ hết.” Thích Giác nhàn nhạt mở miệng.
Thẩm Khước vội vàng che miệng lại, ấp úng nói: “Tiên sinh chàng gạt người! Nếu là nhổ hết.…Vậy sau này ta làm sao ăn hạt dẻ! Còn có xương sườn! Còn có.…”
“Thịch thịch thịch.…” Hồng Nê ở bên ngoài cẩn thận gõ cửa. Nàng nói: “Cô nương, đại công tử đến phủ tìm người, vội vã như có chuyện quan trọng gì đó.”
“Ca ca?” Thẩm Khước chớp chớp mắt, nghĩ thầm có lẽ là vì chuyện của hai cô nương kia.
“Đi thôi,” Thích Giác khom lưng lấy giày trên đất mang cho Thẩm Khước, “Vừa vặn ta đi phối hai lần thuốc cho nàng.”
“Biết rồi ạ.” Thẩm Khước cong eo, mang xong một chiếc giày khác, mới đi ra ngoài. Lúc đi tới cửa, Thích Giác bỗng nhiên gọi nàng lại.
Thích Giác tựa như tùy ý nói: “Gần đây sao chỉ thấy Hồng Nê hầu hạ, những người khác đâu? Chắc không phải lười biếng chứ?”
Thẩm Khước vừa định nói chuyện, Thích Giác lại nói: “Thôi, ta tùy tiện nói vậy thôi. Nàng đi đi, đừng để Thẩm Hưu chờ đến sốt ruột.”
“Được.” Thẩm Khước cong cong mặt mày với Thích Giác, đi đến tiền sảnh. Trên đường, Hồng Nê đi ở bên người nàng. Nàng như suy tư nhìn lướt qua áo váy khinh sa màu xanh trên người Hồng Nê.
“Thẩm Khước! Sao giờ muội mới tới!” Thẩm Hưu có chút sốt ruột nói.
Thẩm Khước nhìn chàng, nói: “Ca ca không phải mất tích sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Không sợ vị cô nương đến từ Nã Quảng kia bắt huynh về sao?”
Thẩm Khước nói xong không nhịn được cười khẽ.
“Cười cười cười! Có gì buồn cười chứ! Có còn là muội muội ruột của ta không hả! Muội phải giúp ta!”
Thẩm Khước liền thu hồi nụ cười, hỏi: “Vậy phải giúp ca ca như thế nào? Giúp ca ca chọn xem vị nào cô nương sẽ làm tẩu tử sao?”
Thẩm Khước chỉ thuận miệng nói, nhưng nhìn dáng vẻ không nói gì của Thẩm Hưu, bỗng nhiên sửng sốt, nàng vội nói: “Ca ca, không phải huynh không nhìn trúng tiểu cô nương của Tô gia chứ? Vị cô nương đến từ Nã Quảng kia không phải luôn tự xưng là vợ chưa qua cửa của huynh sao? Vậy ca ca còn đang do dự cái gì chứ?”
“Cái gì mà vợ chưa qua cửa? Nàng ta ăn vạ ta! Ta cái gì cũng chưa làm!” Thẩm Hưu thở dài, “Ta làm sao biết trời lạnh như vậy nàng lại chạy đến trong suối nhỏ tắm chứ? Hơn nữa, lúc ấy ta và Yên nhị đều nhìn thấy! Nàng dựa vào cái gì mà ăn vạ ta chứ!”
Sự việc hình như có chút phức tạp, Thẩm Khước cảm thấy mình nên tiêu hóa một chút.
Thẩm Hưu trầm mặc trong chốc lát, lại nói: “Tiểu nữ nhi của Tô gia kia ta căn bản thấy cũng chưa thấy qua! Làm gì có chuyện vừa ý hay không vừa ý chứ! Ta đúng là phiền mẫu thân sắp xếp! Nhưng họ Hồ kia lại doạ người ta, ta có phải đến đó xin lỗi không đây?”
Thẩm Khước nghiêng đầu, nhìn Thẩm Hưu, nói: “Sao lại xin lỗi kiểu đó? Ca ca đến Tô gia nói là thay nương tử của mình xin lỗi sao?”
Thẩm Hưu trực tiếp nói: “Họ Hồ kia không phải nương tử của ta!”
Thẩm Khước gật gật đầu, nói: “Ca ca, huynh thật sự chưa gặp qua tiểu cô nương của Tô gia sao?”
Thẩm Hưu lại không lên tiếng.
Thẩm Khước lại hỏi: “Thật sự là huynh và Yên Đoạt cùng nhau nhìn thấy Hồ cô nương tắm rửa, nhưng nàng chỉ ăn vạ huynh sao?”
“Hỏi kỹ càng như vậy làm gì!” Thẩm Hưu có chút không kiên nhẫn.
Thẩm Khước lập tức xụ mặt, nói: “Là ca ca tới hỏi chủ ý của muội!”
Thẩm Hưu liền nguôi giận, chàng đành phải thành thật nói: “Khi đó.…. khi đó ham vui, nên treo y phục của nàng lên trên cây!”
“Ca ca!” Thẩm Khước không thể tưởng tượng được nhìn Thẩm Hưu, nàng còn tưởng rằng người ca ca này đã sớm trưởng thành, làm việc cũng đáng tin, hoá ra vẫn không đáng tin như vậy!
