Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 227: 227: Tô Yên Đã Biết Người Năm Đó Là Lục Cận Phong





Lục Cận Phong thanh giọng, theo sự nhắc nhở của Xa Thành Nghị, chống gậy đi đến trước mặt Tô Yên.
“Yên Yên, đóa hoa này tặng cho em, anh đến đón…”
“Anh đến đúng lúc lắm, Tiểu Duy bị cảnh sát bắt rồi.” Tô Yên cắt ngang lời anh, nói: “Anh quen thuộc với người bên phía cảnh sát, có thể đánh tiếng giúp không?”
Tô Yên lo lắng cô đến thì cũng không gặp được Tô Duy.
“Tô Duy bị bắt rồi?” Sắc mặt Lục Cận Phong sầm xuống: “Được, anh đi với em đến cục cảnh sát một chuyến.”
Có Lục Cận Phong, trong lòng Tô Yên kiên định hơn nhiều.
Tạm thời mấy người Hạ Phi, Hạ Vũ Mặc cũng không cần đi nữa, ba người Tô Yên, Lục Cận Phong, và Xa Thành Nghị cùng nhau đi.
Cục cảnh sát.
Lục Cận Phong nói chuyện với cục trưởng trước, mới biết được vì sao Tô Duy lại bị bắt.
Thì ra, trong nhà kho mà Tô Duy tới, toàn là tàng trữ những đồ cấm, số lượng rất lớn.

Bọn họ nhận được báo cáo nặc danh nên mới đến.
Lúc đó, Tô Duy đang đi xem hàng trong nhà kho, còn chưa kịp mở ra kiểm tra, cảnh sát đã đến rồi.
Tô Duy bị bắt, người và tang vật đều có, hơn nữa khi cảnh sát vừa bắt đầu hỏi, Tô Duy đã thừa nhận hàng trong nhà kho là của cậu ta, lúc này đã chắc như đinh đóng cột, không còn gì để tranh cãi.
Mấy năm qua pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, hành vi của Tô Duy hoàn toàn là sai trái, hơn nữa sự việc vừa xảy ra, nhân viên cấp cao hơn đều biết cả rồi, và vô cùng quan tâm đến vụ án này.
Nói cách khác, cho dù là Lục Cận Phong cũng không thể bảo lãnh được.
Bất kể là con cọp có to đến đâu, một khi kinh động đến cấp cao, thì cơ bản là xong đời.
Muốn lật lại bản án, gần như là không thể.
Sau khi Tô Yên biết được tin này, cả người đều ngây ra: “Cục trưởng, tôi muốn gặp Tiểu Duy.”
Cục trưởng nhìn Lục Cận Phong, đắn đo, nói: “Được, tôi nể mặt cậu một lần.

Trước kia tôi cũng không ít lần nhận được ân tình của nhà họ Lục, có điều là nhiều nhất chỉ có thể nửa tiếng thôi.”
“Được, không thành vấn đề.” Tô Yên cảm ơn: “Cảm ơn cục trưởng.”

Lục Cận Phong nói: “Cảm ơn.”
Cục trưởng dặn dò bên dưới, sắp xếp cho Tô Yên và Tô Duy gặp mặt.
Vừa thấy Tô Yên, Tô Duy vội nói: “Chị, hàng đó không phải của em.

Em cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Em bị oan, chị cứu em với.”
Khi biết được số hàng đó là gì, Tô Duy cũng sửng sốt, ngây ra.
Đến bây giờ cậu ta cũng không hiểu đây rốt cuộc là chuyện gì.
“Em bình tĩnh trước đã, chị hỏi em cái gì, em cứ trả lời cái đó.” Tô Yên nghiêm túc hỏi: “Vì sao em lại đến nhà kho?”
“Là cậu gọi điện thoại bảo em đến.

Nói là vừa lúc em đang ở Đế Đô, bảo em thuận tiện đến kiểm tra một lát.”
Quả nhiên là Lệ Quốc Minh.
Lúc này Tô Yên đã không cảm thấy kinh ngạc nữa, cô nói rõ ràng mạch lạc: “Ban đầu em có biết trong nhà kho chứa thứ gì không?”
“Em không biết, em chỉ tưởng là một số lá trà gì đấy thôi, ai ngờ là cái thứ kia chứ.”
Tô Duy ảo não ôm đầu: “Chị, đáng lẽ em nên bàn bạc trước với chị, không nên tự ý quyết định.

