Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 389: 389: Tô Duy Muốn Đến Căn Cứ Huấn Luyện Ám Dạ




Nghe thấy giọng nói, Tô Yên và Lệ Uyển cùng nhìn ra phía ngoài cửa theo phản xạ.

Tô Duy đi vào, vẻ mặt trông khá tự nhiên: “Chị, mẹ! nên gọi là dì mới phải, dì, con vừa đi ngang qua chứ không có ý nghe trộm.


“Gọi dì hay gọi mẹ đều được, tùy con.

” Lệ Uyển nhìn Tô Duy với ánh mắt yêu thương, đây là đứa con của bạn cũ, sức khỏe lại không tốt nên Lệ Uyển càng thêm yêu thương Tô Duy, từ tận đáy lòng bà ấy đối xử với cậu ta như con mình.

Tô Đình Nghiêm cũng đi vào theo, Tô Yên nói: “Đồng chí Tô, ông đi gọi anh Xa một tiếng bảo anh ấy khám bệnh cho Tiểu Duy.


Tô Yên cũng có ý muốn bảo Tô Đình Nghiêm rời đi.

“Được, vậy cha đi đây.

” Tô Đình Nghiêm rất nghe lời Tô Yên.

Sau khi Tô Đình Nghiêm rời đi, Tô Yên mới nhìn Tô Duy rồi nói: “Mấy lời lúc nãy em cũng đã nghe thấy rồi đúng không?”
“Ừm!” Tô Duy đáp một tiếng: “Ông ấy làm nhiều điều ác, đúng người đúng tội, từ khi sinh ra đến tận bây giờ ông ấy chưa từng làm gi cho em cũng không làm tròn bổn phận của một người cha, hổ dữ không ăn thịt con nhưng ông ấy lại hãm hại em vào tù, xử bắn vẫn còn nhẹ nhàng với ông ấy.



Giọng nói của Tô Duy đầy phẫn uất.

“Tiểu Duy, dù sao thì ông ấy vẫn là cha con.

” Lệ Uyển thở dài nói: “Ngày mai con có muốn đi tiễn ông ấy một đoạn không?”
“Con không đi.

” Tô Duy dứt khoát từ chối: “Dì, chị, hai người không cần lo cho con, con không phải là người không phân biệt đúng sai, trước đây không có ông ấy con vẫn sống tốt, sau này cũng vậy coi như không có người này đi.


Lời của Tô Duy vô tình và tàn nhẫn nhưng không có gì sai trái, Lệ Quốc Minh đã làm nhiều việc sai trái như vậy hai cha con cũng chưa từng sống với nhau nên tình cảm lạnh nhạt cũng là chuyện thường tình.

Lúc đang nói chuyện thì Xa Thành Nghị đến.

Ba người không nhắc đến chuyện này nữa.

Tô Yên nói: “Anh Xa, anh khám cho Tiểu Duy xem sao dạo này nó hay tức ngực và đau thắt ở tim.


“Được.

” Xa Thành Nghị ngồi xuống: “Giơ tay ra đây.


Anh ta đang muốn bắt mạch.

Tô Duy giơ tay ra, mọi người đều không nói gì, im lặng chờ đợi Xa Thành Nghị chẩn đoán cho Tô Duy.

Có lúc Xa Thành Nghị cau mày có lúc lại mím chặt môi, Tô Yên rất căng thẳng: “Thế nào?”
“Bảo nghiêm trọng thì cũng không nghiêm trọng nhưng nếu nói không nghiêm trọng thì cũng nghiêm trọng, sau khi làm phẫu thuật chắc chắn sức khỏe không còn được như trước nữa công thêm việc hồi phục trước đây cũng không tốt nên mới tái phát.

” Xa Thành Nghị rụt tay lại nói: “Không được vận động mạnh vì tim của em không chịu nổi chứ đừng nói là luyện tập vận động trong một thời gian dài.


Từ việc bắt mạch cho thấy Tô Duy vận động quá sức nên mới khiến tim không chịu đựng nổi dẫn đến di chứng tái phát.


Tô Yên nghi ngờ nói: “Vận động mạnh? Tiểu Duy, có phải em lén đi đua xe không?”
“Chị, em chỉ thỉnh thoảng mới chơi thôi, lần sau sẽ không như vậy nữa.

” Tô Duy mỉm cười với Tô Yên để lấy lòng.

Xa Thành Nghị nói: “Căn bệnh tim này cần phải chăm sóc sức khỏe thật tốt, em vẫn còn trẻ chỉ cần dưỡng bệnh tốt thì sẽ không gặp vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe đâu, anh kê cho em đơn thuốc, dựa theo đó mua thuốc rồi uống đúng giờ.


Tô Duy cảm kích nói: “Cảm ơn anh Xa.


Viết xong đơn thuốc Tô Đình Nghiêm bảo người đi mua thuốc, Tô Yên nhân cơ hội nói: “Mẹ, đồng chí Tô, Tiểu Duy, mai mọi người đến nhà con ăn cơm nhé.


Tô Duy hỏi: “Chị, có chuyện gì sao? Đột nhiên mời mọi người đến ăn cơm.


“Ừm, Hạ Phi và Tiểu Vũ ngày kia là đi rồi, ngày mai mời mọi người ăn cơm họp mặt với nhau.


Lệ Uyển hỏi: “Đi, đi đâu?”
“Con và Lục Cận Phong tính đưa hai đứa nó ra nước ngoài học.

” Tô Yên không nói sự thật, cô thuận miệng nói dối.

Lệ Uyển cũng không nghi ngờ.


Tô Yên ở nhà họ Tô đến chập tối mới rời đi, Tô Duy đợi cô ở cửa.

“Chị, có phải chị và anh rể muốn đưa Hạ Phi và Tiểu Vũ đến căn cứ huấn luyện Ám Dạ không?”
Lệ Uyển và Tô Đình Nghiêm không biết nhưng Tô Duy có thể đoán được.

Trước đây Tô Duy có một thời gian ở Thiên Lang nên biết đến căn cứ huấn luyện Ám Dạ cũng không có gì là lạ.

Tô Yên gật đầu: “Ừm, hai đứa nó cũng muốn đi, sao vậy?”
“Chị, em có thể đi cùng hai đứa nó không?” Tô Duy kéo tay Tô Yên giống như ngày còn nhỏ làm nũng chị: “Chị, em rất sùng bái anh rể, một mình anh ấy có thể phát triển Ám Dạ tốt như vậy em cũng muốn học tập, em muốn mở mang thêm kiến thức muốn nhìn xem căn cứ huấn luyện Ám Dạ như thế nào.


Tô Yên cười nói: “Có gì mà sùng bái chứ, em đừng để anh rể nghe thấy nếu không anh ấy sẽ phồng mũi đắc ý cho xem.


“Trước đây chị hai luôn nói em không làm được và coi thường em, em cũng muốn học chút gì đó để chị ấy thay đổi cách nhìn về em.

” Tô Duy lay lay tay Tô Yên: “Chị, chị đưa em đi cùng với nhé.

”~.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.