“Sau khi nàng đi hù dọa tiểu nữ nhi của Tô gia, ta trùng hợp nhìn thấy tiểu cô nương kia đi miếu dâng hương, chỉ không biết có phải sợ hãi quá hay không, sắc mặt cả người trắng bạch một chút huyết sắc cũng không có! Trông còn yếu đuối hơn muội nhiều.”
Thẩm Khước vẫn luôn hiểu người ca ca này của nàng xưa nay nói chuyện đều không thể lý giải từ bên ngoài, lời của chàng thông dịch lại, đại khái chính là khen tiểu nữ nhi của Tô gia kia rất xinh đẹp?
Nàng kéo tay áo của Thẩm Hưu, nói: “Ca ca, chắc không phải huynh nhất kiến chung tình với tiểu nữ nhi của Tô gia chứ?”
“Sao có thể!” Thẩm Hưu thiếu chút nữa nhảy dựng lên, chàng lại nhỏ giọng nói: “Nhưng vẫn tốt hơn so với họ Hồ kia!”
Thẩm Khước có chút không cao hứng nói: “Nhưng ca ca, A Khước cảm thấy nên phụ trách thì luôn phải chịu trách nhiệm đến cùng.”
Thẩm Hưu gãi gãi đầu, nói: “Muội không biết đâu! Họ Hồ kia hãm hại ta! Nàng cố ý tắm rửa ở đó!”
Thẩm Khước cảm thấy giữa Thẩm Hưu và Hồ cô nương kia hẳn là còn có chút chuyện gì đó, nàng nghĩ nghĩ, nói: “Không thì như vậy đi, ta giúp ca ca đi xem xem hai vị cô nương kia? Trước tiên phải biết vị Hồ cô nương kia có phải thật sự có tâm kế như vậy hay không, cũng phải thăm dò nhân phẩm của Tô cô nương một chút.”
Thẩm Hưu có chút do dự nói: “Muội cũng biết ca ca muội thanh danh không tốt.… Họ Hồ kia làm như vậy, nếu như cuối cùng ta không cưới Tô gia cô nương, vậy nàng sao còn có thể gả đi!”
“Muội biết rồi, ca ca đừng nóng vội.” Thẩm Khước nhíu mày an ủi.
Sau khi Thẩm Hưu đi, Thẩm Khước vẫn luôn suy nghĩ làm thế nào để tìm một cơ hội làm quen vị Hồ cô nương và tiểu nữ nhi của Tô gia kia, nàng nghĩ không bằng tổ chức một yến hội, nhưng nàng cùng các nàng xưa nay không có giao thoa, tùy tiện đến mời, các nàng sẽ đến sao?
Nàng đem khổ não nói với Thích Giác.
Thích Giác một bên xem xét thuốc bột vừa mới xay xong, một bên nói: “Qua mấy ngày nữa nàng đã mười lăm rồi, có thể làm tiệc sinh nhật, mời hết nữ nhi của Ngạc Nam thành đến là được rồi.”
Thẩm Khước vẫn rất khổ não, nàng nói: “Tiệc sinh nhật trước đó ta cũng từng làm, trước giờ chưa bao giờ mời người không quen biết, lần này tùy tiện mời các nàng, các nàng sẽ đến sao?”
Thích Giác đi tới, nói: “Đổi thân phận để mời.”
Thẩm Khước nghĩ nghĩ, bỗng nhiên bật cười: “Lấy danh nghĩa phu nhân tiên sinh để mời!”
“Há miệng,” Thích Giác dùng một cái muỗng ngọc nhỏ, múc nửa muỗng thuốc bột đưa tới bên miệng Thẩm Khước, “Ngăn đau răng.”
“Vậy có phải không cần nhổ răng nữa không?” Thẩm Khước vui mừng há miệng, nhưng khi thuốc bột bôi vào trong miệng, nàng vội vàng lắc đầu né tránh, nhổ hết ra ngoài.
“Đắng!” Thẩm Khước che miệng không chịu cho vào nữa. Đây quả thực là loại thuốc đắng nhất mà nàng từng ăn qua.
Thích Giác kéo nàng qua, nói: “Nếu như không chịu bôi thuốc, thật sự sẽ phải nhổ răng.”
“Nhưng thật sự rất đắng đó.…”
Thích Giác nhíu mày, nói: “Ai bảo nàng lộn xộn, vốn dĩ là hàm răng ở trong cùng, một chút cũng chưa bôi trúng cái răng hư.”
Thích Giác lại muốn bôi thuốc bột cho Thẩm Khước, Thẩm Khước gắt gao mím môi, không chịu mở ra.
Thích Giác suy nghĩ, sau đó vươn đầu lưỡi liếm một ít thuốc bột. Quả thực rất đắng, chàng cũng không nhịn được mà nhíu mày.
“Tiên sinh, chàng làm.…ưm.…” Thẩm Khước còn chưa nói xong, Thích Giác đã hôn xuống, đầu lưỡi dễ dàng chui vào, liếm thuốc bột vào trên cái răng hư của nàng. Thẳng đến khi môi của Thích Giác rời đi, Thẩm Khước vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thích Giác lại áp dụng cách đó, lần nữa dính thuốc bột lên đầu luỡi, bôi xuống trên răng nàng từng chút một.
Thích Giác thấy Thẩm Khước không có chút phản ứng nào, kinh ngạc hỏi: “Như vậy liền không đắng nữa?”