Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 85: Nữ nhi



“Sao hôm nay chàng dậy sớm như vậy?” Khi Tô Lăng Hạm đứng dậy phát hiện Thẩm Hưu đều đã mặc y phục xong, đang ngồi ở bên bàn uống trà. Ngày trước luôn là Tô Lăng Hạm dậy trước.

Thẩm Hưu nói: “Thẩm Khước tìm ta, ta phải đi một chuyến đến Trầm Tiêu phủ.”

“Vậy sao.” Tô Lăng Hạm ngồi trước bàn trang điểm, vén tóc đen sang một bên, cẩn thận chải.

Mấy ngày nay Thẩm Hưu có chút khổ não, tuy rằng Tô Lăng Hạm vốn là tiểu cô nương gầy yếu, khi ôm vào trong ngực cũng chỉ nhỏ bé như vậy, nhưng tốt xấu gì trên người vẫn có thịt, sờ lên mềm mại, kiều nộn. Nhưng gần đây sờ lên lại là toàn là xương.

Nhìn Tô Lăng Hạm vừa mới dậy đã ngồi trước bàn trang điểm chải đầu, Thẩm Hưu hỏi: “Tô Lăng Hạm, khi ta không ở nhà có người ngược đãi nàng sao? Sao nàng có thể gầy thành như vậy?”

Bàn tay chải tóc của Tô Lăng Hạm dừng lại, nói: “Không gầy quá nhiều đi….ta rất tốt.…”

Thẩm Hưu gắt gao nhíu mày, đối với lời nói của Tô Lăng Hạm một chút đều không tin.

“Cô gia! Người phải cứu cứu cô nương của chúng ta! Còn như vậy nữa, cô nương thật sự sẽ không thể sống sót nổi!” Khả Tường vừa mới tiến vào phòng g nghe thấy đối thoại của hai người, cắn răng một cái liền quỳ xuống. Nàng nói xong lời này, trong mắt mình đã chứa nước mắt.

“Khả Tường!” Tô Lăng Hạm nhíu mày trừng nàng, mềm yếu mỏng manh trên mặt nàng xưa nay hiếm khi mang theo chút tức giận.

“Nói!” Thẩm Hưu không để ý tới Tô Lăng Hạm, trừng mắt hỏi Khả Tường.

Trong lòng Khả Tường đã nghẹn rất lâu, liền một hơi nói hết ra.

“Cô gia, khi người không ở nhà, phu nhân luôn gọi cô nương qua đó, nói là phải bồi bổ cơ thể cho cô nương, từng chén từng chén canh thuốc bắc rót vào trong miệng cô nương. Những thứ này không tính, còn nói cơ thể của cô nương quá nhỏ không dễ sinh đẻ, một hai phải bức cô nương ăn thịt cá tiến bổ, cái gì chân heo gà hầm ngỗng nướng vú heo lưỡi bò canh dê. Cô nương xưa nay đều ăn chay, không thể ăn mặn. Đặc biệt là thịt dê bò, từ nhỏ cô nương ngửi thấy mùi vị đó sẽ thấy buồn nôn, rõ ràng đã nói với phu nhân nàng ăn không được, phu nhân liền thiếu chút nữa quỳ xuống cầu nàng. Nhưng phu nhân vẫn không thuận theo không buông tha, nói chỉ có ăn những thứ này mới có thể bình an sinh hạ tiểu thiếu gia. Cô nương đành phải chịu đựng mà ăn, trên mặt có chút biểu tình không thoải mái liền bị quở trách. Mỗi lần trở về đều nôn hết những thứ đã ăn trong ngày ra….”

Khả Vi tiến vào cùng Khả Tường vội vàng xen mồm: “Phu nhân còn nói thai này của cô nương khó bảo toàn, càng phải bồi bổ thật tốt. Nếu như thai này không giữ được hay là sinh hạ nữ nhi, đều phải chuẩn bị để cái thai tiếp theo sinh hạ nhi tử.…”

“Phanh ——”

Khả Vi còn chưa nói xong, Thẩm Hưu đã trực tiếp hất bàn.

