Tô Yên sốt sắng muốn biết bên ngoài đang có chuyện gì xảy ra, vì vậy cô lộ hết tâm tư lên trên mặt.
Tất nhiên, đây là những tâm tư cô muốn Lục Thừa Mẫn nhìn thấy.
Lục Thừa Mẫn lắc đầu: “Tôi bận rộn ở tiệm bánh ngọt, chưa từng đi tới căn nhà cũ nhà họ Lục.
Bây giờ tình hình như thế nào tôi cũng không rõ nữa.
Lát nữa tôi sẽ tới nhà cũ một chuyến xem sao.”
“Ồ.” Tô Yên đột nhiên lộ ra vẻ chán nản, ôm đầu đau lòng: “Nhất định là anh ấy rất hận tôi, em hai, tôi rất muốn đi tìm anh ấy, nhưng tôi sợ, tôi không muốn ngồi tù, tôi cũng sợ anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt đầy căm hận.”
“Chị dâu, chị đừng suy nghĩ bậy bạ, cảnh sát nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho chị.” Lục Thừa Mẫn an ủi nói: “Ăn chút gì trước đã.”
Tô Yên lắc đầu: “Tôi không muốn ăn, cũng không nuốt nổi.”
Tô Yên vùi đầu vào giữa hai chân mình, hoàn toàn ở trong trạng thái không làm chủ được tinh thần.
Lục Thừa Mẫn cũng không ép buộc cô, anh ta bước tới bình đựng nước rót cho cô một ly nước: “Vậy uống chút nước đi.”
Tô Yên hít sâu một hơi, uống mấy ngụm nước, rồi dò hỏi: “Em hai, có thể cho tôi mượn điện thoại di động của cậu dùng một lát được không?”
Lục Thừa Mẫn không chút do dự, rất bình tĩnh lấy điện thoại ra: “Ừm, chị cứ dùng đi, tôi đi xuống bếp xem sao.”
Lục Thừa Mẫn cố ý bước đi, đóng cửa lại, rồi để cửa hở một chút, còn người thì nấp sau cánh cửa để theo dõi nhất cử nhất động của Tô Yên.
Vẻ mặt Tô Yên vẫn bình tĩnh, cô không tùy tiện lục điện thoại của Lục Thừa Mẫn mà chỉ lên mạng xe thử những hot search trên đó.
Con dâu giết mẹ chồng.
Vụ án cực kỳ nghiêm trọng này đã luôn xuất hiện trong bảng hot search, thu hút rất nhiều cư dân mạng theo dõi.
Khu vực bình luận vẫn đầy ắp những lời mắng mỏ, Tô Yên một tay che miệng, chớp chớp mi, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Có vẻ như cô đã hoàn toàn sụp đổ sau khi không thể chịu được áp lực cực kỳ lớn của dư luận.
Tô Yên khóc trong sự kiềm nén, ngón tay cái của bàn tay còn lại không ngừng lướt khu vực bình luận, cô dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cuối cùng, Tô Yên nhìn thấy một người có tên trên mạng là “Đát Kỷ xinh đẹp nhất” đang phản bác lại những người khác trong khu vực bình luận.
Tô Yên che giấu nội tâm đang kích động của mình lại, một tay nhanh chóng thực hiện thao tác, đăng nhập acc clone Weibo của mình, để lại một lời nhắn cho “Đát Kỷ xinh đẹp nhất”, chỉ có ba chữ: “Chị rất ổn.”
Sau khi gửi đi, Tô Yên liền lập tức out.
Cô không dùng điện thoại di động của Lục Thừa Mẫn để liên lạc với Lục Cận Phong, bởi vì với sự hiểu biết của cô về Lục Cận Phong, nếu như biết cô đang ở chỗ của Lục Thừa Mẫn, anh nhất định sẽ tìm đến cô, như vậy thì kế hoạch của cô sẽ trở thành vô ích rồi.
Cô mượn điện thoại di động của Lục Thừa Mẫn để dùng, mục đích lớn nhất là để cho Lục Thừa Mẫn buông lỏng cảnh giác.
Trần Tố Anh chết thảm, trong lòng Lục Cận Phong chắc hẳn rất đau đớn, bây giờ cô có cơ hội để tìm lại được con trai mình, cô nhất định phải nắm bắt lấy.
