Chu An rất kiên nhẫn đặt từng thứ đồ trên mặt đất về vị trí ban đầu, bởi vì phần chân bị bỏng, vẫn chưa khỏi hẳn nên dáng đi có chút kỳ lạ.
Tần Nhã Hân nhìn thấy Chu An là tức giận.
“Cút cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa.
”
Lúc bị Lâu Doanh truy đuổi trong nhà máy bỏ hoang, Tần Nhã Hân vượt qua đường sắt, gặp được Chu An đến giúp đỡ cô ta, lúc này cô ta mới thoát được.
Nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng gì đến thái độ chán ghét như trước đây của Tần Nhã Hân đối với Chu An.
Khi biết đã mang thai con của Chu An, cô ta càng thêm chán ghét Chu An đến cực điểm.
Mấy lần Tần Nhã Hân muốn bỏ đứa bé này đi đều bị Chu An ngăn cản.
“Cô hai, tôi biết cô ghét tôi, nhưng bảo tôi đi, việc này là không thể nào, vì vậy cô phải quen dần, tôi bắt buộc phải bảo vệ con của tôi, cô dám làm hại nó, tôi nhất định sẽ khiến cô biết thế nào là hối hận, không tin, cô có thể thử xem.
”
Ánh mắt Chu An nham hiểm, hoàn toàn không phải nói đùa hay hù doạ Tần Nhã Hân.
“Chu An, anh là tên khốn kiếp.
” Tần Nhã Hân tức tới mức giơ tay muốn đánh.
Chu An ngăn tay cô ta lại, âm lượng cao thêm mấy phần: “Cô hai, vì một tên Lục Cận Phong, cô hoàn toàn điên rồi, dù cô có giết chết Tô Yên, giết chết tất cả người nhà họ Lục thì Lục Cận Phong cũng sẽ không liếc mắt nhìn cô một cái.
”
Tần Nhã Hân gần như điên cuồng: “Tôi không cần, anh ấy hận tôi cũng được, tôi sẽ khiến anh ấy mãi mãi nhớ đến tôi, không làm được bạch nguyệt quang trong lòng anh ấy, vậy tôi sẽ trở thành một cái gai trong lòng anh ấy, khiến anh ấy đau đớn.
”
“Không chịu tỉnh ngộ.
” Chu An lấy dây thừng, trói chân tay của Tần Nhã Hân vào: “Khi nào đứa bé được sinh ra, thì khi đó tôi sẽ cởi dây thừng.
”
“Chu An, vậy mà anh lại dám giam cầm tôi, mau thả tôi ra.
” Tần Nhã Hân chống cự giãy giụa, phẫn nộ quát mắng: “Khốn kiếp, thả tôi ra, anh có còn là đàn ông không, dùng cách này để ép tôi sinh con cho anh, anh nằm mơ đi.
”
Bước đi của Chu An có chút khập khiễng: “Là cô nên tỉnh táo lại rồi, sau khi ông chủ Tần mất, cô càng ngày càng trở nên hung hăng càn quấy, làm việc không dùng não, bây giờ dưới sự chỉ huy của cô, Địa Sát đã biến thành cái gì rồi? Người đều sắp đi hết rồi, chỉ còn lại một cái vỏ rỗng, mở rộng sự nghiệp cho thật tốt thì không làm, cô lại đặt tâm tư lên một người đàn ông đến liếc nhìn cô cũng không nhìn, cô chính là một kẻ điên.
”
“Tôi chính là một kẻ điên, tôi cam tâm tình nguyện.
” Tần Nhã Hân vô cùng tức giận oán trách: “Chu An, anh ép tôi sinh ra cũng vô dụng, dù cho sinh ra rồi, chỉ cần có cơ hội, tôi sẽ bóp chết nó.
”
“Cô cứ thử xem.
” Đôi mắt Chu An đỏ tươi, rút con dao ra, hung ác cắm vào trên tủ đầu giường.
Tần Nhã Hân bị doạ sợ một trận, trong lòng lộp bộp một cái.
Chu An nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Cô dám làm hại con trai tôi, tôi sẽ phế cô.
”
Chu An hiểu tính cách của Tần Nhã Hân, làm một con chó nghe lời, dù anh ta nghe lời đến chết, Tần Nhã Hân cũng sẽ không nhìn anh ta một cái.
Nếu làm chó nghe lời không được, vậy thì lấy bạo trị bạo, hù doạ Tần Nhã Hân cũng được.
Tần Nhã Hân nuốt nước bọt, nói: “Chu An, muốn tôi không làm hại con trai anh cũng được, anh thay tôi đi giết Tô Yên, anh ấy không cần tôi, vậy tôi sẽ phá huỷ những gì anh ấy yêu thương, để anh ấy đau khổ một đời, chỉ cần anh làm được, đừng nói một đứa con, anh muốn bao nhiêu đứa, tôi sinh cho anh bấy nhiêu.
”
Chu An: “…”
Phụ nữ lật mặt giống y thời tiết thay đổi.
“Được.
” Chu An nói: “Hôn lễ lần này chắc chắn có điểm kỳ lạ, Trần Tố Anh vừa chết, dù cho Lục Cận Phong và Tô Yên có vội vàng đi nữa, cũng sẽ không chọn tổ chức hôn lễ vào thời điểm này, hôn lễ này, là nhắm vào cô.
”
Tần Nhã Hân nghe không lọt tai lời của Chu An, nói: “Anh chính là sợ rồi, anh so với Lục Cận Phong, đến đầu ngón chân cũng không bằng, Đế Đô có một tục lệ, trong nhà có người thân qua đời, nếu trong vòng một tháng không kết hôn, vậy thì chỉ có thể lại đợi thêm ba năm, ba năm này là thời gian thủ tang.