“Nhi tử nhi tử, suốt ngày chỉ biết nhi tử! Tô Lăng Hạm ta nói với nàng! Nàng sinh cho ta một nữ nhi, tức chết bà!” Thẩm Hưu bộc phát, cuối cùng đã nhịn không được mà bộc phát.

Khả Vi và Khả Tường thực sự bị bộ dáng này của Thẩm Hưu dọa tới, quỳ trên mặt đất kinh hồn táng đảm.

Tô Lăng Hạm cũng kinh ngạc một chút, cũng may hiện tại nàng đã không sợ Thẩm Hưu như trước đây, chung quy giữa vành tai chạm tóc mai, cũng đã nghe rất nhiều lời tình tứ ôn nhu hiếm khi của Thẩm Hưu.

“Hai người các ngươi lui xuống đi.” Tô Lăng Hạm ra hiệu cho hai nha hoàn, hai tiểu nha hoàn như được đại xá vội vã lui xuống.

Tô Lăng Hạm đi đến bên người Thẩm Hưu, cẩn thận kéo góc áo của chàng, nhu nhu nói: “Đừng giận nữa, không phải ta vẫn tốt đây sao.”

Thẩm Hưu giương mắt nhìn Tô Lăng Hạm, rầu rĩ quay đầu, vẫn là bộ dáng có chút tức giận, có điều hiển nhiên đã không thịnh nộ như vừa nãy.

“Đừng giận nữa a….” Tô Lăng Hạm lại kéo tay Thẩm Hưu, trong thanh âm mang theo chút làm nũng mềm mại.

Tức giận của Thẩm Hưu tức khắc tiêu hơn phân nửa, chàng quay đầu nhìn chằm chằm vùng bụng bằng phẳng của Tô Lăng Hạm, không nói một tiếng ngồi buồn bực. Hài tử trong bụng Tô Lăng Hạm đã sắp được bốn tháng, nhưng nhìn vẫn bằng phẳng như vậy.

Thấy Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vào bụng mình, Tô Lăng Hạm liền kéo tay chàng đặt lên đó, nhu nhu nói: “Cứ hung dữ như vậy, sẽ dọa đến nó a.”

Thẩm Hưu cứng người, liền ôm Tô Lăng Hạm vào trong ngực, rầu rĩ nói: “Ta mặc kệ, ta muốn nữ nhi! Chỉ muốn nữ nhi!”

“Được được được, nữ nhi, nhất định là nữ nhi.” Ánh mắt Tô Lăng Hạm buồn bã, “Nhưng nếu thật là nữ nhi, người khác cũng sẽ sinh nhi tử cho chàng.”

Tuy rằng Tô Lăng Hạm quá mức nhát gan, nhưng nàng dù sao cũng là người thông thấu. Nàng gả vào không bao lâu liền phát hiện hậu viện của Thẩm gia thật sự có chút phức tạp, mà mẹ chồng của nàng càng cực kỳ để tâm đến chuyện con nối dõi.

“Hừ, cho dù là người khác sinh cho ta cũng chỉ có thể sinh nữ nhi, tức chết bà ta!” Thẩm Hưu lập tức lắc lắc đầu, “Phi! Người khác gì! Ta chỉ cần nàng sinh cho ta!”

Trong lòng Tô Lăng Hạm ấm áp, vành mắt liền có chút đỏ.

Nàng vươn tay đẩy Thẩm Hưu, nói: “Được rồi, được rồi, nhanh đi thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

“A, đúng!” Thẩm Hưu lúc này mới nhớ tới chàng còn phải đi tìm Thẩm Khước.

Thẩm Khước tuyệt không muốn bước vào cửa lớn Thẩm gia, cho nên mỗi lần có chuyện tìm Thẩm Hưu đều là để hạ nhân đến thỉnh chàng tới Trầm Tiêu phủ.

Tô Lăng Hạm giúp Thẩm Hưu sửa sang lại xiêm y một chút, sau đó nàng có chút do dự nói: “Hôm nay qua đó là có chuyện gì lớn sao?”

Tô Lăng Hạm trái lại hiếm khi hỏi chuyện của Thẩm Hưu. Thẩm Hưu nhìn nàng, nói: “Không có gì, nàng tự học cách nấu rượu nho, bảo ta đến nếm thử.”