Em vốn nghĩ chỉ đến xem thử, sẽ không có chuyện gì.

Chị, sao Thiên Lang lại có mấy thứ đó? Có phải là do Địa Sát hoặc người khác hãm hại không? Ngô Sở Long hoặc là Lương Văn Dũng!”
Tô Yên không nói suy đoán của mình cho Tô Duy, mà chỉ hỏi: “Trong nhà kho có người khác không? Người phụ trách đâu? Mấy công nhân kia đâu?”
“Bọn họ cũng đều chắc chắn hàng là của em.


Em có nhảy xuống sông Hoàng Hà, cũng không thể rửa sạch tội.” Tô Duy rất sốt ruột, sợ hãi.
Lục Cận Phong ở bên cạnh đặt tay lên vai Tô Yên, nói: “Xem ra tình huống này đã được dày công sắp đặt.

Có lẽ những người công nhân đó thật sự cho rằng hàng là của Tô Duy.”
Tô Yên lập tức phản ứng lại: “Cũng nói cách khác, tình huống này không phải được sắp đặt trong ngày một ngày hai, mà đã được chuẩn bị sẵn, chỉ đợi Tiểu Duy.”
Tô Duy nghe mà ù ù cạc cạc: “Em không đắc tội người nào.

Nhà kho đó không phải của Thiên Lang hay sao? Là cậu bảo em đi.

Chị, cậu cũng không thể hại em chứ.”
“Tiểu Duy, em tin chị không?”
“Tin, cho dù đời này không tin bản thân em, em cũng sẽ tin chị.” Trong mắt Tô Duy lộ ra sự kiên định.
“Vậy thì tốt.

Em nhớ kỹ, chuyện này không phải em làm, bất kể thế nào, cũng không được sửa miệng.

Chị sẽ cứu em ra.”
Tô Duy nhìn Tô Yên, gật đầu.
Nửa tiếng đã hết.
Tô Yên chỉ có thể nhìn Tô Duy bị dẫn đi.
Lục Cận Phong nói với cục trưởng: “Bất kể vụ án có tiến triển gì, hy vọng có thể thông báo cho tôi một tiếng.”
“Điều đó là chắc chắn rồi, để người nhà biết tình tiết vụ án, cũng là một trong những quy định.” Cục trưởng nói: “Có điều là các cậu muốn cứu người, thì khó rồi.


Lúc nãy lại có chứng cứ mới, nhà kho đó thuộc quyền sở hữu của Tô Duy.”
Tô Yên cảm thấy kinh ngạc: “Không thể nào, sao nhà kho đó lại là của Tiểu Duy được?”
“Đồng nghiệp lấy chứng cứ trở về, nói một tháng trước, nhà kho đã được bán cho Tô Duy rồi.”
Một tháng trước, đó chính là khoảng thời gian mà Tô Duy ở Thiên Lang.
Lệ Quốc Minh thật sự đã sắp đặt một ván cờ lớn.
Nhưng mục đích của ông ta là gì?
Nếu thật sự muốn hại Tô Duy, Lệ Quốc Minh có cơ hội và biện pháp, vì sao lại đợi đến hiện tại?
Hai người rời khỏi cục cảnh sát, về lại trong xe.
Tô Yên nói: “Em gọi điện thoại cho Lệ Quốc Minh.”
Lục Cận Phong nhắc nhở: “Yên Yên, đừng đánh rắn động cỏ.”
“Em biết làm thế nào.”
Tô Yên gọi đến số điện thoại của Lệ Quốc Minh.

Cô điều chỉnh lại cảm xúc, vừa sốt ruột, vừa bất lực nói: “Cậu, Tiểu Duy bị bắt rồi.

Nó nói là cậu bảo nó đến nhà kho kiểm tra, hàng được kiểm tra sao lại biến thành vật cấm rồi? Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Nhà kho nào?” Lệ Quốc Minh nói bằng giọng điệu mờ mịt: “Tiểu Yên, cậu không có gọi cho Tiểu Duy mà, Tiểu Duy bị bắt là chuyện gì vậy?”
Không thừa nhận?
Nếu như không phải đã đọc những bức thư kia, có lẽ Tô Yên còn có thể chần chừ, lựa chọn nên tin Lệ Quốc Minh hay không.

