Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 119: 119: Bắt Gặp Bí Mật Của Hồ Thanh





Hồ Thanh sớm đã nhìn thấy Trần Tố Anh, nên đã cố tình hãm hại Tô Yên.

Tô Yên nhất thời lơ là không ngờ đến Hồ Thanh sẽ dùng chiêu này.

Nghe Hồ Thanh nói rằng Tô Yên đã đẩy cô ta, Trần Tố Anh nhìn Tô Yên kiên định nói: “Không thể nào, Tiểu Yên sẽ không làm loại chuyện này, mẹ vẫn nên đưa con đến bệnh viện trước.”
Thấy Trần Tố Anh không tin, Hồ Thanh oán hận trong lòng, vẻ mặt không biến sắc, hoảng loạn luôn miệng hét: “Đau quá, mẹ, bụng con đau quá.”
“Chú Tường, mau lái xe.” Trần Tố Anh hét lớn một tiếng.

Nhà họ Lục được một phen người ngã ngựa đổ, đưa Hồ Thanh đến bệnh viện.

Cho dù là được Trần Tố Anh tin tưởng, nhưng trong lòng Tô Yên vẫn tức giận, cô để tay sau lưng mở cửa đi vào phòng, cầm trái cây mà Hồ Thanh tặng đến vứt vào người Lục Cận Phong.

“Đồ cáo già, lừa em đến đây là đến để dọn dẹp tàn cuộc.”
Đây là cô đã lên thuyền giặc rồi mà.

“Yên Yên, bớt giận.” Lục Cận Phong cười toét miệng, thân thủ nhanh nhẹn đón lấy trái cây Tô Yên vứt tới, cắn một miếng.

Tô Yên trợn mắt với Lục Cận Phong, cười lạnh nói: “Đồ của Hồ Thanh tặng, có phải cảm thấy cực kỳ ngọt không?”
“Em ghen sao?” Tâm trạng của Lục Cận Phong rất khoan khoái, có thể nhìn thấy Tô Yên ghen, quả thật là hiếm có.


Lục Cận Phong cũng biết vừa rồi hai người bọn họ gây ồn ào ở ngoài cửa.

“Răng em đau, không ăn chua, vậy tôi ăn dấm chua kiểu gì.” Tô Yên liếc xéo Lục Cận Phong: “Hồ Thanh này không phải loại dễ đối phó, cô ta lấy bụng ra để uy hiếp em.”
“Đừng lo lắng, mẹ anh sẽ không mắc mưu đâu.” Lục Cận Phong cười ôm Tô Yên vào lòng, giọng nói thành thật: “Nửa tháng sau là mừng thọ bảy mươi tuổi của ông nội, nhất định đám Lục Thừa Mẫn sẽ có động tĩnh.”
Tô Yên quay đầu nhìn Lục Cận Phong: “Không phải anh là thủ lĩnh Ám Dạ sao, cứ trực tiếp cho vài người dạy cho bọn họ một trận không phải được rồi sao?”
Suy nghĩ này thật là táo bạo.

“Anh đã đồng ý với ông nội, cho dù nội chiến nhà họ Lục có ghê gớm mức nào, cũng tuyệt đối không làm hại tính mạng của người nhà họ Lục.” Lục Cận Phong hờ hững nói, nghịch tóc của Tô Yên, đôi mắt thâm thúy khẽ nhau lại: “Yên Yên, em sợ sao?”
“Em sợ cái gì? Chân đất không sợ chân giày.” Tô Yên nói: “Hơn nữa, không phải đằng sau em còn có chỗ dựa vững chắc là anh sao?”
Tô Yên hiểu Lục Cận Phong, sự nghiệp trăm năm của nhà họ Lục cùng với gia sản càng lớn thì càng gặp nhiều rắc rối phức tạp, dọn dẹp rất phiền phức.

