Nữ chủ nhân tương lai của nhà họ Lục?
Tô Yên ngẩn ra, thoáng nhìn về phía Vạn Nhất và Xa Thành Nghị ở kia, trực giác mách bảo cho cô biết nhất định có chuyện hệ trọng.
Nhưng được sánh vai chiến đấu cùng với Lục Cận Phong vẫn luôn là hy vọng của Tô Yên.
Cô nghĩ tới đây lại duỗi tay nắm lấy tay của Lục Cận Phong, cong môi nở nụ cười đáp: "Vâng."
Một chữ vâng này, chính là cam tâm tình nguyện đi theo cùng anh suốt một đời.
Nụ cười trên mặt Lục Cận Phong lại càng thêm sâu hơn, anh nắm chặt lấy tay của Tô Yên, quay mặt về phía Vạn Nhất mà nói: "Đúng rồi, Hạ Phi phá được kỷ lục, tôi cho phép nó ra khỏi đảo một tuần.
Có lẽ tối nay sẽ tới đây, cậu đi đón nó nhé."
"Thằng nhóc đó phá vỡ kỷ lục của đại ca luôn hả?" Vạn Nhất rất ư kinh ngạc, cho dù biết Hạ Phi là thiên phú dị bẩm nhưng có thể đạt tới trình độ này thì cũng quá là nhanh rồi: "Quả nhiên là tuổi trẻ tài cao."
Vạn Nhất không khỏi giơ ngón tay cái ra cảm thán, Xa Thành Nghị lại nói: "Đứa nhỏ Hạ Phi này thật sự là một mầm non rất tốt, lần này ông Tiết làm ăn cũng đáng tin cậy lắm."
Đưa Hạ Phi lên trên đảo, nói chung thì đây chính là việc làm tốt nhất của ông Tiết.
Vạn Nhất hỏi: "Đại ca, Hạ Phi đã phá kỷ lục nào của anh vậy?"
"Bắn xa."
"Tuổi trẻ tài cao quá đi mất, em đi đón nó." Vạn Nhất kích động không chờ được nữa bèn lập tức rời đi.
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Yên nghe cái tên Hạ Phi này nữa, cô cũng rất tò mò về đứa trẻ tên Hạ Phi đó.
Có thể khiến Vạn Nhất và Xa Thành Nghị ngợi khen, lại còn phá được kỷ lục của Lục Cận Phong, đứa bé đó quả nhiên rất lợi hại.
Phải dọn tới nhà cũ nhà họ Lục, Tô Yên cần phải thu xếp một vài thứ.
Nói thật, cô vẫn cảm thấy có hơi lo sợ.
Như này có được tính là đi ra mắt phụ huynh không nhỉ?
"Lục Cận Phong, người trong nhà anh đều biết em hết sao?" Tô Yên hỏi: "Lần đầu tiên tới nhà anh, thân là lớp con cháu, em có cần phải mua chút quà tới không.
Đợi tí nữa anh với em đi ra ngoài mua đồ, ông nội anh thích gì? Cả cô với chú nữa, họ thích gì?"
Tô Yên quả thật rất khẩn trương, Lục Cận Phong vẫn rất đỗi dịu dàng nhìn cô, đầy vẻ cưng chiều mà nói: "Không cần mua gì cả, em tới là bọn họ đã vui lắm rồi."
"Như vậy sao được, đây là lễ nghĩa, cần phải chú ý mới được." Tô Yên nói: "Không được, chúng ta đi ra ngoài mua đồ đi, không thể thất lễ được."
Trước đó mẹ của Lục Cận Phong đã tặng cô quà ra mắt rồi, cô không thể quá bủn xỉn như vậy được.
Lục Cận Phong khẽ cong môi cười: "Được, anh đi với em."
"Em đi thay quần áo trước đã." Tô Yên chỉnh trang lại đầu tóc, thay lại một bộ quần áo vừa đủ kín đáo.
Chờ sau khi thay đồ ra ngoài xong, cô lại vừa hay nhìn thấy Lục Cận Phong cũng đang gọi điện thoại cho Trần Tố Anh: "Mẹ, tối nay làm thêm món nha, con dắt Yên Yên cùng về."
"Lục Cận Phong, sao anh lại có thể nói trước với họ như vậy chứ." Tô Yên thấp giọng, chỉ sợ Trần Tố Anh ở đầu dây bên kia sẽ nghe thấy.
Nhưng mà người kia đang bật chế độ loa ngoài, Trần Tố Anh bên kia cũng nghe thấy được rồi.