Hiện tại, cô một chữ cũng không tin.
Tô Yên giả vờ kinh ngạc: “Cậu, cậu không biết sao? Vậy đã xảy ra chuyện gì chứ? Bây giờ đầu cháu rối hết cả rồi, cũng không biết nên làm sao đây.”
“Tiểu Yên, trước tiên cháu đừng gấp, cậu lập tức đến Đế Đô một chuyến.”
“Vâng, cậu, cậu nhanh chút.”
Lúc nói chuyện điện thoại, kỹ thuật diễn xuất của Tô Yên có thể lấy cả giải tượng vàng Oscar được rồi.

Cúp điện thoại, vẻ mặt Tô Yên ngưng trọng: “Có khả năng là chiều nay Lệ Quốc Minh sẽ đến Đế Đô.”
Lục Cận Phong nói: “Trước tiên hãy ổn định Lệ Quốc Minh, bên anh sẽ đi tìm chứng cứ, để Tô Duy thoát tội.”

“Vâng.”
Sự việc cũng chỉ có thể như vậy.
Lục Cận Phong đã đánh tiếng với cục cảnh sát rồi, ít nhất Tô Duy ở trong đó sẽ không phải bị giày vò.
Đột nhiên Tô Yên nhớ đến một chuyện: “Anh định tính sổ Tần Chấn Lâm thế nào?”
Cô biết trên người Tần Chấn Lâm đoán chừng cũng không sạch sẽ gì.

Nếu như Lục Cận Phong muốn đưa người vào chỗ chết, cũng có thể làm cho Tần Chấn Lâm ở trong đó không ra được.
Lục Cận Phong lạnh lùng nhếch khóe môi: “Hiệu ứng luộc ếch, từ từ làm.”
Tô Yên mím môi, nói: “Lục Cận Phong, em có một tin xấu.”
Lục Cận Phong nghe thấy thế thì nhìn Tô Yên: “Anh có một tin tốt, hay là em nói trước đi?”
“Anh nói trước đi.” Tô Yên nói: “Nói một tin tốt cũng để em làm dịu tâm trạng hơn.”
Tô Yên cũng không trông chờ Lục Cận Phong sẽ thật sự nói ra tin tốt gì.

Chuyện của Tô Duy và Lệ Quốc Minh đã khiến lòng cô loạn cào cào rồi, e rằng bây giờ có là tin tốt gì cũng khó mà bình phục lại.
Lục Cận Phong vươn tay ra sờ tay Tô Yên, rồi nắm trong lòng bàn tay: “Vậy em chuẩn bị tâm lý cho tốt, đừng để bị tin tốt sau đây làm kinh ngạc.”
“Thần thần bí bí, tin tốt gì? Chẳng lẽ mắt anh nhìn được rồi? Hay là người đẹp tri kỷ nào bên ngoài đã sinh cho anh một đứa con, để anh làm cha trước?”
“Yên Yên, em… đoán đúng rồi.” Lục Cận Phong cũng không ngờ Tô Yên lại có thể đoán được.
“Đoán đúng cái gì?” Tô Yên phản ứng lại, phản ứng vô cùng lớn: “Lục Cận Phong, anh thật sự có con riêng?”
“Con là thật, chẳng qua không phải là con riêng, mà là hai đứa con trai sinh đôi do cô gái đã trải qua một đêm với anh vào năm năm trước sinh ra.”
“Còn là hai đứa con trai sinh đôi?” Tô Yên thoáng chốc lạnh lòng như ngã xuống đáy vực: “Lục Cận Phong, không phải con riêng, chẳng lẽ anh muốn cưới mẹ của hai đứa trẻ đó? Vậy…” Em và các con thì sao?
Lời phía sau, Tô Yên không có hỏi ra miệng.
Trước kia Lục Cận Phong đã thẳng thắn chuyện từng có một người phụ nữ.

Nếu như người phụ nữ đó dẫn con tìm đến cửa, vậy thì cô làm thế nào đây?
Người đến trước người tới sau, người ta cũng đã có con rồi, huống chi ý của Lục Cận Phong, không phải là cưới mẹ đứa trẻ đó sao?
Cô chỉ có thể rút lui thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.