Tang lễ của Trần Tố Anh long trọng thế nào, thì tang lễ của Tần Nhã Hân giản dị thế nấy.
Tần Chấn Lâm an táng Tần Nhã Hân trong cùng một khu mộ, nhưng là chỗ ở trong góc, nơi hẻo lánh nhất.
Thượng Quan Ân không hiểu, nói: “Tại sao ông lại chôn ở chỗ khuất như vậy?”
Tần Nhã Đan cũng được chôn trong khu mộ này, nhưng ở vị trí tốt hơn nhiều.
“Người đã chết đi thì chỉ còn lại một nắm tro, chôn ở đâu cũng vậy thôi.
” Tần Chấn Lâm già cỗi, đốt không ít tiền giấy cho Tần Nhã Hân, nói: “Kiếp sau đầu thai kiếm nhà nào tốt một chút để vào, để có cha mẹ thương, có anh chị em thương.
”
Tần Chấn Lâm cảm thấy rất áy náy với cô con gái Tần Nhã Hân này.
Ông ta vừa đốt giấy tiền vừa nói: “Tôi chưa từng quan tâm gì đến hai chị em Nhã Hân và Nhã Đan, ở bên ngoài cũng không có mấy người biết tụi nó là con gái của tôi, tụi nó chỉ là cô nhi trong cô nhi viện, không cha không mẹ, mẹ chúng nó nhân lúc tôi không có ở đây đã đưa hai đứa con gái vào cô nhi viện, lúc đó tôi cũng giận dỗi, nên chưa từng đi tìm…”
Lúc đó, Tần Chấn Lâm không hề yêu người vợ trước, trái lại có quan hệ mờ ám không rõ ràng với không ít phụ nữ bên ngoài.
Sau khi Lệ Uyển tức giận bỏ đi, tim của ông ta cũng chết theo rồi, không phải là Lệ Uyển, người phụ nữ trên giường là ai cũng như nhau cả.
Mãi đến sau này Tần Chấn Lâm mới tìm thấy hai chị em họ.
Lúc đó, hai chị em đều bày tỏ không muốn trở về Địa Sát, muốn sống cuộc sống của một người bình thường.
Vì vậy đối với người ngoài, hai chị em Tần Nhã Hân và Tần Nhã Đan vẫn luôn là cô nhi, nhưng cũng âm thầm làm việc cho Địa Sát.
Cho đến sau đó nữa, sức khoẻ của Tần Nhã Đan không ổn, Tần Chấn Lâm ép buộc đưa cô ta về.
Có lẽ cũng vì tuổi tác đã lớn nên bắt đầu coi trọng người trong gia đình, dù sao cũng là con gái của mình, đương nhiên là hi vọng có thể ở bên cạnh mình.
Tần Nhã Đan cố chấp, tuyệt vọng mà tự sát.
Tần Nhã Hân càng cố chấp hơn, thà cùng chết với Tô Yên cũng không muốn buông bỏ chấp niệm trong lòng.
Tần Chấn Lâm thở dài một hơi nặng nề: “Thượng Quan Ân, ông nói xem nếu như hai chị em nó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, tôi dạy dỗ chúng nó thật tốt, liệu chúng nó sẽ… sẽ đi đến bước đường như ngày hôm nay không?”
Vành mắt Tần Chấn Lâm ẩm ướt, nói rồi nước mắt rơi xuống, nỗi đau mất con thật sự là một cú đả kích rất lớn với ông ta.
Tần Chấn Lâm hối hận.
Đây là báo ứng của ông ta vì đã tạo nghiệt lúc còn tuổi trẻ bồng bột.
Thượng Quan Ân an ủi và khuyên ngăn: “Ông hãy nén đau buồn đi.
”
Ông ấy thật sự không tìm được lời nào để an ủi, dù sao người đã chết rồi cũng không thể sống lại.
“Ông và Tiểu Uyển về trước đi, tôi ở lại đây thêm một lúc nữa, đưa tiễn Nhã Hân một đoạn.
”
“Ừm.
”
Thượng Quân Ân đi về phía Lệ Uyển ở cách đó không xa.
“Đi thôi, để một mình ông ấy ở đó đi.
”
“Được!”
Lệ Uyển không yên tâm mà nhìn về phía Tần Chấn Lâm một cái, rồi rời đi theo Thượng Quan Ân.
Sau khi hai người lên xe, Thượng Quan Ân hỏi: “Tiểu Uyển, bà vẫn định trở về sao?”
Vấn đề này, Thượng Quan Ân đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.
Tim của phụ nữ đều được làm từ nước, Tần Chấn Lâm liên tiếp mất đi hai đứa con gái, Lệ Uyển mềm lòng ở lại cũng không phải là không có khả năng.
Lệ Uyển im lặng một lúc, nói: “Thượng Quan, tôi muốn trở về nhà họ Tô.
”
“Bà về nhà họ Tô làm gì?” Thượng Quan Ân ngạc nhiên, trên danh nghĩa thì Lệ Uyển và vợ của Tô Đình Nghiêm, nhưng đã mười mấy năm trôi qua, quan hệ này cũng có thể bỏ đi rồi.
“Mấy đứa con đều đang ở đó, tôi đâu thể đi được nữa.
” Lệ Uyển nói: “Năm đó Hải Vân nhờ tôi chăm sóc Tiểu Duy, tôi nghe nói bệnh của Tiểu Duy lại có dấu hiệu tái phát, Lâu Doanh cũng bỏ đi không một lời… Thượng Quan, ông có thể không cần ở bên cạnh tôi nữa…”
“Mấy năm nay bà ở đâu, tôi ở đó, đã quen rồi.
” Thượng Quan Ân cười nói: “Bà nói về nhà họ Tô, vậy chúng ta sẽ về nhà họ Tô.
”
Lệ Uyển muốn nói gì đó, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt trở vào: “…Được.
”
Thượng Quan Ân khởi động xe, lái về hướng nhà họ Tô.
Ông ấy và Lệ Uyển quen biết nhau nhiều năm như vậy, sao lại không đoán ra được suy nghĩ trong lòng của bà ấy chứ.
Tần Chấn Lâm mới là người mà Lệ Uyển không yên tâm nhất.
Sắc trời dần tối.
Những người trong khu mộ đã dần rời đi hết, cả khu mộ trở lại dáng vẻ vắng vẻ hiu quạnh.
Lúc này, một người đàn ông đội nón, mặc áo khoác màu đen cầm theo một bó hoa tươi, đi về phía bia mộ của Tần Nhã Hân.
Người đàn ông đặt bó hoa xuống, tháo mũ ra, ngẩng đầu, để lộ gương mặt, đó là Chu An.
Chu An cúi đầu ba lần với bia mộ, thái độ thành kính: “Lên đường bình an.
”
Lúc này, một tiếng cười khẩy truyền đến.
“Người cũng đã chết rồi, lúc này còn giả vờ thành kính để làm gì, giả tạo.
”.