Một người chỉ ở cấp tiểu học như Tần Chấn Lâm hữu dũng vô mưu, nếu bàn đến toan tính mưu mô hay là văn từ cạm bẫy thì càng không phải là điểm mạnh.
Cộng thêm lúc đó Tần Chấn Lâm quả nôn nóng muốn khai thác thị trường
Đế Đô, Ngô Đức chỉ nói khích một chút thì Tấn Chấn Lâm liền thật sự tìm đến Lục Nguyên Thành rồi.
Lục Nguyên Thành nhiều lần từ chối Tần Chấn Lâm, không chịu hợp tác, Tân Chấn Lâm nhục quá hóa giận, Ngô Đức liền giựt dây kêu rằng phải dạy dỗ Lục Nguyên Thành.
Tần Chấn Lâm chắc chắn không thể đích thân ra tay, nên giao cho bạn thuộc hạ đi làm.
Ngô Đức dựa vào sơ hở này, cố tình xuyên tạ ý tứ của Tần Chấn Lâm, mấy tên thuộc hạ đó cảm thấy Lục Nguyên Thành không biết cách đối nhân xử thế, cũng muốn lập công trước mặt Tần Chấn Lâm nên mới gây ra một màn bị kịch.
Ngô Đức giở chút thủ đoạn với chiếc xe của Lục Nguyễn Thành khiến cho hệ thống phanh của xe bị hư.
Sau khi sự việc xảy ra, Tần Chấn Lâm biết được Lục Nguyên Thành đã chết cũng chỉ cho là thuộc hạ của mình ra tay quá nặng, phía cảnh sát phán quyết là sự sự cố, chuyện này cũng được cho qua.
Bao nhiêu năm nay Ngô Đức chưa từng có được một giấc ngủ ngon, ông ta lo sợ một ngày nào đó cảnh sát sẽ đến trước cửa nhà mình.
Lúc bị Lục Cận Phong bắt, ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng không cần phải lo sợ tiếng còi của cảnh sát nữa, không cần phải sống trong những ngày phập phồng lo sợ.
Đối diện với hung thủ hại chết cha ruột của mình, Lục Cận Phong nổi giận bừng bừng, giơ chân đá Ngô Đức té xuống: “Đi xuống âm phủ mà đền tội với cha tôi.”
Ngô Đức nôn ra một ngụm máu tươi, nằm sấp dưới đất mà cười: “Lục Cận Phong, cậu và tôi thì có gì khác biệt đâu, Tần Chấn Lâm bị cậu vu cáo hãm hại, sợ tội tự sát, cậu cũng đã gián tiếp giết người, tôi không tin lương tâm của cậu có thể yên ổn mà sống suốt đời này.”
“Đưa đến cục cảnh sát.”
Lục Cận Phong buông thõng một câu, xoay người bỏ đi.
Anh cũng nên đi đón vợ về nhà rồi.
Vạn Nhất tiến lại bên cạnh Ngô Đức, tán một bạt tay vào đầu Ngô Đức: “Ngay cả mẫu dạ xoa mà ông cũng dám đánh, thật khiến người ta phải bái phục, ông phải nên thấy may mắn là tôi đã giúp ông trốn thoát một phen, nếu không thì mẫu dạ xoa đó sẽ không để cho ông yên đâu.”
Nếu như không phải Vạn Nhất phân tán sự chú ý của Lâu Doanh, chuyện Ngô Đức giở trò trong trà, chắc chắn Lâu Doanh sẽ tìm đến Ngô Đức tính sổ.
Trong khách sạn.
Lúc Lâu Doanh quay trở về, Tô Yên đã ăn khuya xong chuẩn bị đi ngủ.
Lâu Doanh thở hổn hển, cứ y như là ai đó mắc nợ cô tám trăm ngàn vậy đó.
“Chẳng phải đi với Vạn Nhất đến quán bar à, sao lại làm mình tức tối quay về vậy hả?” Tô Yên đã nghe Bạch Phi Phi kể chuyện tối nay rồi.
“Chị à, chị nói xem trên đời này sao lại có một người đàn ông vừa gian xảo vừa vô liêm sỉ như vậy chứ.” Lâu Doanh ôm một bụng tức tối: “Vạn Nhất căn bản chưa trúng chiêu, em bị trêu đùa rồi, sau khi ra khỏi quán bar gặp phải một đám cóc ké tự tìm phiền phức, anh ta lại đẩy một cô gái như em ra trước đỡ đạn, còn anh ta thì bỏ chạy mất.”
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi đưa mắt nhìn nhau, đã đoán được hơn phân nửa lý do Lâu Doanh đùng đùng tức giận, nhưng khi biết được còn có nhiều chuyện đặc sắc như vậy thì càng… mắc cười hơn.
Tô Yên cùng Bạch Phi Phi thật sự là cười phá lên.
Lâu Doanh: “…”
.
.
“Hai người có thể nào đừng có cười trong niềm đau của tôi được không?”
Tô Yên nhún vai: “Em cũng bị lỗ mấy lần rồi còn mau quên nữa, cũng không thể trách bọn chị.”
“Chị à, chị dùng mỹ nhân kế kêu anh rể trói Vạn Nhất lại, cho em mặc sức tung hoành một lần đi.” Lâu Doanh ý thức được mình đã nói sai từ liền vội vàng nói: “Là dạy dỗ, dạy dỗ.”
“Chị chiến tranh lạnh với Lục Cận Phong rồi, mấy ngày nay không có liên lạc.” Tô Yên nói: “Phải giải quyết xong chuyện của cố vấn tài chính cái đã, chị sẽ nghĩ cách cho em phản đòn lại một lần.”