Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 151: 151: À Mang Thai Một Miếng Cao Su Đó À





Đại sảnh tổ chức tiệc mừng thọ.

Khách khứa đều đã tụ tập lại, Tô Yên đứng yên bất động ở trên sân khấu.

Hồ Thanh đau đớn kêu gào: “Con của tôi đã không còn nữa, Tô Yên, cô là hung thủ giết người, cô thật là độc ác, ngay cả một đứa trẻ chưa chào đời cũng có thể ra tay được.”
Trần Tố Anh và một số người họ hàng của nhà họ Lục cũng đến.

“Có chuyện gì vậy?” Trần Tố Anh đi tới, sững sờ khi nhìn thấy dưới thân của Hồ Thanh có một vũng máu lớn như vậy.

Các họ hàng nhánh bên của nhà họ Lục, cùng với những người chú bác đó tức giận chỉ trích Tô Yên: “Cô là cái đồ đàn bà độc ác, cô còn đứng lì ra đó nữa, sao mà lại máu lạnh và tàn nhẫn đến như thế chứ.”
“Đúng vậy, chị dâu, đây là bà chủ của nhà họ Lục do cháu trai cả lựa chọn sao? Đạo đức không xứng đáng với vị trí đó, một người phụ nữ độc ác như vậy sao có thể xứng với vị trí nữ chủ nhân được chứ.”
Hồ Thanh tóm lấy Trần Tố Anh, càng khóc thảm thiết hơn: “Mẹ, cháu của mẹ đã mất rồi, chính là Tô Yên đó đã đẩy con, cô ta biết ông nội thương yêu đứa nhỏ này, lại sợ con của con uy hiếp đến địa vị của cô ta, cho nên cô ta mới ra tay tàn nhẫn như vậy.”
“Hồ Thanh, con đừng sợ, mẹ sẽ bảo người đưa con đến bệnh viện.” Trần Tố Anh muốn nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, máu nhiều như vậy thật là quá đáng sợ, đứa nhỏ chắc chắn là không giữ được nữa rồi, vậy thì cũng không thể để người lớn cũng phải đối mặt nguy hiểm được.

“Mẹ, mẹ nhất định phải lấy công bằng cho con, đòi lại công bằng cho con của con.” Hồ Thanh khóc trông đau đớn vô cùng, rồi lại nói với những người họ hàng của nhà họ Lục: “Các chú, các bác, mọi người nhất định phải làm chủ cho con.”
Vạn Nhất bị tiếng ồn ở đây thu hút, liền bước nhanh tới, dùng ánh mắt hỏi Tô Yên xem anh ta có nên mang người đi không.

Tô Yên thầm lắc đầu với Vạn Nhất, bây giờ nếu đưa Hồ Thanh đi, vậy thì cô chắc chắn phải mang cái danh tiếng xấu xa kia rồi.

Tô Yên từ trên sân khấu bước xuống, từ trên cao đưa mắt nhìn xuống Hồ Thanh, trên môi từ từ nở nụ cười: “Cô học ngành diễn xuất sao? Tôi nhớ cha mẹ của cô đều là giáo viên, còn cô tốt nghiệp ngành tài chính mà.

Nhưng sao kỹ năng diễn xuất của cô lại giỏi đến như thế vậy?”
“Tô Yên, cô còn cười sao, cô đã hại chết một mạng người đấy.”
Các chú trong nhà họ Lục đều tức giận vô cùng, nhưng bọn họ không phải là vì muốn bảo vệ Hồ Thanh, nhưng Tô Yên là người Lục Cận Phong lựa chọn, bọn họ thích chống lại Lục Cận Phong, để khiến Lục Cận Phong không vui.


Các khách mời cũng lần lượt bàn tán.

“Tô Yên này thật đúng là một người tàn nhẫn mà.”.

Ra chương nhanh nhất tại ++ TRЦмtrцуeЛ .v И ++
“Không phải sao, ngay cả một đứa nhỏ mà cũng không tha, máu ghen tuông lớn đến như vậy, còn chưa bước vào cửa nhà họ Lục đã hại chết cháu của nhà họ Lục rồi.”
“Cậu cả Lục bị bệnh lâu như vậy.

Nghe nói tuổi thọ của anh ấy không còn bao lâu nữa.

Khó khăn lắm mới có một đứa con.

Giờ thì tốt rồi.

Đời sau duy nhất đã không còn nữa rồi.”
“Không phải là vì cô ta sợ đứa nhỏ sẽ cướp đi quyền lợi của cô ta.