Bà lại bật cười đến sảng khoái mà nói: "Tiểu Yên à, cô sẽ đích thân xuống bếp nấu mấy món ngon cho con.
Hai đứa về sớm chút nha, không cần mua gì cả, con đến đây là cô đã thấy vui rồi, đừng có ngại."
Tô Yên: "..."
Thật sự là xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ để chui vào thôi.
Tô Yên trừng mắt nhìn Lục Cận Phong, người kia mỉm cười nói với Trần Tố Anh: "Mẹ, con cúp máy trước đây.
Khẩu vị của Yên Yên thanh đạm thôi nên mẹ đừng làm món quá cay hoặc quá mặn đó."
Không phải là khẩu vị của Tô Yên thanh đạm, mà là bác sĩ có dặn gần đây cô nên ăn thanh đạm một chút để điều trị cho cơ thể.
Lục Cận Phong rất chu đáo, vừa không khiến cho Trần Tố Anh lo lắng quá nhiều lại vừa có thể đảm bảo chăm sóc sức khỏe cho Tô Yên.
Cúp máy, Tô Yên giả vờ tức giận, đạp Lục Cận Phong một cái: "Đi!"
"Ừm."
Hai người cùng đi tới cửa hàng, An Hinh gọi điện thoại tới nói muốn hẹn Tô Yên tối nay cùng đi ăn cơm.
"Chỉ e là không được rồi." Tô Yên liếc nhìn Lục Cận Phong bên cạnh mình, nói: "Hôm khác mình mời lại cậu nha."
An Hinh lập tức ngửi được có gì đó mờ ám, cười trêu: "Có phải là lại có hẹn cùng với cậu chủ Lục rồi không?"
"Anh ấy đi cùng với mình." Tô Yên không có nói rõ là hẹn hò, cô đi ra chỗ xa một chút, nói: "Tối nay phải tới nhà cũ nhà họ Lục ăn cơm.
Hinh Hinh à, trong lòng mình thấy căng thẳng lắm."
"Quào, nhanh vậy đã ra mắt phụ huynh rồi hả." An Hinh vui vẻ nói: "Cậu chủ Lục quả là tiến quân thần tốc nha, cậu đừng có lo lắng, là cậu chủ Lục theo đuổi cậu mà.
Hơn nữa, cậu lại đâu thua kém gì, người nhà họ Lục nhất định sẽ thích cậu thôi."
"Ừm."
Mẹ của Lục Cận Phong cũng rất thoải mái, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tới nhà ra mắt, Tô Yên ít nhiều gì cũng cảm thấy hơi sốt sắng.
"Đúng rồi Tô Yên, Tô Vân thật sự là mua lại cái túi xách đó.
Trăm triệu mà cô ta vẫn giơ bảng ra giá, thật sự là bất ngờ ghê luôn." An Hinh nói: "Mình nghe nói người nhà họ Sở vốn dĩ cũng không còn tiếp tế cho cô ta nữa, cô ta đào đâu ra nhiều tiền như vậy nhỉ."
"Đó là chuyện của cô ta, chúng ta đừng quan tâm." Tô Yên nói: "Mình đi chọn quà tặng đây, tối nay lại nói chuyện sau nhé."
"Được rồi, cậu bận chuyện trước đi." An Hinh thức thời cúp máy.
Tô Yên và Lục Cận Phong đi dạo quanh cửa hàng một vòng, không chọn được món nào vừa ý.
Trang sức thì nhà họ Lục không thiếu, mấy túi xách hàng hiệu đó lại càng có rất nhiều rồi.
Cuối cùng, cả hai cùng dừng lại ở một cửa tiệm trái cây, Lục Cận Phong nói: "Cứ mua cái này đi."
Tô Yên kinh ngạc: "Mua trái cây hả? Hình như không tốt lắm đâu."
"Chỉ cần là em mua thì bọn họ đều thích, của ít lòng nhiều mà."
Cuối cùng, cả hai chọn một thùng trái cây tươi, tổng tiền là mấy trăm nghìn.
Trên đường lái xe tới nhà cũ nhà họ Lục, Tô Yên vẫn luôn thấy bồn chồn trong người, càng gần tới nhà họ Lục, cô lại càng căng thẳng không thôi.
Xe chậm rãi lái vào sân vườn của nhà họ Lục, diện tích của cả nhà cũ này rộng tới mấy nghìn mét vuông được xây theo lối kiến trúc cổ, xe vào trong sân cũng lái tầm hơn mấy phút nữa mới tới cửa.
Khoảnh khắc đẩy cửa xe bước ra, Tô Yên bị độ hào nhoáng của nơi này làm cho sửng sốt.
