Ngón tay bị đứt rơi trên mặt đất, máu tươi cũng theo đó mà chảy xuống một mảng.
Tô Vân đau đớn che ngón tay của mình, cả bàn tay đau đến mức phát run, máu tươi không ngừng tuôn ra tí tách trên sàn nhà.
Câu nói hùng hồn kia của Tô Vân khiến sắc mặt của Sở Hướng Nam vô cùng khó coi, chỉ đứng tại chỗ mà nhìn, cũng không hề tiến lên một bước.
Chu Hoàng Long cắn chặt răng: "Cậu chủ Lục, tôi có thể mang người đi chưa ạ."
Tô Vân đang mang thai, Lục Cận Phong cũng không có truy cùng giết tận bèn phất tay nói: "Nếu còn có lần sau, tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là một ngón tay vậy đâu."
Tô Vân sợ hãi nhìn Lục Cận Phong, chính xác là nỗi sợ xuất phát từ trong tâm hồn.
Trước đó Chu Kiệt cũng chỉ là hù dọa cô ta, nhưng mà Lục Cận Phong lại làm việc nhanh gọn, nói chặt một ngón thì thật sự sẽ chặt một ngón.
"Cậu chủ Lục yên tâm, tuyệt đối sẽ không có lần sau đâu." Chu Hoàng Long tiến tới đỡ Tô Vân lên, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Sở Hướng Nam một cái.
Người kia di chuyển tầm mắt sang chỗ khác tránh ánh mắt của Chu Hoàng Long.
Chu Hoàng Long đưa Tô Vân đi, Sở Hướng Nam ngó mắt nhìn Tô Yên, sau đó nói với Lục Cận Phong: "Cậu chủ Lục, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi cũng xin phép đi trước."
"Ừm." Lục Cận Phong nhẹ đáp: "Mang ngón tay đứt đó đi luôn."
Sở Hướng Nam nghe thế thì lại thoáng biến sắc, cố nén sự sợ hãi và ghê tởm trong lòng xuống, nhặt ngón tay của Tô Vân lên.
Sau khi rời khỏi biệt thự Nam Sơn, anh ta lập tức ghét bỏ mà ném ngón tay của người kia vào trong thùng rác, lại là như thể trên ngón tay ấy có dính vi khuẩn, cầm lấy khăn tay lau đi lau lại mấy lần.
Anh ta quay đầu nhìn lại biệt thự Nam Sơn xa hoa lộng lẫy kia, bây giờ Tô Yên đã dựa dẫm được vào Lục Cận Phong rồi, chỉ e là cũng sẽ không tha thứ cho anh ta nữa, cũng sẽ không quay đầu lại.
Ai cũng muốn đứng trên đỉnh kim tự tháp, trở thành người ở trên người khác mà.
Rồi một ngày nào đó, anh ta cũng sẽ đạt tới vị trí của Lục Cận Phong.
Chứ sẽ không khép nép, dè dặt như hôm nay đến cả rắm cũng không dám tùy tiện thả.
Hôm nay Lục Cận Phong cố ý gọi anh ta tới vốn không phải là để đón Tô Vân, mà là lấy thực lực ra chèn ép anh ta, cảnh cáo anh ta rằng Tô Yên không phải là người mà anh ta có thể mơ ước.
Lục Cận Phong xử lý Tần Phương Linh và Tô Vân xong, Tô Yên bên này cũng không có chút ý kiến nào, cũng chẳng thấy tàn nhẫn.
Nhưng mà hành động đập đầu vào cột tự sát đó của Tần Phương Linh vẫn khiến cô rất chấn động.
Sau khi xử lý xong xuôi, Lục Cận Phong quay trở về nhà cũ nhà họ Lục.
Lần này, anh không dắt theo Tô Yên mà là đi cùng với Vạn Nhất.
Tô Yên cơ hồ nhận ra được hành động của Lục Cận Phong có gì đó khác lạ.
Lẽ nào là vì những câu nói đó của Tần Phương Linh?
Cho dù ngoài miệng nói là không thèm để ý, nhưng mà lúc bị người khác nói mấy lời chế giễu, sỉ nhục đó vẫn cảm thấy rất khó chịu trong lòng.
"Chị Yên, chú Lục sao thế? Hạ Vũ Mặc từ trên lầu đi xuống, cũng vì Lục Cận Phong đã nhảy xuống biển cứu cậu, còn thay cậu dạy dỗ đám người xấu, cho nên hình tượng của Lục Cận Phong trong mắt cậu nhóc lập tức cũng to lớn hơn cả.
Hạ Vũ Mặc vô cùng sùng bái Lục Cận Phong.
"Chú ấy có công việc nên đi làm việc." Tô Yên nhớ lại chuyện xảy ra ở trên biển vẫn còn thấy run sợ trong lòng, ngồi xổm xuống ôm lấy Hạ Vũ Mặc.
