Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 230: 230: Bàn Tay Biến Thái Đặt Lên Vai





Khách sạn Bốn Mùa.
Tô Yên bảo Hạ Vũ dùng xe lăn đẩy mình.

Nếu đã tỏ ra yếu thế, vậy thì phải diễn cho đủ.
Người cô vốn yếu, thai nhi không ổn định lắm, ngồi xe lăn cũng không sao.

Làm cho người ta không bới ra được khuyết điểm nào, Lệ Quốc Minh cũng sẽ không hoài nghi.
Tô Yên dừng trước sảnh lớn của khách sạn một lúc, hỏi thăm lễ tân, sau khi Lệ Quốc Minh vào ở thì có ra ngoài không.
Người của Lục Cận Phong chỉ theo dõi được Lệ Quốc Minh vào ở, nhưng lại không phát hiện có rời đi.

Hỏi thăm lễ tân, chỉ là muốn xác định lại.
Lễ tân vẫn còn ấn tượng với Lệ Quốc Minh, cười nói: “Vị khách đó chưa từng ra ngoài.”
“Vâng, cảm ơn.” Tô Yên lại nói với Hạ Vũ: “Đi bấm thang máy.”
Đám người lên lần.

Đến cửa phòng Lệ Quốc Minh, Vệ Long đi bấm chuông cửa.

Không qua bao lâu thì cửa được mở ra.
Lệ Quốc Minh mặc áo ngủ, mang dép, hiển nhiên là vừa mới tắm xong.
Tô Duy cũng bị bắt rồi, Lệ Quốc Minh còn có tâm trạng tắm rửa, trong lòng không có quỷ mới lạ đấy.

“Cậu!” Tô Yên ra vẻ sốt ruột: “Chuyện của Tiểu Duy, làm sao bây giờ.”
Lệ Quốc Minh nhìn đám người Hạ Vũ một cái, đáy mặt xoẹt qua một tia khác thường: “Tiểu Yên, cháu dẫn bọn họ đến là…?”
“Người cháu không khỏe, gần đây lại không an toàn, Lục Cận Phong sợ cháu bị kẻ thù của anh ấy trả thù, mới cho mấy người họ theo cháu.” Tô Yên chuyển chủ đề: “Cậu, vẫn nên nói chuyện của Tiểu Duy trước đi.

Cậu nói cậu không gọi điện thoại, nhưng Tiểu Duy nói là cậu đã gọi điện thoại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Vào trước đi rồi nói.”
Lệ Quốc Minh nghiêng người nhường đường, Hạ Vũ đẩy Tô Yên đi vào.
Vừa vào phòng, mấy người Hạ Vũ lập tức tiến vào trạng thái đề phòng.
Lệ Quốc Minh rót nước cho Tô Yên, vẻ mặt sầu não, nói: “Trước khi đến đây, cậu đã hỏi Ngô Sở Long và Lương Văn Dũng, cũng đã bảo Hoàng Nam đi điều tra, mới biết là Tiểu Duy ở Đế Đô tự liên lạc người bán, lén mua nhà kho sau lưng cậu.

Tiểu Yên, đều trách cậu, nếu như cậu sớm phát hiện, chuyện của Tiểu Duy đã không bị bại lộ rồi.”
“Ý của cậu là, chuyện này là do Tiểu Duy làm?” Tô Yên giả vờ vô cùng kinh ngạc, trong lòng thì đã nhanh chóng phân tích toàn bộ sự việc.
Cô rất xác định, Tô Duy sẽ không và cũng không dám làm chuyện phạm pháp.
“Có lẽ là vì Tiểu Duy quá muốn thể hiện bản thân, chỉ vì cái trước mắt, nên mới bí quá hóa liều.” Trong giọng nói của Lệ Quốc Minh có chứa sự thất vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Thằng bé Tiểu Duy này, sao lại hồ đồ như vậy! Ta có ý định bồi dưỡng nó thành người nối nghiệp mà.”
“Vậy thì điện thoại lại là chuyện gì ạ?”
Đối diện với Lệ Quốc Minh miệng đầy giả dối, Tô Yên tức giận lại không biết làm sao.