Trước cổng nhà họ Lục đã đứng sẵn hai hàng người, khoảng chừng có năm mươi hay sáu mươi người gì đó, có bảo mẫu, người giúp việc rồi tới tài xế.
Mà Trần Tố Anh và ông cụ Lục cũng đang đứng ở trên bậc thang quan sát.
Lục Minh Khánh và cả Lục Thừa Mẫn cũng đều đang ở đó.
Tô Yên vừa bước xuống đất thì cả đám người làm đã đồng loạt hô lên: "Chào cô Tô, chào cậu cả."
Tô Yên cười gượng một cái, ánh mắt vô cùng có tính dò xét nhìn về phía Lục Cận Phong, muốn hỏi là sao lại làm rầm rộ lên như thế vậy chứ?
Lục Cận Phong nhún vai, vẻ mặt rất bất khả kháng.
Anh cũng không ngờ Trần Tố Anh và ông cụ Lục lại chuẩn bị màn chào đón long trọng như vậy.
"Tiểu Yên à, mau vào trong đi.
Có mệt lắm không, đói bụng chưa?" Trần Tố Anh nhiệt tình đi tới nắm tay của Tô Yên, trực tiếp bỏ mặc đứa con trai ruột ở phía sau.
Ông cụ Lục nhìn thấy Tô Yên cũng nở nụ cười hiền hậu, lúc đầu nghe cháu trai của mình nói muốn dắt bạn gái về nhà, ông vẫn còn nghi ngờ chưa tin, bây giờ tận mắt nhìn thấy anh thật sự đưa Tô Yên về đây mới vô cùng hào hứng.
Lục Cận Phong kết hôn ba lần, sống hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên chính thức dắt bạn gái về nhà.
"Cô, con không mệt." Tô Yên mỉm cười đáp, sau đó lại tới chào hỏi ông cụ Lục: "Con chào ông nội."
"Ừ ừ ừ."
Một tiếng "ông nội" đó khiến ông cụ Lục cười đến ngoác mồm: "Mau vào trong đi."
Mọi người đồng loạt tiến vào, chỉ còn mỗi Lục Cận Phong ngồi trên xe lăn, khỏi nói cũng biết có bao nhiêu đơn độc.
Lục Minh Khánh đi được hai bước bỗng quay người lại: "Anh cả, em đẩy anh."
Lục Cận Phong: "Còn chút lương tâm đó."
Lục Minh Khánh phỉ nhổ: "Anh bỗng dắt cô Tô về đây nên mình bị ngó lơ, còn trách ai được."
Lục Cận Phong đột ngột dắt Tô Yên về, chuyện này cũng khiến Lục Minh Khánh rất bất ngờ.
Anh ta đẩy Lục Cận Phong vào trong, Lục Thừa Mẫn mỉm cười chúc mừng: "Chúc mừng anh cả, xem ra ngày vui của anh với cô Tô sắp tới rồi."
"Ừm." Lục Cận Phong đáp, trên mặt cũng không có lấy một biểu cảm nào, cũng không nói nhiều hơn một chữ.
Ở trong phòng khách, Trần Tố Anh và ông cụ Lục cứ mãi nhìn chằm chằm Tô Yên, dù từ góc độ nào cũng đều cảm thấy rất vừa mắt.
Mấy chục người giúp việc đứng ở hai bên, Tô Yên ngồi trên ghế sô pha cảm thấy không được tự nhiên cho lắn, nụ cười trên mặt cũng trở nên ngượng nghịu.
Cô gượng cười một cái, Trần Tố Anh và ông cụ Lục cũng gượng cười thao, tình huống hiện tại vô cùng...!Ngượng nghịu quá đi mất.
Lục Cận Phong mở miệng phá vỡ bầu không khí im lặng này đi: "Ông nội, mẹ, hai người mà còn nhìn chằm chằm Yên Yên như thế, cô ấy sẽ bị hai người dọa chạy mất đó."
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh lập tức thu lại ánh mắt, Tô Yên cười nói: "Không sao không sao.
À đúng rồi, ông nội, cô, con có mua chút trái cây, hi vọng hai người thích."
"Thích thích."
Ông cụ Lục và Trần Tố Anh đồng thanh như một, Trần Tố Anh còn nói thêm: "Tiểu Yên đói bụng chưa, ăn cơm trước nhé.
Chú Tường à, bảo nhà bếp dọn món ăn lên đây."
Mấy chục dĩa thức ăn liên tục được bày lên, vào lúc này lại có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa lớn.
"Con không tới muộn chứ.".