Tập đoàn Lục thị là sự nghiệp của gia tộc, Lục Cận Phong muốn xoay chuyển, đương nhiên sẽ động đến lợi ích của người khác, không ai tình nguyện để mất đi lợi ích của bản thân, Lục Cận Phong muốn chỉnh đốn tập đoàn vẫn còn là một con đường còn dài.

Lục Cận Phong nắm tay Tô Yên, ánh mắt dịu dàng: “Chỉ là một Hồ Thanh cỏn con, không đáng để sợ, Yên Yên, đừng để bản thân không vui vẻ.”
Đôi mắt Tô Yên sáng rực: “Ý của anh là?”
Đây là ngầm thừa nhận cô ta sẽ còn gây khó dễ?
Lục Cận Phong gật đầu, vừa cười vừa đưa tay lên vuốt mũi Tô Yên: “Sau này chồng của em sẽ có rất nhiều ong bướm vây quanh, vì thế em phải chịu khổ rồi.”
Lục Cận Phong đứng trên đỉnh kim tự tháp, đương nhiên sẽ không thiếu phụ nữ xông đến, nếu như hai bên không tin tưởng nhau, con đường này sẽ không đi được xa.

Tô Yên vuốt đầu, suy nghĩ một lúc rồi cười đáp lại: “Với mị lực chiêu ong dụ bướm của em, không phải anh chịu khổ hơn sao?”
Lục Cận Phong: “...”

Lục Cận Phong đã được mở mang kiến thức về mị lực của Tô yên, ánh mắt của đám đàn ông nhìn Tô Yên trong tiệc họp mặt gia đình trước đây khiến anh hận không thể móc mắt đám người đó xuống.

“Đột nhiên anh cảm thấy nên giấu em đi, như vậy sẽ không ai nhớ đến nữa rồi.”
Tính chiếm hữu của Lục Cận Phong vẫn rất mạnh: “Yên Yên, ngực anh có chút đau, không tin em sờ xem.”
Tô Yên cười đầy Lục Cận Phong ra: “Anh ngoan ngoan nằm xuống ‘dưỡng bệnh’ đi, em đến bệnh viện xem Hồ Thanh, tránh đến lúc đó đứa nhỏ trong bụng cô ta có chuyện, đám người nhà họ Lục kia sẽ cấu xé em mất.”
“Ai dám làm em bị thương, anh sẽ lấy mạng người đó.” Lục Cận Phong đẩy Tô Yên đến vị trí đương gia chủ mẫu nhà họ Lục, hiển nhiên sẽ không để Tô Yên chịu bất cứ thương tổn nào.

Giọng điệu bình thản xen lẫn với sát khí lạnh lẽo.

Tô Yên tin Lục Cận Phong có thể làm được.

...!
Bệnh viện.

Hồ Thanh làm một cuộc kiểm tra hàng loạt, đứa trẻ không sao, nhưng vẫn phải ở lại bệnh viện một đêm để quan sát.

Hồ Thanh nằm trên giường bệnh, sắc mặt vẫn hơi trắng bệch, nhìn Trần Tố Anh nói: “Mẹ, khiến mẹ lo lắng rồi.”
Vừa rồi gây chuyện ầm ĩ ở nhà họ Lục như vậy, nhưng ông cụ Lục và Lục Cận Phong lại không đi ra, điều này khiến cho trong lòng Tô Thanh cảm thấy bất an.

Không lẽ nhà họ Lục không thừa nhận cô ta nữa rồi?

“Con không sao là tốt, con hãy dưỡng bệnh thật tốt đi.” Trần Tố Anh bên ngoài ôn nhu, nhưng đối với Hồ Thanh vẫn không quá gần gũi, ngược lại có nhiều phần khách sáo hơn.

Trong lòng Trần Tố Anh cũng rất phức tạp, vừa rồi nghe bác sĩ nói đứa trẻ không sao, còn có khả năng là con trai, vừa nghĩ đến đứa cháu này của mình, Trần Tố Anh thật sự không biết phải làm sao.