Da thịt của trẻ con vừa trắng lại vừa mềm, còn rất mướt, cọ tới cọ lui cảm giác vô cùng thoải mái.
"Tiêu Vũ, xin lỗi, chị đã tới trễ."
Tô Yên thật sự cảm thấy áy náy, bởi vì cô đắc tội với mẹ con Tần Phương Linh mới liên lụy tới Hạ Vũ Mặc.
Hạ Vũ Mặc lại thoải mái nói: "Không có chuyện gì đâu, à đúng rồi chị Yên, em tìm thấy anh hai rồi.
Anh hai, anh mau qua đây đi."
Hạ Vũ Mặc nhìn về phía trên lầu gọi tới.
"Tới đây." Hạ Phi đút hai tay vào túi quần từ trên lầu đi xuống, hai anh em đoàn tụ khiến Hạ Vũ Mặc rất đỗi vui vẻ.
Cậu chạy tới ôm chặt lấy Hạ Phi, cũng vì Hạ Vũ Mặc chạy rất nhanh, lực xung kích cũng hơi lớn nên suýt chút đã khiến Hạ Phi ngã ngửa ra sau.
Hạ Phi phỉ nhổ: "Em trai, em nên giảm cân đi, em bây giờ đã mập thành quả bóng rồi đó."
Hạ Phi bày ra bộ mặt ghét bỏ nói.
Hạ Vũ Mặc véo lấy da thịt trên người mình, quẹt môi một cái nói: "Không giảm cân đâu, đây là thành quả việc lớn lên, vất vả lắm em mới được như vậy đó.
Chị Yên nói Tiểu Vũ mũm mĩm chính là đáng yêu nhất."
"Em còn tiếp tục mập như vậy nữa, lúc ra ngoài cũng đừng nói là em trai của anh."
"Có mập thêm như nào đi nữa, em vẫn là em trai của anh." Hạ Vũ Mặc kéo cánh tay của Hạ Phi, mè nheo: "Anh hai, anh đừng hòng muốn vứt bỏ em, sau này anh đi đâu thì em sẽ theo đó."
"Như cái đuôi." Hạ Phi ngoài miệng thì nói thế, nhưng trên mặt lại tràn đầy một vẻ cưng chiều em trai của mình, có vẻ rất hưởng thụ cảm giác được Hạ Vũ Mặc dán dính như thế.
Tô Yên nhìn hai anh em ngoài mặt thì phỉ nhổ nhau nhưng lại là kiểu anh em ruột thịt rất đỗi yêu thương nhau, trong lòng cũng cảm thấy rất đỗi ấm áp.
"Anh hai, anh mau qua đây." Hạ Vũ Mặc kéo Hạ Phi đi về phía Tô Yên, khuôn mặt tròn vo nhỏ xíu đó đầy vẻ thành thật mà giới thiệu: "Anh hai, đây là vợ tương lai của em, xinh đẹp không.
Chờ sau này em lớn lên sẽ cưới chị Yên làm vợ."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Hạ Phi nghe Hạ Vũ Mặc gọi Tô Yên là vợ, như này không phải là tranh giành người phụ nữ với Lục Cận Phong rồi sao?
Hạ Phi ném cho Hạ Vũ Mặc cái nhìn khâm phục.
Can đảm lắm em trai, dám tranh giành phụ nữ với bình giấm to đùng như đại ca Lục.
Hạ Phi rất lễ phép nói với Tô Yên: "Cám ơn dì Tô thời gian qua đã chăm sóc cho em trai của con."
Có thể nuôi nấng Hạ Vũ Mặc mập mạp như vậy, nhất định là đã cho ăn rất tốt.
Lần này gặp chuyện không may, Tô Yên cũng rất lo lắng cho Hạ Vũ Mặc.
Hạ Phi cũng nhìn ra được là Tô Yên rất thật lòng yêu thương Hạ Vũ Mặc.
"Không cần khách sáo, Tiểu Vũ đáng yêu như vậy, dì rất thích nó." Tô Yên mỉm cười, bổ sung thêm: "Dì cũng rất thích con, hai anh em tụi con đều rất tuyệt vời."
Hạ Vũ Mặc ghen tức: "Chị Yên, vậy chị thích Tiểu Vũ nhiều chút hơn, hay là thích anh hai nhiều chút hơn."
Tô Yên dở khóc dở cười: "Dĩ nhiên là Tiểu Vũ thông minh lanh lợi lại đáng yêu nhà mình rồi."
Hạ Vũ Mặc mỉm cười thỏa mãn vô cùng đắc ý, Hạ Phi bên này phỉ nhổ một câu: "Trẻ con."
Tô Yên mỉm cười, hai anh em nhà này nếu so ra thì Hạ Phi chín chắn hơn một chút, đều là mấy đứa nhóc năm tuổi thôi lại còn đi nói người ta là trẻ con nữa.
