“Anh Phi, em nhớ anh quá.”
Hai vợ chồng Lục Cận Phong: “...”
Con dâu tương lai...!thật là tuyệt vời.
Hạ Phi cho Lục Cận Phong và Tô Yên một cái nhìn “đừng có suy nghĩ lung tung”, sờ sờ đầu Kawaii: “Ông Tiết càng ngày càng biến thái.
Còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu bắt em huấn luyện rồi.
Sau này anh sẽ dạy dỗ ông Tiết một trận.”
Lục Cận Phong nói: “Những đứa trẻ đến đảo đều bắt đầu huấn luyện từ khi ba tuổi.
Khi con đến đảo đã quá tuổi rồi.”
“Bố à, bố có hiểu thương hoa tiếc ngọc không? Kawaii là con gái.
Huấn luyện muộn thì có sao chứ? Sau này có con bảo vệ em ấy là đủ rồi, em ấy không cần phải huấn luyện.”
Tô Yên Nhìn thấy Lục Cận Phong bị trả lời lại, lén cười, nhỏ giọng nói: “Nhìn xem, con trai của em có giống anh không?”
Lục Cận Phong buồn bực nói: “Anh nghi ngờ con trai của em muốn soán ngôi, hiện tại đã bắt đầu không nghe lời anh rồi.”
“Quen rồi thì tốt, chuyện này không phải tốt lắm, anh có thể về hưu nghỉ ngơi sớm.”
“Điểm mấu chốt là có bốn đứa con trai, phải phân chia như thế nào?”
“Anh lo lắng bốn anh em tụi nhỏ sẽ tranh giành tài sản sao?” Tô Yên nói: “Như vậy thì không được, soán ngôi thì được, còn trành giành gia sản thì mơ đi, tiền đều là của em, sẽ vào trong túi của em, đã vào túi của em rồi thì đừng nghĩ đến việc rút ra được một xu nào.”
Lục Cận Phong đề nghị: “Hay là chúng ta chuyển tài sản đi? Chúng ta sẽ than nghèo?”
“Đó là một ý kiến không tệ, làm như vậy đi.”
Đôi vợ chồng nói là thì thầm, nhưng âm lượng của những lời thì thầm này những người trong bán kính vài trăm mét đều có thể nghe thấy hết.
Hạ Phi cạn lời, rồi nó: “Mẹ, mẹ có thể quan tâm đến tân hồn non nớt của con và em được không?”
Tô Yên quay đầu mỉm cười, chớp chớp mắt giả vờ khóc: “Cục cưng Hạ Phi, cha và mẹ quả thực rất nghèo, sau này phải dựa vào anh em các con phụng dưỡng bọn mẹ đấy, thật sự rất nghèo.
Mẹ cảm thấy con có thể ra mắt lại, đi đóng phim truyền hình, làm người mẫu hay cái gì đó, chắc chắn sẽ kiếm được tiền.”
Hạ Phi và Hạ Vũ Mặc: “...”
Bản thân trị giá hàng trăm tỷ, rồi khóc than mình nghèo à?
Hạ Vũ Mặc nói: “Mẹ, tụi con đã không còn là con nít ba tuổi.”
Hạ Phi bổ sung thêm: “Tụi con sắp được sáu tuổi rồi.”
Hạ Vũ Mặc: “Mẹ à, mẹ đừng có keo kiệt như vậy nữa, cẩn thận con dâu chạy mất đấy.”
Đúng lúc này, Hạ Vũ chạy tới: “Đại ca, bên tài chính xin một khoản phí huấn luyện.
Chắc là sẽ cần khoảng mười triệu tệ.
Phải mua trang bị mới.”
Không đợi Lục Cận Phong lên tiếng, Tô Yên người nắm quyền phụ trách tài chính lập tức nói: “Không có tiền, tụi tôi đang nghèo đây.”
Lục Cận Phong gật đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Cậu cũng đã thấy rồi.
Mợ Lục nói nghèo chúng là nghèo.