Lục Thừa Mẫn quan sát bên ngoài một hồi rồi đi vào, khóe mắt anh ta liếc nhìn Tô Yên, phát hiện Tô Yên chỉ xem những bình luận trên hot search, rồi an ủi: “Chị dâu, đừng xem những thứ này nữa, những người này không biết chân tướng của sự việc, bọn họ chỉ là một đám não tàn, chỉ là mù quáng hùa theo mà thôi.”
“Bây giờ tôi đã trở thành một đứa con dâu ác độc.
Tôi đã từng nở mày nở mặt như thế nào, nhưng bây giờ lại sa sút như vậy.
Nếu không phải em hai chịu thu nhận tôi, tôi thậm chí còn không có chỗ để đi.” Tô Yên trả lại điện thoại di động lại cho Lục Thừa Mẫn, cả người phờ phạc dựa vào đầu giường, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Nếu như lần này tôi có thể không sao, tôi nhất định sẽ ghi nhớ ân tình của em hai.
Sau đó tôi sẽ nói với ông nội và Lục Cận Phong, để cho cậu trở về nhà họ Lục.”
Lục Thừa Mẫn đút điện thoại di động vào túi, cười hờ hững: “Cuộc sống của tôi bây giờ cũng khá tốt, tôi chưa từng nghĩ tới việc về nhà họ Lục, sống một cuộc sống đơn giản, bớt lo lắng cũng rất ổn.”
Lục Thừa Mẫn trước đây cũng không quan tâm đến danh lợi, từ sau khi bị đuổi khỏi nhà họ Lục, Lục Thừa Mẫn chưa từng vươn tay cầu xin sự giúp đỡ với nhà họ Lục, cho dù là chuyển gạch trên công trường hay mở tiệm bánh ngọt, có vẻ như anh ta đã thực sự đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Lục.
Cũng chính vì như vậy mà Lục Cận Phong và cô đều bị lừa, cũng đã quên mất trước đây Lục Thừa Mẫn đã hao tâm tổn sức như thế nào để giành được quyền thừa kế của công ty.
Đúng lúc này, giọng nói của Lục Gia Hành từ ngoài phòng khách truyền đến: “Tiểu Mẫn, con còn ở trong nhà làm gì vậy, thím cả của con đã mất rồi, các chi nhánh trong nhà họ Lục đều đến nhà cũ để chia buồn, chúng ta cũng mau đến đó thôi.
Đừng để đắc tội với người ta, đến lúc đó chúng ta muốn qua về nhà họ Lục cũng rất khó.”
Những lời Lục Gia Hành nói Tô Yên đều có thể nghe thấy rất rõ ràng, Lục Thừa Mẫn vừa nói là sẽ không quay lại, ngay sau đó Lục Gia Hành đã để lộ ra tâm tư của Lục Thừa Mẫn.
Như thế này có thể gọi là tát vào mặt không?
Tô Yên không nói gì, chỉ nhìn Lục Thừa Mẫn bằng ánh mắt phức tạp.
Lục Thừa Mẫn hiển nhiên là có chút khổ não, không giữ được mặt mũi, bước ra ngoài: “Cha, con không hề nói muốn về nhà họ Lục.
Nếu con muốn về thì đó cũng là việc của con.”
“Con họ Lục, thì chính là người nhà họ Lục...” Giọng nói của Lục Gia Hành càng lúc càng gần, ông ta bước vào, nhìn thấy Tô Yên ở trong phòng, kinh ngạc chỉ vào Tô Yên, lắp bắp nói: “Tô, Tô Tô Yên, cô ta là tội phạm bị truy nã, Tiểu Mẫn, tại sao cô ta lại ở đây? Mau giao cô ta ra đi.”
Lục Thừa Mẫn mặt tối sầm lại, kéo Lục Gia Hành ra ngoài.
Tô Yên nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng không nghe được hai cha Lục Thừa Mẫn đang nói cái gì.
Đọc truyện hay, truy cập ngay ~ T R Ц м t r ц у e Л.
VN ~
Ngoài cửa.
Lục Thừa Mẫn nói: “Cha cứ coi như chưa thấy gì đi.
Con làm việc có chừng mực mà.”
“Tiểu Mẫn, đó là tội phạm bị truy nã.
Hiện tại con đang che giấu tội phạm truy nã đấy, đó chính là tội bao che.”
Lục Gia Hành có chút khích động nói: “Mau giao người ra đi.”
Lục Thừa Mẫn kéo Lục Gia Hành đi tới cửa, ánh mắt đột nhiên trở nên tối sầm lại: “Cha, cha cứ tin tưởng con một lần đi, con sẽ chứng minh cho cha thấy con không kém hơn Lục Cận Phong.”
