Đây là một dãy số lạ, nhưng trực giác nói cho Lục Cận Phong biết rằng người ở đầu bên kia điện thoại chính là Tô Yên.
Nghe thấy giọng nói của Lục Cận Phong, tâm tình Tô Yên cũng hơi kích động: "Lục Cận Phong, là em đây!"
"Em đang ở đâu? Có bị thương hay không?" Lục Cận Phong nóng lòng muốn gặp Tô Yên: "Bây giờ anh lập tức đến gặp em."
Anh thực sự chưa từng nghi ngờ cô.
Lòng Tô Yên cảm thấy ấm áp, cô biết anh tin tưởng cô, hotsearch trên mạng đều là tin tức mà Lục Cận Phong cố ý tung ra.
"Em đang ở cửa Nam.
Lục Cận Phong, khả năng cao là em đã tìm ra chỗ dừng chân của Tần Nhã Hân.".
Đọc truyện tại — ТRUМTRU YEИ.
V N —
Giờ không phải lúc để sến sẩm, việc chính vẫn quan trọng hơn.
Tô Yên nói ngắn gọn: "Hai ngày qua em vẫn luôn ở chỗ Lục Thừa Mẫn, bây giờ em đang bám theo anh ta đến cửa Nam, anh ta đi gặp Tần Nhã Hân, bé Tư nằm trong tay cô ta."
"Được, em đừng hành động hấp tấp, anh sẽ tới ngay." Lục Cận Phong vừa nói vừa bước ra ngoài, còn dặn dò: "Yên Yên, tìm được bé Tư rất quan trọng, nhưng sự an toàn của em cũng quan trọng không kém."
Lục Cận Phong dặn đi dặn lại, lo lắng Tô Yên sẽ tự đưa mình vào nguy hiểm vì vội vàng đi tìm bé Tư.
"Em tự biết chừng mực."
Hai người đều không nói lời vô ích.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Yên nói với Trương Mộng: "Tôi mượn dùng điện thoại của cô trước nhé, sẽ trả lại cô sau, giờ cô có thể đi rồi."
"Người đẹp, rốt cuộc cô đang làm gì vậy?" Trương Mộng bị nội dung cuộc điện thoại làm cho mơ hồ: "Cô đến đây không phải để bắt gian, đúng không?"
"Gần đây cô không xem thời sự à?" Tô Yên nói: "Con trai út nhà họ Lục ở Đế Đô đã mất tích, thưởng mười triệu nếu tìm được người.
Tôi chính là mẹ của đứa bé đó, bây giờ đang đi tìm con."
Trương Mộng kinh ngạc hồi lâu không nói nên lời, vẻ mặt không thể tin nổi mà nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới: “Cô, cô là con dâu nhà họ Lục? Bà chủ của tập đoàn Yên Phong? Tôi biết, tôi có đọc tin tức, trên mạng còn đồn rằng cô giết mẹ chồng, cô bị truy nã vì chuyện này hả? Trông cô đẹp hơn trên ti vi nhiều á, nên tôi không nhận ra."
Vẻ mặt của Trương Mộng hết sức khoa trương: "Thần linh ơi, may mắn quá đi thôi, vậy mà lại gặp được mợ Lục trong truyền thuyết.
Tôi là fan của cô, cô chính là thần tượng của tôi, vô cùng ngưỡng mộ tình cảm của cô và cậu Lục, nó lãng mạn chết đi được ấy, mà cậu Lục cũng nổi tiếng chiều vợ cơ."
Tô Yên ngơ ngác: "..."
Cô có fan ấy hả?
Cô cảm thấy Trương Mộng mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc, trên mạng mấy nay đầy rẫy tin đồn cô đã chia tay với Lục Cận Phong, điên cuồng chiều vợ gì đấy offline rồi, hai vợ chồng giờ anh chết tôi sống.
"Bớt tâng bốc đi." Tô Yên nói: "Cô đi đi, tôi còn phải đi tìm con trai tôi."
"Tôi không đi đâu." Trương Mộng lắc đầu, đột nhiên nở một nụ cười của kẻ hám tiền, hỏi cô: "Mợ Lục à, mười triệu treo thưởng đó vẫn còn hiệu lực đúng không?"
Tô Yên chợt hiểu ra, mỉm cười: "Mười triệu này không dễ ăn thế đâu, có khi mất mạng như chơi đấy."
"Đầu tư tồn tại rủi ro, tôi hiểu đạo lý này mà." Trương Mộng nói: "Không vào hang hổ làm sao bắt được cọp con, với lại nếu lỡ cô có gặp phải chuyện gì thì biết đâu tôi cũng có thể giúp đỡ được."
"Không được." Tô Yên nói: "Cô đi đi, hôm nay cô giúp tôi, xong chuyện tôi nhất định sẽ trả công."
Cả Lục Thừa Mẫn và Tần Nhã Hân đều dám giết người, cô không muốn liên lụy đến Trương Mộng.
Tô Yên chỉ lấy điện thoại di động của Trương Mộng để lát nữa tiện liên lạc với Lục Cận Phong, cô cứ thế đi dọc theo con đường mòn, ban nãy Lục Thừa Mẫn đi về hướng này.
Tô Yên còn chưa đi được bao xa, phát hiện Trương Mộng vẫn đi theo sau bèn tức giận: "Không phải tôi đã thả cô đi rồi sao, cô cứ đi theo tôi làm cái gì?"
"Nếu tôi rời đi thì quá không trọng nghĩa." Trương Mộng nói: "Khoản tiền mười triệu này tôi ăn chắc rồi, đừng có nuốt lời đấy nhé."
Tô Yên hiếm khi gặp phải một người cứng đầu như vậy, có thể thấy cho dù cô có từ chối, Trương Mộng cũng vẫn sẽ đi theo.
