Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 41



“Người nên cút đi là anh” Tô Yên cười lạnh: “Giám đốc Lưu, anh cho rằng dùng nợ cũ của năm ngoái thì sẽ không ai biết anh rút bớt tiền của công ty à? Nếu để ông chủ biết việc này, anh đoán thử xem anh sẽ có kết cục như thế nào?” 

Tô Yên nói rất nhỏ, người vây xem cũng không nghe được, Lưu Thịnh nghe là đủ rồi. 

Nghe vậy, sắc mặt Lưu Thịnh trắng bệch: “Cô nói bậy.” 

“Vây quanh chỗ này làm gì?” 

Một giọng nói đầy uy nghiêm truyền đến, đám người nhường ra một con đường, một người đàn ông trung niên đi đến cùng mấy vị giám đốc, Trịnh Tổ Tâm cũng đi tới. 

Lưu Thịnh lập tức thay đổi sắc mặt, cung kính phản công: “Tổng Giám đốc Trịnh, Tô Yên bỏ bê công việc không lí do làm Tổng Giám đốc Vương của Tập đoàn Tinh Quang không muốn hợp tác với chúng ta. Thế mà Tô Yên lại không biết nhận sai, từ chối trách nhiệm” 

Người này là chủ của công ty, Trịnh Anh Tài. 

Trần Tố Anh từng gặp trong tiệc rượu, người khác có thể không biết Trần Tố Anh, nhưng Trịnh Anh Tài chắc chắn biết. 

Để tránh khỏi việc bị bại lộ, rước lấy phiền phức cho Lục Cận Phong, Trần Tổ Anh lặng lẽ rời khỏi đoàn người, nhanh chóng gọi điện cho con trai mình: “Con à, Tô Tô bị ức hiếp, con tới nhanh lên!” 

Bởi vì lời của Lưu Thịnh, Trịnh Anh Tài nhìn Tô Yên bằng ánh mắt sắc bén: “Cô ở bộ phận 

nào?” 

“Tổng Giám đốc Trịnh, tôi ở bộ phận thư ký.” Tô Yên bình tĩnh đứng trước mặt Trịnh Anh Tài, giải thích: “Vừa rồi Lưu Thịnh nói không đúng, tôi có xin Bộ phận Nhân sự nghỉ nửa ngày, cũng không bỏ bê công việc không lý do.” 

Lưu Thịnh chấm dầu vào lửa: “Tôi có hỏi Bộ phận Nhân sự nhưng không thấy ghi cô xin nghỉ, mà hôm qua tôi đã nói với cô rằng hôm nay Tổng Giám đốc Vương sẽ đến, yêu cầu có phiên dịch tài liệu cho thật tốt để hôm nay cần. Bởi vì sai lầm của cô mà hiện giờ Tổng Giám đốc Vương giận dữ rời đi, ai sẽ gánh chịu tổn thất của công ty chứ?” 

Trịnh Tổ Tâm kéo Trịnh Anh Tài, cũng đổ thêm dầu vào lửa: “Cha, đây không phải là lần đầu tiên Tô Yên không làm tròn bổn phận. Con cảm thấy chúng ta không nên giữ lại loại nhân viên không có trách nhiệm với công ty này.” 

Đây là đang trả thù riêng. 

“Tôi đã sắp xếp tài liệu hôm qua.” Tô Yên nhìn Thái Thanh Trúc, hôm qua cô đã đưa tài liệu cho Thái Thanh Trúc rồi. 

Thái Thanh Trúc vội vàng nói: “Đúng vậy, Tổ Yên đã sắp xếp tài liệu rồi đưa cho tôi để giao cho Giám đốc Lưu, tôi cũng đã nộp” 

“Tôi không nhận được.” Lưu Thịnh hỏi Thái Thanh Trúc: “Cô chơi tôi à?” 

“Không phải.” Thái Thanh Trúc lắc đầu, nói: “Lúc đó tôi thấy Giám đốc Lưu không có mặt nên đặt lên bàn rồi gửi tin nhắn cho anh.” 

“Tôi chưa nhận được bất cứ tin gì” Lưu Thịnh lạnh lùng nói: “Tô Yên, vì từ chối trách nhiệm mà cô cũng nói dối.” 

Tô Yên nhìn chằm chằm vẻ mặt để tiện của Lưu Thịnh, cũng đã hiểu ra. 

Lưu Thịnh quyết tâm muốn xử lý cô, vậy thì cô có nói thêm gì nữa cũng vô dụng. 

Hơn nữa việc ăn chặn tiền này, cô cũng không thể nói ra trước mặt mọi người, đây là điều cấm kị trong nghề, nếu như cô xé rách mặt với Lưu Thịnh thì sau này sẽ không có công ty nào dám nhận cô. 

Lưu Thịnh vẫn duy trì dáng vẻ không sợ hãi, chẳng phải là do có Trịnh Tổ Tâm làm chỗ dựa? 

Dù cho lời đồn có nói tình cảm của hai người có vấn đề, nhưng lúc này, hai người vẫn đang ăn ý. 

Ai bảo lần trước Tô Yên làm mích lòng Trịnh Tổ Tâm. 

Lòng Tô Yên sáng như gương, cô nhìn về phía Trịnh Anh Tài, thản nhiên nói: “Tổng Giám đốc Trịnh, tôi không chối bỏ trách nhiệm, ngài có thể đến Bộ phận Nhân sự điều tra.” 

Thái Thanh Trúc cũng nói đỡ cho Tổ Yên: “Tổng Giám đốc Trịnh, Tô Yên ở công ty hai năm nay vẫn luôn cố gắng hết mình, coi như không có công lao thì cũng có khổ lao” 

Trịnh Anh Tài nghiệm mặt: “Công ty không cần ** li, nuôi một đám rác rưởi thì có ích lợi gì? Tô Yên phải không? Cô đến Bộ phận Nhân sự kết toán tiền lương rồi đi đi!” 

Chỉ là một nhân viên không quen biết mà thôi, sao có thể so sánh với con gái ông? 

Trịnh Anh Tài vừa xuất hiện, Tô Yên đã biết kết cục của mình. 

Lần trước đắc tội với Trịnh Tổ Tâm, có thể ở công ty lâu như vậy đã là ngoài dự tính rồi. 

Trong khoảng thời gian này, Tô Yên cũng nơm nớp lo sợ, như đi trên băng mỏng. 

Muốn đuổi cô không lý do? Đâu có dễ! 

Nghe thấy Trịnh Anh Tài đuổi việc Tổ Yên, Lưu Thịnh cùng Trịnh Tổ Tâm cười khoái chí, mấy nhân viên xem trò hay cũng bàn tán sôi nổi. 

Có người tiếc cho Tổ Yên, cũng có người cảm thấy Tô Yên không biết lượng sức mình. 

Trịnh Anh Tài vừa định bước đi thì Tô Yên lên tiếng: “Tổng Giám đốc Trịnh, tôi ký hợp đồng lao động ba năm với công ty, hợp đồng chưa đến hạn mà ngài đã đuổi tôi không lý do, dựa theo quy định của hợp đồng thì ngài phải trả tôi gấp ba, còn có bồi thường tiền lương nửa năm trở lên.” 

Tô Yên vừa dứt lời, mọi người lập tức yên lặng, không gian yên ắng đến nỗi một cây kim rơi xuống cũng có thể tạo ra tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.