“Vậy sao.…” Tô Lăng Hạm cúi đầu, không nói gì nữa

Thẩm Hưu gõ gõ đầu nàng, hỏi: “Có phải nàng muốn đi cùng ta không?”

“Có thể sao?” Tô Lăng Hạm ngẩng đầu nhìn Thẩm Hưu, trên mặt có chút chờ mong che dấu.

“Được a!” Thẩm Hưu nhìn bộ dáng Tô Lăng Hạm thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng nghĩ nàng đang sợ sau khi chàng ra cửa Hà thị sẽ đến tìm nàng? Xem ra đợi hôm nay sau khi trở về từ Trầm Tiêu phủ phải đi tìm Hà thị hảo hảo “nói chuyện”.

Tô Lăng Hạm lại cau mày ấp a ấp úng nói: “Ta thấy hay là thôi đi….mẫu thân không cho ta đi loạn, sợ động thai khí.”

Lông mày của Thẩm Hưu lập tức dựng ngược lên, cả giận nói: “Nàng có phải tên ngốc không? Sao nàng lại nghe lời bà ấy như thế? Bà kêu nàng đến bên đó nàng liền đi, bà kêu nàng ăn thịt dê bò nàng cũng ăn, bà không cho nàng ra cửa nàng liền ngoan ngoãn nằm ở nhà? Đừng nghe bà ấy! Sau này bà ấy lại có chuyện tìm nàng, nàng cứ đóng cửa không gặp! Cứ nói ta không cho nàng nói chuyện với bà ấy!”

Tô Lăng Hạm kinh ngạc nhìn Thẩm Hưu, thật sự khó có thể tiêu hóa những lời này của chàng. Nàng không tưởng tượng được một nhi tử sẽ nói mẫu thân của mình như vậy với nương tử của mình.

Việc quan trọng nhất phải làm khi xuất giá chính là hiếu kính cha mẹ chồng.

Sau khi gả cho Thẩm Hưu, Thẩm Hưu lật đổ quá nhiều tư tưởng từ lâu của Tô Lăng Hạm.

Nàng cảm thấy Thẩm Hưu nói không đúng lắm, quả thực chính là không hợp quy củ đại nghịch bất đạo, nhưng..…nàng ẩn ẩn cảm thấy có chút vui vẻ.

Chuyện Tô Lăng Hạm muốn xuất phủ với Thẩm Hưu đến Trầm Tiêu phủ truyền tới lỗ tai Hà thị, Hà thị quả nhiên luôn miệng nói “Không được”. Dựa vào ý tứ của Tô Lăng Hạm, trước khi ra cửa hẳn nên nói một tiếng với Hà thị, nhưng Thẩm Hưu không cho phép, trực tiếp kéo nàng xuất môn.

Hai người vừa mới đi đến cửa lớn, còn chưa kịp lên xe ngựa, Tô ma ma quả nhiên đã đuổi đến đây.

Thẩm Hưu không để ý đến bà, trực tiếp ôm Tô Lăng Hạm lên xe ngựa.

“Giá” một tiếng nghênh ngang mà đi, khiến mặt Tô ma ma đều là bụi đất.

Trên đường, xe ngựa hơi xóc một chút, Tô Lăng Hạm duỗi tay vịn vào trên vai Thẩm Hưu. Thẩm Hưu lập tức ló đầu ra mắng phu xe một trận. Khoé miệng Tô Lăng Hạm chậm rãi dâng lên ý cười. Vốn dĩ nàng thập phần không hài lòng hôn sự này. Thanh danh của Thẩm Hưu ở Ngạc Nam vốn không phải quá tốt, chàng nóng nảy thô lỗ không có thể diện của thế gia công tử. Nhưng chờ đến khi chân chính gả cho chàng, Tô Lăng Hạm lại vô cùng vui mừng.

Tô Lăng Hạm cảm thấy, trên đời này không ai tốt hơn Thẩm Hưu, gả cho chàng đã đủ là chuyện hạnh phúc nhất đời này của nàng.

Nàng chậm rãi sờ lên bụng nhỏ vẫn rất bằng phẳng của mình, khát khao đối với tương lai trở nên mãnh liệt hơn.