Đi tìm Vạn Nhất tài trợ đi.”
Hạ Vũ gãi đầu: “A, lại tìm anh Vạn này à.”
Gặp phải đôi vợ chồng keo kiệt này, ngay cả Hạ Vũ cũng cảm thấy xót xa cho Vạn Nhất.
“Chồng à, em đói rồi.” Tô Yên sờ sờ bụng, đổi chủ đề.
Lục Cận Phong phối hợp rất ăn ý: “Anh đưa em đi ăn gì đó nhé.”
“Được đấy, chồng ạ.”
Hai vợ chồng cứ như vậy mà đi mất.
Vạn Nhất bế bé tư tới: “Sao mọi người đều ở đây thế, Hạ Phi, cháu nhìn bé tư xem có phải đã ị đùn rồi không, hôi quá.”
Hạ Phi nhìn một cái, thực sự đã ị đùn rồi.
Hạ Phi ôm em trai và nháy mắt ra hiệu với Hạ Vũ.
Hạ Vũ lập tức kéo Vạn Nhất: “Anh Vạn, bên tài chính cần một ít tiền, anh đến quẹt thẻ đi.”
“Muốn tiền thì đi tìm đại ca đấy, tìm tôi làm gì, đừng kéo, đừng lôi, đây là bộ quần áo tôi mới may đấy.”
“Đại ca nói rằng không có tiền, đi tìm anh đi, anh Vạn, đi thôi.”
Hạ Vũ trực tiếp lôi kéo người đi mất.
Vạn Nhất kêu la: “Tôi cũng không có tiền mà, tôi còn phải giữ lại để làm của hồi môn cho mình nữa.”
Hạ Phi phản ứng lại, lớn tiếng hỏi: “Em ba của tôi đâu?”
“Cậu của nhóc đang bế đấy.”
Vừa nghe Vạn Nhất nói đã đưa bé ba cho Tô Duy, Hạ Phi lập tức đưa bé tư cho Hạ Vũ Mặc: “Em đi thay tã lót đi, anh sẽ đi tìm em ba.”
Hạ Phi nói rồi rời đi, Kawaii cất cái chân ngắn đuổi theo: “Anh Phi, anh chờ em với.”
……
Lục Cận Phong đưa Tô Yên trở về phòng, nơi này có đủ mọi món ăn uống, vui chơi, mắt hướng ra biển, phong cảnh đẹp hơn nhiều so với các địa điểm du lịch.
Tô Yên nằm ở trên ghế mây, vừa ăn trái cây để lót dạ, vừa hỏi: “Hòn đảo này lớn bao nhiêu?”
“Lớn như một thị trấn.” Lục Cận Phong lấy máy tính ra, đang nhìn thứ gì đó.
Tô Yên tò mò: “Anh đang nhìn cái gì vậy?”
Cô bước tới, thì mới phát hiện Lục Cận Phong đang xem camera giám sát toàn bộ hòn đảo, hình ảnh rất rõ ràng, độ sắc nét cao, thậm chí có người nào đó mà ngồi xổm trong bụi cỏ để đi ị có thể nhìn thấy.
Lục Cận Phong nói: “Hòn đảo có camera giám sát mọi hướng, cũng có nhiều bẫy.
Em đừng đi lang thang khi chỉ có một mình.
Tốt nhất nên có người dẫn đường”.
Tô Yên nhìn thấy Tô Duy trong video: “Tiểu Duy đang bế bé ba.”
Lục Cận Phong đã nhìn thấy từ lâu rồi, anh xem video cũng vì muốn tìm xem Tô Duy đang ở đâu.
Tô Duy bế bé ba đi dạo trên bãi biển, dạo quanh khu vòng ngoài hòn đảo, cứ đi mãi.
Tô Yên tò mò: “Tiểu Duy đang làm gì vậy?”
“Chắc là đang tò mò, nên đi dạo xung quanh một vòng.” Lục Cận Phong nói: “Anh đã bảo Jennie đưa người trở về rồi.”
Sự chú ý của Tô Yên đổ dồn vào Jennie.