Lục Gia Hành bị ánh mắt Lục Thừa Mẫn làm cho chấn động, nhất thời quên mất phải nói gì.
Lục Thừa Mẫn buông ông ta ra: “Đến nhà cũ họ Lục chia buồn đi, cha nhớ, nếu nhiều lời ắt sẽ xuất hiện sai lầm.”
Lục Gia Hành có chút bối rối, nhưng ông ta cũng thật sự nghe lời con trai mình, nuốt hết những chuyện này vào bụng.
Sau khi Lục Gia Hành rời đi, Lục Thừa Mẫn lấy điện thoại di động ra, không yên tâm kiểm tra lại tin nhắn WeChat để xác định rằng Tô Yên không có liên lạc với Lục Cận Phong, rồi anh ta mới yên tâm.
Lục Thừa Mẫn liếc nhìn cửa phòng ngủ, cong môi lạnh lùng: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi.
Có thể gây ra sóng gió gì chứ, vừa động đến án mạng là đã dọa cho sợ mất mật rồi.”
Cùng lúc đó, Tô Yên ở trong phòng cũng là nhìn chằm chằm ra cửa, ánh mắt lạnh lùng đáng sợ, ánh sáng trong mắt như hóa thành thực chất, biến thành một con dao sắc lẻm bay ra ngoài.
Cô không ngừng tự nhủ trong lòng mình rằng nhất định phải giữ được bình tĩnh.
Một cánh cửa, ngăn cách tâm tư hai con người, tiếp theo, phải xem kỹ thuật diễn xuất của ai tốt hơn rồi.
Một bên khác.
Cuối cùng thì Lục Cận Phong vẫn chậm một bước, khi anh đến nơi thì Lạc Gia Bách đã chết rồi, thi thể vẫn còn ấm, rõ ràng là vừa mới chết.
Từ vết thương có thể thấy, Lục Cận Phong cũng sắp nhanh chóng biết được là do kẻ dũng mãnh nào làm ra rồi.
Lãnh Phùng đã đưa cảnh sát đến phong tỏa hiện trường, kết hợp vụ án này với vụ án của Trần Tố Anh lại thành một vụ.
Lục Cận Phong đã vội chạy đến lúc thi thể còn nóng ấm, lúc Lâu Doanh và Bạch Phi Minh tới, đương nhiên bọn họ không thu thập được gì.
Lâu Doanh giận dữ mắng mỏ: “Thật là đáng ghét.”
Điện thoại di động của cô ấy liên tục đổ chuông, tất cả đều là lời nhắc nhở về một số tin nhắn hệ thống.
Lâu Doanh đang phiền não vì mình không còn nơi nào để trút giận, vì vậy cô ấy lấy điện thoại di động ra và đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình.
Chỉ vì trên mạng cô ấy đã nói vài lời công bằng thay cho Tô Yên, nên rất nhiều cư dân mạng không hiểu lý lẽ đã tiến hành công kích cô ấy bằng lời nói ở phía dưới khu vực bình luận.
Vạn Nhất tiến lại gần liếc nhìn: “Đát Kỷ xinh đẹp nhất, cái tên này thật là thô tục.”
Lâu Doanh liếc nhìn Vạn Nhất một cái: “Gà luộc, cái chân thứ ba của anh lại ngứa à?”
Lâu Doanh muốn đáp trả lại Vạn Nhất, nhưng ngay khi cô ấy nói ra lời này, cho dù có nghe thế nào, cũng cảm thấy mình đang dụ dỗ người ta, đầy sự mập mờ.
Trong lúc lơ là, đã khởi động xe, quả nhiên là người tài xế già.
“Lâu Doanh, con gái con đứa phải dè dặt một chút.” Tai của Vạn Nhất đỏ lên.
Lâu Doanh phản ứng lại, im lặng quay mặt đi chỗ khác.
Bạch Phi Minh ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này có chút không đúng, nhìn Vạn Nhất bên trái, sau đó lại nhìn Lâu Doanh: “Lúc mình không có ở đây, có phải là đã bỏ lỡ cái gì rồi không?”
Đây là lần đầu tiên Bạch Phi Minh thấy Lâu Doanh tự động tắt lửa, không đáp trả lại Vạn Nhất.
“Ôi, anh rể, mau nhìn này.” Lâu Doanh đột nhiên hét lên một tiếng: “Chị để lại lời nhắn cho em.”.