”
Chu An nhíu mày: “Sao tôi chưa nghe qua bao giờ?”
Tần Nhã Hân hừ lạnh: “Anh cũng không phải người Đế Đô, nhà có người già bề trên, kết hôn trong vòng một tháng, cũng được gọi là xung hỉ, để tránh người già trong nhà xảy ra chuyện, người Đế Đô đặc biệt mê tín những điều này.
Chu An, ngày mai, tôi muốn nhìn thấy thi thể của Tô Yên, tận mắt nhìn thấy.
”
Sự hận thù của Tần Nhã Hân đối với Tô Yên đã mãnh liệt đến mức mấy đời cũng không có cách nào xoá nhoà được.
“Được! Tôi đồng ý với cô!”
Đế Đô.
Nhà cũ nhà họ Lục.
Sau khi Tô Yên dỗ con ngủ, không thấy Lục Cận Phong trong phòng bèn đi tìm một vòng thì thấy anh ở sân sau.
Tay Lục Cận Phong cầm theo chai rượu, một mình ngồi dưới giàn nho uống rượu giải sầu.
Trên đầu Lục Cận Phong vẫn quấn băng gạc, là vết thương lưu lại từ trận chiến với sư tử đực lần trước.
Dưới ánh trăng lạnh lẽo, dáng vẻ của Lục Cận Phong vừa đơn độc vừa lẻ loi.
“Sao vậy?”
Tô Yên bước đến, ngồi xuống bên cạnh Lục Cận Phong.
“Yên Yên, hôn lễ mẹ chuẩn bị cho chúng ta, tất cả đều chuẩn bị ổn hết rồi, chỉ có điều, bà ấy không có cách nào tận mắt nhìn thấy em mặc váy cưới, uống trà con dâu dâng lên.
”
Trần Tố Anh lúc sinh thời luôn chuẩn bị sửa soạn hôn lễ cho hai người, không để hai người phải bận tâm, việc từ nhỏ đến lớn, đều là tự tay Trần Tố Anh làm.
Mắt Lục Cận Phong ươn ướt, anh ngửa đầu uống rượu, nén lại nỗi đau nơi đáy lòng.
Sau khi Trần Tố Anh mất, đây là lần đầu tiên Lục Cận Phong lộ ra sự đau buồn trước mặt Tô Yên…
Anh là trụ cột trong nhà, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, là một người đàn ông, anh không có tư cách đau buồn.
Tô Yên xót xa: “Lục Cận Phong!”
Cô cùng anh đi đến ngày hôm nay, hai người có vui vẻ hoà hợp, có cãi vã xung đột, cô từ một kẻ đáng thương bị Tần Phương Linh và Tô Vân chèn ép, bị Sở Hướng Nam vứt bỏ, đến ngày nay trở thành mợ cả nhà họ Lục mà người người ngưỡng mộ, tất cả những điều này đều là Lục Cận Phong cho cô.
Anh luôn cho cô kẹo ăn, không nỡ để cô nếm chút vị đắng nào.
Anh cho cô toàn bộ sự tín nhiệm.
Tô Yên cúi người, hôn lên trán Lục Cận Phong, ôm lấy đầu anh dựa vào lòng mình: “Chỉ cần người một nhà chúng ta đều ổn, mẹ ở trên trời có linh thiêng, cũng nhất định vui mừng cho chúng ta.
”
Lục Cận Phong ôm eo Tô Yên, nặng nề thở dài, nhắm mắt, hưởng thụ sự yên tĩnh này.
Nhưng cuối cùng, sự yên tĩnh này bị một cú điện thoại phá vỡ.
Là điện thoại của bộ phận thông tin Ám Dạ gọi đến, Lục Cận Phong không thể không nhận, sau khi kết thúc cuộc gọi, vẻ mặt của Lục Cận Phong nghiêm trọng thêm vài phần.
“Ông xã, sao vậy?”
“Thiên Lang bị người khác hợp nhất rồi.
”
“Hợp nhất?”
Tô Yên vô cùng kinh ngạc: “Là Ngô Sở Long hay là Lương Văn Dũng?”
Lục Cận Phong lắc đầu: “Đều không phải, là một người anh tạm thời chưa tìm ra được điểm mấu chốt, cũng chưa có ai từng thấy qua diện mạo thật sự của anh ta, chỉ biết là một người rất trẻ, có thể hợp nhất một Thiên Lang chia năm xẻ bảy, người này, không thể coi nhẹ.
”
Lục Cận Phong càng lo lắng hơn là, ai sẽ tiếp nhận một Thiên Lang sắp tan rã?
“Lần này Lệ Quốc Minh không nghĩ đến rồi, nền móng mấy chục năm của Thiên Lang, không phải một sớm một chiều là có thể làm tan rã, tốt xấu gì Thiên Lang cũng là một miếng thịt, người muốn ăn nó sợ là không ít.
” Tô Yên khoác lấy cánh tay Lục Cận Phong, nói: “Dù là ai đã hợp nhất Thiên Lang, chỉ cần Lệ Quốc Minh vẫn bị giam, đối với chúng ta cũng không có ảnh hưởng gì.
”
“Yên Yên nói đúng.
” Khoé miệng Lục Cận Phong cong lên: “Hiện giờ Thiên Lang đã đổi tên thành Vương Bài, có lẽ thật sự giống như em nói, chỉ là bị một kẻ hi vọng đạt được thế lực còn sót lại của Thiên Lang hợp nhất, có hàng trăm hàng nghìn tổ chức trong giới, Vương Bài muốn thể hiện tài năng, trong một thời gian ngắn là không thể nào.
”.