Bây giờ cô không thể xé rách mặt.
“Bây giờ khoa học công nghệ phát triển, làm giả số điện thoại, phần mềm đổi giọng, muốn làm cũng không khó.

Suy cho cùng Tiểu Duy vẫn còn quá trẻ.” Lệ Quốc Minh lo lắng nói: “Tiểu Yên, cháu đã gặp Tiểu Duy rồi à? Hay là tìm Lục Cận Phong giúp đỡ chuyện này đi.


Đây là địa bàn của cậu ấy, hành động cũng thuận tiện hơn.

Nếu thật sự không được, vậy chỉ có thể bảo Lâu Doanh đi cướp người.”
Lệ Quốc Minh nhắc đến Lục Cận Phong, điều này khiến trái tim Tô Yên hụt hẫng một nhịp.
Bảo Lâu Doanh đi cướp người, làm vậy không phải tự đi tìm chết sao?
Cố tình phạm pháp, đây sao có thể là chuyện một người cậu ruột nên làm.
Nghĩ đến đây, Tô Yên chợt ý thức được một chuyện, Lâu Doanh là cháu gái của Lệ Quốc Minh, vậy mẹ của Lâu Doanh là ai?
Trong thư mẹ nói là Lệ Quốc Minh không có anh chị em, ngay cả bà ấy cũng chỉ là con nuôi của nhà họ Lệ, vậy mẹ của Lâu Doanh cũng là?
Tô Yên cau mày: “Cậu, chuyện này vẫn nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn, cháu tin Tiểu Duy sẽ không cố ý vi phạm pháp luật.

Bây giờ nên đi tìm chứng cứ để rửa sạch cho Tiểu Duy, sao có thể bảo Lâu Doanh đi mạo hiểm.”
Lệ Quốc Minh thở dài nói: “Cậu cũng không có cách nào.

Những năm gần đây pháp luật đã nghiêm ngặt hơn, Tiểu Duy làm như vậy là đâm đầu vào lưỡi dao.”
Ngụ ý là, Lệ Quốc Minh định không làm gì cả.
Đúng là một con cáo già xảo quyệt.
Tô Yên bưng ly nước uống một ngụm, cố ý nói: “Cậu, cậu nói chuyện này có phải là do Tần Chấn Lâm làm không?”
“Cực kỳ có khả năng.


Tên Tần Chấn Lâm này nham hiểm, xảo trá.

Năm đó hại chết mẹ cháu, bây giờ lại hại Tiểu Duy, cũng nói không chừng.” Lệ Quốc Minh tức giận nắm chặt nắm đấm: “Tiểu Yên, lần này các cháu đã tống Tần Chấn Lâm vào đó, diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, nghìn vạn lần đừng để cho hắn đi ra.”
“Ông ta không ra được đâu.