Tô Lăng Hạm bỗng nhiên lại nghĩ tới Hồ Khiếu Nguyệt, Hồ Khiếu Nguyệt cuối cùng quả thật lưu lại Thẩm gia. Lúc trước Thẩm Hưu thiếu chút nữa xách nàng ra ngoài, vẫn là Hà thị giữ người lại, nói là muốn suy nghĩ cho thanh danh của Thẩm gia, Thẩm gia thật sự sợ nàng lại hồ nháo cả ngày ở bên ngoài, trực tiếp phân một tiểu viện nhỏ cho nàng, nhưng danh phận gì cũng không cho nàng. Thẩm Hưu càng không thèm liếc mắt nhìn nàng, hoàn toàn xem nàng như không tồn tại. May sao Hồ Khiếu Nguyệt cũng đã ngừng lại, ngày thường liền ở trong tử viện của mình chờ đợi, ngẫu nhiên lúc ra ngoài sẽ đi tìm Thẩm Ninh chơi.

Mỗi lần Thẩm Ninh đều lạnh mặt đối nàng, Hồ Khiếu Nguyệt cũng không để ý.

Nhưng không biết vì sao Tô Lăng Hạm vẫn có chút phòng bị đối với Hồ Khiếu Nguyệt này, trong lòng nàng luôn ẩn ẩn một loại bất an.

Hiện giờ tính tình của Thẩm Ninh càng ngày càng quái gở, đã không còn là bộ dáng kiêu ngạo ương ngạnh như khi còn nhỏ, chỉ là cỗ cố chấp kia một chút cũng không thay đổi, thường xuyên ôm một con mèo chơi một mình hết cả một ngày.

Đến Trầm Tiêu phủ, Thẩm Hưu cẩn thận đỡ Tô Lăng Hạm xuống xe ngựa. Đến khi hai người đi vào, Thẩm Hưu kinh ngạc phát hiện Thích Giác cũng ở đây.

“Sao ngươi còn dám tới đây! Ngươi cái tên vong ân phụ nghĩa này! Vương bát đản!” Thẩm Hưu nổi giận đùng đùng gào lên với Thích Giác.

“Thẩm Hưu.…” Tô Lăng Hạm kéo kéo tay áo của Thẩm Hưu. Nàng vốn còn nghĩ gặp Thái Tử có phải hành lễ hay không, vậy mà trượng phu nhà mình đã xông vào mắng người ta trước.

Thích Giác cười giơ chén rượu lên, nói: “Hương vị rượu nho này của A Khước thật không tồi, nhưng sao lại nghe nói huynh đã kiêng rượu rồi?”

“Ta kiêng hay không kiêng rượu liên quan gì đến tên tiểu nhân nhà ngươi!” Thẩm Hưu nổi giận đùng đùng đi đến trước trường án, bưng rượu nho trên bàn lên, một hơi uống sạch.

“Ca! Làm gì có ai uống rượu như vậy. Huynh còn như vậy muội sẽ không cho huynh uống nữa! Muội đã tốn rất nhiều tâm tư để cất ra rượu này đó!” Thẩm Khước trừng mắt nhìn Thẩm Hưu, cẩn thận rót thêm một ly cho Thích Giác ở bên cạnh.

Nàng giương mắt, vừa vặn đối diện với ánh mắt của Thích Giác, hai người nhìn nhau cười, lại dời đi trong giây lát. Cái loại tình vận lưu chuyển lúc vô tình trong nháy mắt đó còn thơm ngọt hơn nhiều so với rượu nho trong ly.

Thẩm Hưu sửng sốt, chàng cẩn thận nhìn sắc mặt Thẩm Khước, lại quan sát biểu tình của Thích Giác.

Sao lại có chút không giống suy nghĩ của chàng a?

Thẩm Hưu quay đầu dùng một loại ánh mắt dò hỏi nhìn Tô Lăng Hạm, ở một khắc đó, Tô Lăng Hạm thế nhưng thần kỳ mà đoán được nghi vấn trong lòng Thẩm Hưu. Nàng nhợt nhạt cười, gật gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.