Hồ Thanh quan sát sắc mặt của Trần Tố Anh, vô cùng ủy khuất nói: “Mẹ, có phải nhà họ Lục không hoan nghênh con không? Không thừa nhận đứa trẻ này? Hiện tại nhà họ Lục có cô Tô, con ở nhà họ Lục cũng là thừa thãi, hơn nữa hình như cô Tô không thích con...”
“Con nghĩ nhiều rồi.” Trần Tố Anh cắt ngang lời cô ta nói: “Tiểu Yên sẽ không đẩy con, nó không phải người như vậy.”
Trần Tố Anh tín nhiệm Tô Yên như vậy khiến cho trong lòng Hồ Thanh căm ghét.

Hồ Thanh lúng túng nói: “Mẹ, vừa rồi là con quá sợ hãi rồi, vì thế mới hiểu nhầm là cô Tô đẩy con, con xin lỗi, quả thật cô Tô không có đẩy con.”
Hồ Thanh cũng có thể nhìn thấy, chỉ cần nói không tốt về Tô Yên, Trần Tố Anh sẽ có phản ứng rất lớn.

Nếu như cô ta muốn tiếp tục ở nhà họ Lục, thì không thể ngang nhiên đối đầu với Tô Yên.

Cô ta chỉ biến mất có mấy tháng, thật sự không biết Tô Yên đã dùng cách gì, không những mê hoặc được Lục Cận Phong, đến cả Trần Tố Anh cũng đứng về phía Tô Yên.

Vẻ mặt của Trần Tố Anh dịu đi: “Mẹ đã nói Tiểu Yên sẽ không làm như vậy mà, Hồ Thanh, con dưỡng bệnh cho tốt, mẹ về trước đây, cần gì thì cứ gọi cho nhân viên chăm sóc.”
Vừa nghe Trần Tố Anh muốn đi, trong lòng Hồ Thanh đã lạnh đi một nửa.

Từng người một trong nhà họ Lục đều không để cô ta vào trong mắt, điều này khiến cho cô ta cảm thấy bản thân làm những việc kia giống như thằng hề đang nhảy nhót vậy.

“Mẹ...” Hồ Thanh chống tay ngồi dậy.

Trần Tố Anh lập tức gọi cho nhân viên chăm sóc: “cô Lý, làm phiền cô chăm sóc cô Hồ rồi.”
Sau đó lại cười với Hồ Thanh nói: “Dưỡng bệnh cho tốt nhé.”

Cô Hồ?
Điều này hoàn toàn không coi cô Hồ là người nhà họ Lục.

Sau khi Trần Tố Anh giao người cho nhân viên chăm sóc, bản thân liền đi luôn.

Hồ Thanh tức đến nắm chặt tay thành quyền, trong mắt đều là oán khí.

Trần Tố Anh bà được lắm, lại dám đối xử với tôi như vậy, tôi sẽ khiến cho bà, và nhà họ Lục các người đều phải hối hận.

Trần Tố Anh vừa đi ra thì Tô Yên đến, hai người đã lỡ mất nhau ở cửa bệnh viện.

Tô Yên đi hỏi phòng bệnh mà Hồ Thanh nằm, sau đó thẳng tiến đi tới khoa nội trú.

Nhưng đợi đi khi cô tới phòng bệnh, vừa mở cửa ra thì bên trong lại không có người, chỉ có nhân viên chăm sóc đang ở bên trong thu dọn.

Tô Yên hỏi: “Cho hỏi cô Thanh đâu?”
“Cô Thanh đang ở trong nhà vệ sinh.”
“Được, cảm ơn.” Tô Yên đi về phía nhà vệ sinh, ở chỗ quẹo thì nhìn thấy bóng dáng của Hồ Thanh.

Hồ Thanh đang hấp tấp đi về hướng ngược lại nhà vệ sinh.

Tô Yên nghi ngờ, ma xui quỷ khiến đi theo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.