Lục Cận Phong đã nói, món nợ này phải tính rõ ràng.” Tô Yên cố ý nói: “Lục Cận Phong đã thu thập được nhiều chứng cứ phạm tội của Tần Chấn Lâm, đủ để khiến ông ta ngồi trong đó cả đời.”
Lệ Quốc Minh mừng rỡ như điên, vỗ đùi một cái: “Vậy thì thật sự tốt quá.”
Ý thức được phản ứng của mình quá lớn, Lệ Quốc Minh thu liễm lại một chút, nói: “Tần Chấn Lâm đúng người đúng tội.”
“Cháu vẫn lo lắng cho Tiểu Duy.” Tô Yên cúi đầu, sầu não lại lo âu, nhưng lại lén nhìn quanh căn phòng, ý đồ muốn phát hiện ra điều khác thường.
“Tiểu Yên, cháu cũng không cần quá lo lắng, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.” Lệ Quốc Minh đứng dậy, đứng bên cạnh Tô Yên, đặt tay lên vai Tô Yên, như có như không mà vỗ về.
Hành động này vô cùng ngả ngớn, khiến cho Tô Yên chán ghét trong lòng.
“Cậu mang cho cháu một ít thuốc an thai, cháu lấy về uống, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
“Cảm ơn cậu.” Tô Yên giả vờ ưu sầu: “Cậu, vậy cháu không quấy rầy cậu nghỉ ngơi nữa, cháu đi tìm Lục Cận Phong đã.”
“Được!” Lệ Quốc Minh nói: “Ngày mai cậu cũng sẽ đi tìm bạn ở Đế Đô trước kia, xem có thể có cách cứu Tiểu Duy hay không.”
“Cậu có lòng rồi.”
Tô Yên không muốn ở thêm một phút giây nào nữa.
Sau khi rời khỏi phòng khách sạn, nét mặt Tô Yên lạnh đi mấy phần: “Lúc nãy các cậu có phát hiện ra điều gì không?”
Vệ Long nói: “Trong phòng còn có người khác.”
Hạ Huy nói: “Hơn nữa, còn là một người phụ nữ, trên người dùng nước hoa Dior.”
Lúc nãy Tô Yên không phát hiện được gì.

Quả nhiên, việc chuyên ngành vẫn phải tìm người trong ngành.
“Các cậu để hai người ở lại theo dõi cho tôi.”
“Vâng, cô Tô.”

Tô Yên gọi điện thoại cho Lâu Doanh: “Có rảnh thì đến Đế Đô một chuyến.”
Trong phòng khách sạn.
Lệ Quốc Minh đang say mê ngửi bàn tay đã chạm Tô Yên lúc nãy: “Thật thơm.”
“Đúng là biến thái.”
Giọng nói của Tần Nhã Đan truyền ra từ trong căn phòng, người cũng theo đó bước ra.
Lệ Quốc Minh vừa cười, vừa ngồi xuống chỗ lúc nãy Tô Yên đã ngồi, nói: “Trước kia đã cho cô cơ hội, là do cô tự lỡ mất.”
“Lục Cận Phong bảo vệ cô ta quá nghiêm ngặt.

Ông là cậu cô ta, cô ta đến gặp ông lại dẫn theo nhiều người như vậy, xem ra, cô ta cũng đề phòng ông.”
“Sẽ không.

Tô Yên và mẹ nó giống nhau, đều là đồ ngu ngốc, xử trí theo cảm tính.

Nó tuyệt đối không ngờ rằng tất cả mọi chuyện đều là do tôi đứng đằng sau thao túng.” Lệ Quốc Minh vô cùng tự phụ: “Ám Dạ và Địa Sát dẫm trên đều tôi đã nhiều năm như thế, thời thế xoay chuyển, cũng nên đến lượt tôi hung hăng dẫm bọn chúng xuống.”
“Ngay cả cha tôi ông cũng không tha?” Tần Nhã Đan lạnh lùng nói: “Ông có thể động đến Tô Yên và Lục Cận Phong, nhưng tuyệt đối không thể thương tổn cha tôi.”
Chỉ có làm cho Lục Cận Phong mất đi mọi thứ hiện tại, cô ta mới có cơ hội có được Lục Cận Phong, cho nên cô ta mới chọn hợp tác với Lệ Quốc Minh.
“Đúng là một đứa con gái có hiếu.” Lệ Quốc Minh cười lạnh một tiếng: “Giữa Tô Yên và cô, cô đoán Tần Chấn Lâm sẽ chọn ai? Tần Chấn Lâm không có xem cô như con gái ruột đâu.”
“Đó là chuyện của tôi.

Muốn động đến cha tôi thì không được.”
Tần Nhã Đan quăng lại câu này, mở cửa rời đi.
Hạ Vũ được Tô Yên bảo ở lại, tận mắt nhìn thấy Tần Nhã Đan bước ra từ phòng Lệ Quốc Minh, cũng rất bất ngờ.
Hạ Vũ vội vàng gọi điện thoại cho Tô Yên: “Cô Tô, là Tần Nhã Đan.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.