"Vậy lát nữa đừng làm ẩu làm càn đấy, có chuyện thì phải chạy ngay." Tô Yên căn dặn: "Cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu."
"Yên tâm đi, tôi sẽ không làm liên lụy đến cô." Trương Mộng nói: "Tôi khá quen thuộc với vùng này, để tôi dẫn đường cho cô."
Con đường mòn rất dài, hai người đi bộ được khoảng hai mươi phút thì lại gặp một ngã ba khác.
Trương Mộng hỏi: "Đi hướng nào giờ?"
Tô Yên bật đèn pin điện thoại di động soi lên mặt đất, bên trái có dấu vết bánh xe hơi chạy qua: "Đi đường này."
Dọc đường đi, Trương Mộng cực kỳ nhiều chuyện: "Thế rốt cuộc là ai đã giết mẹ chồng của cô?"
"Rốt cuộc kẻ nào đã bắt cóc con cô?"
“Mà này, người đàn ông ban nãy là ai vậy? Là anh ta bắt cóc con cô đó hả?"
“Còn nữa, vừa rồi cô gọi điện cho cậu Lục đúng không?"
Trương Mộng dường như có đến mười vạn câu hỏi vì sao, làm đầu óc Tô Yên ong ong không thôi.
"À đúng rồi, không phải bên ngoài đồn rằng hai người chia tay rồi hả, sao tôi thấy nội dung cuộc điện thoại ban nãy đâu có giống..."
"Im ngay!" Tô Yên thực sự không chịu nổi mấy lời lải nhải của cô ấy nữa, cô gái trẻ này thật đúng là một đứa nhóc đầy lòng hiếu kỳ.
Đúng lúc này, Tô Yên đột nhiên phát hiện phía trước có một chiếc xe đang đậu, chính là xe của Lục Thừa Mẫn.
Tô Yên vội vàng tắt đèn pin.
Chiếc xe đang đậu trước một nhà máy bỏ hoang, Tần Nhã Hân có lẽ đang ở ngay trong đó.
Vừa nghĩ tới đây, Tô Yên đã nghe thấy tiếng khóc của trẻ con.
"Bé Tư." Tô Yên kích động kêu lên một tiếng, đương nhiên cô không dám kêu to, cũng không dám xông bừa vào.
Bởi lẽ cô trông thấy Lục Thừa Mẫn đã đi ra khỏi nhà máy bỏ hoang, đang đi về phía chiếc xe hơi.
Tô Yên vội vàng kéo Trương Mộng trốn ra sau đống cỏ khô bên cạnh.
Lục Thừa Mẫn cách họ càng ngày càng gần, Tô Yên nín thở, không dám gây ra chút âm thanh nào.
Đợi Lục Thừa Mẫn đi rồi, Tô Yên liền tìm cơ hội lẻn vào trong nhà máy bỏ hoang.
Nhưng ngay khi Lục Thừa Mẫn mở cửa xe định ngồi vào, Trương Mộng đột nhiên hét lên một tiếng.
"A!"
Một con cóc nhảy lên mu bàn chân của Trương Mộng khiến cô ấy sợ đến mức hét toáng lên.
Lục Thừa Mẫn nghe thấy tiếng bèn lập tức đi về phía họ.
Tô Yên trừng mắt nhìn Trương Mộng, Trương Mộng thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi cô, tôi sợ cóc."
Này cũng không thể trách cô ấy được, cô ấy nhất thời không kìm được mới hét ra tiếng.
"Ai?"
Lục Thừa Mẫn đã tới, nếu chuyện này bị phát hiện nhất định sẽ đánh rắn động cỏ, cũng sẽ khiến Tần Nhã Hân phát giác.
Lục Cận Phong còn chưa tới, bé Tư mà bị chuyển đi nơi khác thì sẽ càng khó tìm hơn.
Lục Thừa Mẫn càng ngày càng cách họ gần hơn.
Ngay tại lúc Lục Thừa Mẫn tiến đến, chuẩn bị đưa tay ra kiểm tra đống cỏ khô, Tô Yên cũng chẳng màng nữa, quật Trương Mộng ngã xuống, nói bên tai cô ấy: "Mau, kêu lên đi."
Trương Mộng sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thì Tô Yên đã nhéo mạnh Trương Mộng một cái.
Trương Mộng đau đớn kêu lên một tiếng: "Đau quá, nhẹ thôi nhẹ thôi..."
Dứt lời, Trương Mộng mới nhận ra ý đồ của Tô Yên.
Trương Mộng tròn mắt kinh ngạc, hai người phụ nữ đang ở trong đống cỏ khô, lại còn ở nơi hoang dã thế này, "kích thích" quá thể còn gì nữa? Quá là kích thích luôn.
Lục Thừa Mẫn nghe ra tiếng kêu của con gái, còn là người đã trưởng thành, cộng thêm việc đống cỏ đang không ngừng lắc lư động đậy, anh ta lập tức biết bên trong đang làm trò gì.
Bị đống cỏ khô chặn lại, Lục Thừa Mẫn không nhìn thấy rõ người bên trong mà chỉ thấy chân của một người con gái lộ ra ngoài, chính là chân của Trương Mộng.
Lục Thừa Mẫn cau mày nói một câu: "Mất hết cả thuần phong mỹ tục." Nói rồi cũng bỏ đi.
Người chưa đi xa, xe cũng chưa nổ máy, Tô Yên cũng không dám buông lỏng cảnh giác, bèn dùng ánh mắt uy hiếp Trương Mộng tiếp tục kêu, còn đưa tay lay động đống cỏ khô, tạo hiện trường giả “đang mần sự".
"A, a!".