“Jennie là ai?”
Lục Cận Phong: “...”
Lối suy nghĩ của phụ nữ thật khó nắm bắt.
“Khi nào Lâu Doanh sẽ đến?”
“Đừng đổi chủ đề.” Tô Yên nheo mắt, nghiêm túc nói: “Anh đổi chủ đề nhất định là có gì mờ ám.
Jennie đó là ai? Là nữ đúng không?”
“Là nữ, thành viên của Ám Dạ, lát nữa em sẽ gặp thôi.”
Hai mươi phút sau.
Tô Yên đã nhìn thấy Jennie phong tình dị tộc, lấy tên nước ngoài, có khuôn mặt của người dân tộc thiểu số, đường nét trên khuôn mặt rất thanh tú, đặc biệt là đôi mắt, vô cùng có duyên.
“Đại ca, tôi đưa người về rồi.”
Jennie bước sang một bên, Tô Duy ôm bé ba đi vào.
“Chị à, hòn đảo này lớn quá, đẹp quá.
Vừa rồi em nhìn thấy họ đang huấn luyện.
Trang thiết bị ở đây còn hoàn thiện hơn cả nơi mà Lệ Quốc Minh đã đưa em đến huấn luyện.
Thảo nào chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi Ám Dạ đã nổi dậy.”
Trước đây ngay cả khi Ám Dạ đã phải chịu thiệt hại nặng nề, nhưng cũng không hề tổn thương đến gốc rễ.
Gốc rễ của Ám Dạ là hòn đảo này.
Lục Cận Phong ôm bé ba: “Nếu thích thì cậu cứ ở lại một khoảng thời gian.
Anh sẽ bảo Jennie đưa cậu đi xem một vòng xung quanh.”
“Vậy thì tốt quá rồi, cám ơn anh rể.”
Lục Cận Phong đưa mắt ra hiệu với Jennie: “Mang cậu ấy đi dạo xung quanh đi, đừng đi đến rừng sương mù.”
“Vâng, đại ca.”
Jennie dẫn Tô Duy đi mất.
Tô Yên hỏi: “Tại sao không thể đi đến rừng sương mù? Có nguy hiểm gì à? Hay là?”
“Rừng sương mù quanh năm đều có sương mù, không chắc có thể đi ra được.” Lục Cận Phong ngắn gọn súc tích giải thích, rồi nói: “Hình như đến giờ cho con trai uống sữa rồi, anh sẽ đi pha sữa bột.”
Tin tức Lục Cận Phong đưa vợ về đảo đã nhanh chóng lan ra khắp hòn đảo.
Rất nhiều người tò mò không biết rốt cuộc đại ca đã tìm được một cô vợ như thế nào, nên thỉnh thoảng lại có người giả vờ đi ngang qua trước nhà, lén nhìn xem khuôn mặt thật của em vợ trong truyền thuyết.
Tô Yên mặc váy dài, tóc dài xõa tung, nhàn nhã ngồi trên ghế mây, phát hiện có người nhìn trộm, cô mới quay đầu nhìn lại.
Một ánh mắt, một cái quay đầu, gió biển thổi bay mái tóc dài cùng chiếc váy dài của Tô Yên, toát ra tiên khí.
Tin tức đại ca cưới được một cô tiên nữ lập tức lan truyền khắp hòn đảo.
Trước cửa nhà càng lúc càng có nhiều người đến nhìn trộm hơn, Lục Cận Phong dứt khoát đóng cửa sổ lại, thậm chí đến bữa tối cũng ở trong nhà ăn với Tô Yên, không hề đi ra ngoài.
Tô Yên nói đùa: “Anh đang muốn giấu người đẹp trong ngôi nhà bằng vàng à?”
“Người cấp dưới càng ngày càng không có quy tắc, nên lập ra một số quy tắc rồi.”
Đag nói chuyện, Lục Cận Phong từ máy tính phát hiện có thứ gì đó kỳ lạ ở bên ngoài đảo, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc..