Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 21



Tô Đình Nghiêm kéo Tần Phương Linh đi ra ngoài, ông ta không thể mất đi người này. 

“Tôi không đi, tôi không về đâu.” Tần Phương Linh giãy giụa vô ích. 

Tô Yên cười nhìn Tần Phương Linh bị Tô Đình Nghiêm đưa đi, đáy lòng thở phào một hơi. 

Với sự hiểu biết của cô về Tô Đình Nghiêm, khi trở về có lẽ Tần Phương Linh còn phải chịu không ít khổ. 

Mà sau khi chuyện ngoại tình của Tần Phương Linh và Chu Hoàng Long bị bại lộ, Chu Hoàng Long cũng không còn hứng thú với Tần Phương Linh nữa, thậm chí là tránh né còn không kịp. 

Ngoại tình đúng là rất kích thích, nhưng nếu làm to chuyện thì sẽ rất rắc rối. 

Chu Hoàng Long là người có máu mặt, xem trọng nhất là danh tiếng của mình. 

Khiến Tần Phương Linh mất đi chỗ dựa là Chu Hoàng Long, lại khiến bà ta không còn được Tô Đình Nghiêm yêu chiều nữa, một mũi tên trúng hai đích. 

Đây cũng là mục đích của Tô Yên. 

Đánh rắn đánh giập đầu. 

Chuyện đã xong, Tô Yên định rời đi. Cô vừa đi đến chỗ ngoặt, cổ tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, không đợi cô nhìn người đó là ai thì đã bị kéo vào một căn phòng bao. 

“Tô Yên, cô đang đùa với lửa đấy.” 

Một giọng nam lành lạnh vang lên bên tai cô. 

Tim Tô Yên căng lên, khi nhìn rõ là ai thì vô cùng ngạc nhiên: “Sở Hướng Nam, buông tôi ra.” 

Tô Yên gạt Sở Hướng Nam ra, tức giận nói: “Chuyện của tôi không cần anh quan tâm, cũng không liên quan đến anh.” 

“Cô có biết mình đang làm gì không? Tô Yên, cô không đắc tội nổi với Tần Phương Linh, và cả Chu Hoàng Long đâu.” 

“Vậy thì sao?” Tô Yên không phải không sợ, nhưng sợ thì có tác dụng thì chứ? 

Cô không chọc vào Chu Hoàng Long, cũng đã nhẫn nhịn Tân Phương Linh rất nhiều lần, nhưng mà bọn họ vẫn muốn lấy mạng cô. 

Nếu không phải lần trước cô mạng lớn, được Lục Cận Phong cứu, thì bây giờ cô đã là một cái xác khô rồi. 

“Tô Yên, cô thay đổi rồi.” Sở Hướng Nam nhíu mày, tỏ vẻ rất thất vọng: “Cô chọc vào Chu Hoàng Long nổi sao? Người ta muốn giết chết cô thì chỉ đơn giản như giết chết con kiến thôi, tôi đang lo lắng cho cô đấy.” 

Tô Yên cười lạnh nói: “Sở Hướng Nam, anh đừng nói mấy lời khiến tôi buồn nôn có được không? Không phải anh đang lo lắng chuyện của Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh bị bại lộ, Tần Phương Linh không còn được yêu chiều, vậy Tô Vân cũng không còn giá trị lợi dụng, không ai có thể giúp anh giành lấy quyền thừa kế của nhà họ Sở sao.” 

Từ phản ứng lúc nãy của Sở Hướng Nam, có lẽ anh ta đã biết chuyện của Chu Hoàng Long và Tần Phương Linh từ lâu rồi, mà chuyện này chắc chắn là do Tô Vân nói với anh ta. 

Chỉ cần nghĩ một chút, Tô Yên đã có thể hiểu ra tại sao Sở Hướng Nam lại chắc chắn Tô Vân có thể giúp anh ta. 

Nếu Chu Hoàng Long ra mặt, vậy vị trí quyền thừa kế của Sở Hướng Nam sẽ vững vàng. 

Bị nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, sắc mặt của Sở Hướng Nam trở nên khó coi: “Tô Yên, quả nhiên là cô rất thông minh. Tôi cũng từng nói, tôi làm tất cả những chuyện này đều là vì chúng ta, vì để cho cô một cuộc sống tốt hơn, Cô đừng vì tôi mà chống đối với Tần Phương Linh và Tô Vân nữa, nhẫn nhịn thêm một chút, có được không?” 

Tô Yên cười, chỉ là nụ cười không hề có chút ấm áp, mà vô cùng lạnh: “Sở Hướng Nam, có phải anh vẫn chưa tỉnh ngủ không, đang nằm mơ à? Tôi không có quan hệ gì với anh, tại sao phải vì anh mà chống đối với hai người họ? Anh nghĩ mình quan trọng lắm à.” 

Tô Yên không hề cho Sở Hướng Nam chút mặt mũi, nói xong thì xoay người mở cửa phòng bao rồi đi ra ngoài. 

“Tô Yên, cô đứng lại cho tôi.” Sở Hướng Nam không còn kiên nhẫn, nghiêm giọng hét lên. 

Tô Yên thật sự đứng lại, nhưng không phải vì Sở Hướng Nam, mà là vì nhìn thấy một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.