Cháu trai thứ nhất của nhà họ Lục được ông cụ Lục coi trọng như vậy, Hồ Thanh này nói không chừng có thể mẹ quý nhờ con, trở thành vợ chính, còn có thể được hưởng lợi ích nữa đấy.”
“Ngay cả khi có là vì tiền, thì cùng không thể không cần cả lương tâm của mình như vậy.

Trẻ con là vô tội mà.”
Khách khứa càng tố cáo Tô Yên, Hồ Thanh càng cảm thấy vui vẻ.


Đây chỉ mới là bước đầu tiên trong quá trình chỉnh đốn Tô Yên của cô ta mà thôi, cô ta còn chuẩn bị một đòn chí mạng nữa kìa, vở kịch nên được hát từ từ.

Tần Nhã Hân đồng cảm nói: “Thật là đáng thương, một đứa trẻ đang sống sờ sờ ra đó vậy mà đã mất rồi.”
Giọng nói không lớn không nhỏ, nhưng tựa như ngọn lửa nhỏ thổi bùng lên lửa giận dữ trong lòng mỗi người.

Vạn Nhất không biết Hồ Tinh trong bụng là giả, thấy tình hình đang bất lợi cho Tô Yên như vậy, trong lòng rất lo lắng.

Tô Yên nghe hết tất cả những lời của các vị khách khứa, vẻ mặt của cô vẫn thờ ơ, ánh mắt nhàn nhạt quét nhẹ qua những vị khách có mặt ở đó.

Mục đích của cô là muốn xem ai giậu đổ bìm leo, ai có thái độ chờ đợi, sự việc ngày hôm nay sẽ giúp cô sàng lọc ra khá nhiều mối quan hệ không cần thiết phải duy trì, đồng thời nhìn rõ bộ mặt của không ít người.

Ai chân thành, ai giả tạo.

Tô Vân đã đứng bên ngoài đám đông, không đến gần hay nói lời nào.

Bây giờ cô ta đã học được cách ngoan ngoãn lại rất nhiều, có biết bao nhiêu người đang mượn nước đẩy thuyền chìm như vậy rồi, cô ta không cần phải phải ra mặt nữa.

Tô Yên liếc nhìn vết máu khô trên mặt đất, ngồi xổm xuống, nhìn Hồ Thanh hỏi: “Đừng khóc như thể tôi thật sự đang ức hiếp cô, cùng lắm thì tôi đền cho cô một đứa con khác.”
“Mọi người nghe xem, cô ta đang nói gì vậy?”
“Đứa nhỏ mất rồi thì làm sao mà đền được?”
“Đâu phải là đồ vật mà đền.”
“Một người phụ nữ máu lạnh và tàn nhẫn như vậy, chị dâu, hôm nay cháu trai cả không có ở đây, chị phải nói gì đó, một người phụ nữ như vậy làm sao có thể thích hợp làm chủ nhân của nhà họ Lục được.”
Hồ Thanh càng khóc càng thê thảm hơn, tức giận tố cáo: “Tô Yên, cô rõ ràng là một ác quỷ, con của tôi, cô như vậy là đang cố ý giết người, là phạm pháp sẽ bị đi tù đấy.”

“Ồ? Vậy thì tội phỉ báng và hãm hại người khác sẽ phải ngồi tù bao nhiêu năm thế?” Tô Yên vươn tay tiến đến bụng của Hồ Thanh.

“Cô làm gì vậy?” Hồ Thanh hoảng hốt lo sợ nói, bảo vệ bụng của mình rồi gấp rút nói: “Mẹ, các chú các bác, mau ngăn cản cô ta lại, cô ta muốn hại con.”
Trước khi các chú bác nhà họ Lục tiến lên, Tô Yên đã nhanh chóng lôi một cái bụng làm bằng cao su từ dưới quần áo của Hồ Thanh ra.

“À, hóa ra con của cô trông thế này à, thật là được mở mang kiến thức đấy.” Tô Yên giả vờ kinh ngạc, ném cái bụng giả bằng cao su đó cho Hồ Thanh: “Cô quý trọng nó như vậy, sau này tôi sẽ bảo người đi mua đền lại cô chục cái như vậy nhé, đừng có ở đây khóc lóc, con người tôi rất biết nói đạo lý, sẽ không để cô chịu thiệt đâu.

"
Đền một chục cái?
Đây không phải là cố ý chọc tức người ta sao?
Khi chiếc bụng giả được lấy ra, mọi người đã được một phen náo loạn.

Không ai có thể dự liệu được cảnh tượng kịch tính này.