Lúc hai anh em không gặp thì ngày nhớ đêm mong đối phương, gặp mặt rồi thì lại chọc phá nhau đủ thứ.
Hạ Vũ Mặc giống như cái đuôi, Hạ Phi đi đâu thì thằng bé đều đi theo.
Tô Yên suốt cả một ngày không có đi đâu cả, chỉ ở lại biệt thự Nam Sơn chơi cùng với hai anh em.
Dĩ nhiên là thỉnh thoảng cô cũng ngó nhìn điện thoại di động.
Điện thoại không có lấy một tin nhắn, Tô Yên lại cảm thấy mất mát ùa về.
Chiều xuống, Hạ Phi tới phòng tập luyện, Hạ Vũ Mặc cũng thì thầm muốn đi theo.
Nhìn thấy Hạ Phi hai tay cầm súng, súng vang lên mỗi một phát đều trúng ngay hồng tâm, Hạ Vũ Mặc ngưỡng mộ đến không nhịn được.
"Anh hai, thật sự là lợi hại."
Hạ Vũ nhân lúc đó lại dụ dỗ bên tai: "Tiểu Vũ, cậu có muốn lợi hại như anh trai mình không?"
"Muốn chứ muốn chứ." Hạ Vũ Mặc thoáng nghĩ, nếu như cậu cũng có thể trở nên lợi hại thì cũng sẽ không sợ người xấu nữa.
"Chú Hạ Vũ." Hạ Phi liếc nhìn sang với đôi mắt sắc bén, bên trong thoắt ẩn thoắt hiện sự cảnh cáo.
Hạ Phi cũng không hy vọng Hạ Vũ Mặc sẽ theo mình lên trên đảo, chỉ cần mình cậu bảo vệ em trai là được rồi.
Hạ Vũ cười mỉa: "Hạ Phi, chớ có xoắn mông lên như thế, chú chỉ là hỏi vậy thôi mà."
Hai anh em đang ở trong phòng luyện tập, Tô Yên đi lên phòng làm việc, bật máy tính định xử lý chút công việc.
Cô không có xin nghỉ việc ở tập đoàn Lục thị, Lưu Hạo vẫn rất tranh thủ mà ném công việc cho cô.
Toàn bộ người giúp việc ở biệt thự Nam Sơn đều biết Tô Yên là người phụ nữ của Lục Cận Phong, là nữ chủ nhân của biệt thự Nam Sơn này, hoàn toàn có thể tự do đi tới bất cứ chỗ nào trong khắp cả biệt thự.
Tô Yên bật máy tính lên, máy vi tính đã lâu rồi không có người sử dụng, trên bàn phím vướng đầy bụi.
Tô Yên ấn nút mở máy, màn hình sáng đèn, ảnh nền là một người phụ nữ mặc chiếc áo cộc tay màu xanh lam, ngồi bên mỏm đá ngắm nhìn mặt biển, tấm hình khiến người xem có một loại cảm giác yên bình đến lạ.
Tô Yên thầm nghĩ, Lục Cận Phong đúng là đào hoa, đến cả màn hình nền vi tính cũng cài hình của người đẹp.
Cô cũng không nghĩ gì nhiều, đàn ông yêu phụ nữ đẹp, phụ nữ đẹp thì yêu đàn ông đẹp trai, chuyện này là chuyện rất đỗi bình thường.
Tô Yên ngồi trong phòng chỉnh sửa lại chút công việc làm lúc trưa, lúc xong xuôi thì mặt trời cũng đã xuống núi.
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc từ phòng luyện tập đi ra ngoài, cả hai anh em đều đầm đìa mồ hôi, lật đạt vào trong phòng tắm rửa.
Tô Yên thấy người giúp việc cầm hai bộ quần áo sạch mang tới, lại nói: "Để tôi mang vào cho tụi nhỏ, mấy cô làm vài món gì ăn đi, hai thằng nhóc chắc cũng đói bụng rồi."
"Vâng, cô Tô." Người giúp việc đáp xong lại lùi ra.
Tô Yên mang quần áo tới phòng tắm, tiếng cười nói của hai anh em từ trong phòng tắm vang vọng tới, là đang nghịch nước.
"Đừng tắm lâu quá nha, nước lạnh mau lắm."
Tô Yên nhìn thấy trên cổ Hạ Phi đều là bọt sữa tắm, đi tới nói: "Để dì giúp con."
"...!Cảm ơn dì Tô." Hạ Phi có hơi ngượng ngùng mở miệng nói.
Tô Yên vui vẻ cầm khăn lau cổ cho Hạ Phi: "Hạ Phi, con..."
Ánh mắt cô bỗng nhìn về phía sau lỗ tai của Hạ Phi, cả người lập tức ngây dại..