Mấy ông chú bác nhà họ Lục vừa rồi còn giúp Hồ Thanh chỉ trích Tô Yên cũng đỏ mặt tía tai, bị vả mặt quá nhanh, ai nấy cũng đều xấu hổ không dám hó hé gì nữa.

Trần Tố Anh bỏ Hồ Thanh ra và tức giận vô cùng: “Hồ Thanh, sao cô lại sử dụng một cái thai giả để lừa dối mọi người như thế?”
“Mẹ, mẹ nghe con giải thích, con...” Hồ Thanh xấu hổ và giận dữ, lúng túng không biết phải giải thích như thế nào.

Cô ta luôn cảm thấy trong lời nói của Tô Yên có cái gì đó, nhưng cô ta thật sự nghe không ra, không ngờ rằng Tô Yên thật sự biết bụng của cô ta là giả.

Tô Yên biết từ khi nào?
Cô ta đã làm rất bí mật rồi cơ mà.

Tô Yên giễu cợt: “Tục ngữ có câu “muốn đạt được mục đích thì phải chịu trả một cái giá tương đương”, nhưng tốt xấu gì thì cô cũng phải mang thai một đứa trẻ thật đi chứ, bây giờ thì tốt rồi, giấc mộng ôm cháu chắt của ông nội Lục đã tan vỡ rồi, không biết ông sẽ đau lòng đến thế nào.”
“Tô Yên, cô không có tư cách để nói tôi.

Đừng tưởng rằng tôi không biết cô đã làm cái gì.”

Hồ Thanh quyết đánh đến cùng, cái bụng giả của cô ta đã bị vạch trần rồi, cô ta còn giả bộ yếu đuối gì nữa chứ.

Hồ Thanh nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy: “Mọi người, nhìn kỹ người phụ nữ này đi, cô ta hoàn toàn không thuần khiết như dáng vẻ bên ngoài đâu...”
Hồ Thanh chưa kịp nói xong, Vạn Nhất đã nhận được sự ra hiệu của Tô Yên, lập tức cho người tiến lên tóm lấy Hồ Thanh, nhấc lên rồi đi ra ngoài.

Tô Yên lộ ra kiêu ngạo và ngang ngược, nghiêm nghị nói: “Tiệc mừng thọ của ông cụ, làm sao có thể để cho cô tiếp tục ở lại đây gây chuyện nữa chứ, ném ra ngoài cho tôi.”
Tô Yên không hề sợ những lời chưa kịp nói xong của Hồ Thanh sẽ cho người ta có suy nghĩ gì, Hồ Thanh đã bị vạch trần rồi, cô ta có nói gì đi chăng nữa thì cũng sẽ không ai tin cô ta đâu, người ta sẽ nghĩ rằng cô ta đang tạt nước bẩn hãm hại cô mà thôi.

Hồ Thanh giãy dụa: “Mấy người buông tôi ra, Tô Yên, người phụ nữ độc ác này...!ưm ưm...”
Hồ Thanh còn chưa kịp nói xong, miệng của cô ta đã bị che lại.

Vạn Nhất trầm giọng nói: “Mau lôi đi cho tôi.

Mang đi thật xa đây, nếu không được, thì tốt hơn hết là nên đưa về nhà cũ nhốt lại trước, kẻo cô ta lại gây rắc rối nữa.”
“Vâng, anh Vạn.” Nhân viên bảo vệ ném người phụ nữ đó lên xe và rời đi.

Trong đại sảnh.

“Mau dọn sạch mặt đất đi.” Tô Yên liếc nhìn vết máu trên mặt đất, sau đó lại liếc nhìn những vị khách có mặt ở trong đại sảnh: “Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông cụ, hôm nay nếu có ai gây chuyện, đều sẽ bị lôi ra ngoài, từ nay sẽ bị liệt vào danh sách đen của nhà họ Lục, nhà họ Lục sẽ không hợp tác qua lại với bọn họ nữa.”
Ở với Lục Cận Phong lâu, nên phong cách hành xử của Tô Yên cũng mang bóng dáng của Lục Cận Phong, khí chất tràn trề, khiến khách khứa ai nấy trong lòng cũng phải kinh ngạc.

Bà chủ của nhà họ Lục này thật là đáng nể mà.

Trần Tố Anh không nói một lời, ngay cả những người họ hàng của nhà họ Lục cũng không dám hó hé, điều này có thể thấy địa vị của Tô Yên trong nhà họ Lục.

Cho dù Tô Yên chưa gả vào nhà, những cô cũng đã có thể đại diện cho nhà họ Lục rồi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.