Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 431: 431: Sao Lại Là Cậu Ấy!




Ngày hôm sau khi Tô Yên đến cửa hàng, đi ngang qua tiệm hoa, cô phát hiện rằng Hứa Nguyên không có mặt ở cửa hàng.

Cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông, đây cũng chính là chủ tiệm hoa này.

Tô Yên cố ý đi đến hỏi: “Ông chủ, Hứa Nguyên hôm nay không ở đây sao?”
“Cô ấy đã xin phép tôi nghỉ rồi, cô ấy đã nhập viện.

” Ông chủ nói: “Đây là chuyện cũng không dễ dàng gì với cô ấy, bụng to như vậy, giữa đêm qua lại còn ra máu nên đã được đưa đến bệnh viện.


Tô Yên nghĩ rằng khi cô đưa Hứa Nguyên trở về, cô ấy vẫn không sao, chẳng lẽ bởi vì cô ấy sợ hãi sao?
Trong lúc nói chuyện, ông chủ đang dọn dẹp cây trúc đào và hoa thủy tiên, Tô Yên hỏi: “Ông chủ, những bông hoa này nở đẹp như vậy, tại sao lại không cần nữa vậy?”
“Tôi mới biết rằng những bông hoa này không tốt cho phụ nữ mang thai, nếu ngửi quá nhiều sẽ gây vô sinh, có lẽ Hứa Nguyên đã ở trong tiệm hoa này lâu rồi nên mới bị ra máu, những bông hoa này cứ nên bỏ đi vậy.


“Là một vị khách hàng nữ đã nói với ông điều này đúng không?”
Ông chủ ngạc nhiên: “Làm sao cô biết?”

Tô Yên hiểu ra rằng hình như cô chính là vị khách hàng nữ lúc trước.

“Cô ấy cũng nói với tôi như vậy.

” Tô Yên cười nói: “Ông chủ, tôi không làm phiền đến việc buôn bán của ông nữa, mà này, Hứa Nguyên ở bệnh viện một mình sao? Không có ai chăm sóc à?”
“Không phải, chồng cũ của cô ấy đang chăm sóc cô ấy đấy, buổi sáng khi tôi vào, chồng cũ của cô ấy đã ở đó rồi.

” Ông chủ nói: “Suy cho cùng đứa con đó vẫn là con của chồng cũ, đàn ông rất coi trọng huyết thống của mình.


Tô Yên cau mày, chẳng lẽ thật sự là do cô nghĩ nhiều sao?
Hứa Nguyên không có vấn đề?
Tô Yên đi đến cửa hàng hỏi rõ một số chuyện trước, sau đó lái xe đi đến chỗ của Lâu Doanh.

Cơ thể của Lâu Doanh đã bị bệnh, tính tình cô ta lại rất ngang ngược bướng bỉnh, cô cũng không thể bỏ mặc.

Khi Lâu Doanh đến nơi ở của Lâu Doanh, căn phòng im ắng, yên tĩnh đến mức khiến người khác sợ sệt.

“Lâu Doanh, Lâu Doanh.


Tô Yên gọi tên cô ta hai lần, nhưng đều không có người nào trả lời, cô đi vào nhà để tìm, nhưng cũng không có ai.

Gọi điện thoại, nhưng điện thoại lại đổ chuông ở nhà.

Người không ở đây, điện thoại thì lại ở đây, vậy người đã đi đâu rồi?
Vừa nghĩ đến đây, tiếng chuông cửa vang lên, là Vạn Nhất.

Tô Yên mở cửa, khi Vạn Nhất nhìn thấy Tô Yên thì sững sờ một chút: “Chị dâu, sao chị lại ở đây, Lâu Doanh đâu?”
“Không có ở nhà.


” Tô Yên nói: “Tôi vừa đến đây, nghe nói Lâu Doanh bị chảy máu mũi, tôi đến đây để khuyên cô ấy đi đến đảo khám bệnh.


“Tính tình cô ấy ngang ngược bướng bỉnh như vậy, cũng chỉ có chị dâu mới có thể khuyên được.

” Vạn Nhất vào nhà, đột nhiên ngửi thấy trong không khí có mùi gì đó không đúng lắm: “Chị dâu, chị vừa nói Lâu Doanh không ở đây sao?”
“Ừm, người không ở đây, nhưng điện thoại lại ở đây.


Nghe vậy, Vạn Nhất lập tức nhìn sang cửa sổ phía sau, quả nhiên, cửa sổ phía sau có dấu vết bị người khác cạy cửa.

“Nguy rồi, Lâu Doanh gặp nguy hiểm.

” Vạn Nhất nói: “Trong không khí có mùi ether thoang thoảng, Lâu Doanh xảy ra chuyện rồi.


Ether là một loại thuốc làm người khác hôn mê.

Trong nhà cũng không có dấu vết giằng co với nhau, có thể đưa Lâu Doanh đi một cách lặng lẽ mà không có bất kỳ tiếng động nào, đối phương cũng nhất định không đơn giản.

Nhưng gần đây sức khỏe của Lâu Doanh không được tốt, cũng không thể loại trừ khả năng bị lập mưu.

Hai người nhìn nhau, Tô Yên lập tức chạy lên lầu, trong nhà Lâu Doanh có lắp camera giám sát, chỉ cần xem camera thì có thể biết được đã xảy ra chuyện gì.


Tô Yên mở máy tính lên, kết nối nó với thiết bị camera và tua lại khoảng thời gian trước khi Lâu Doanh xảy ra chuyện.

Chỉ một tiếng trước khi Tô Yên đến, Lâu Doanh với những bước chân mệt mỏi, sắc mặt tái mét, cô ta đi xuống lầu rót nước uống.

Ngay khi cô ta vừa uống nước xong, có hai người đàn ông đã tấn công cô ta từ phía sau, nhanh chóng dùng khăn bịt miệng Lâu Doanh và tiêm một mũi thuốc vào cổ cô ta.

Chưa đầy mười giây sau, Lâu Doanh đã bất tỉnh, thậm chí cô ta còn không có thời gian để phản kháng, đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan đến sức khỏe của cô ta.

“Lâu Doanh.

” Khi xem camera giám sát, Vạn Nhất lo lắng đến mức hét lên.

Khuôn mặt của hai người đàn ông đó đều rất lạ, Tô Yên và Vạn Nhất đều không quen biết, khi hai người họ khiêng Lâu Doanh đi, Tô Yên nhìn thấy hình vẽ trên cánh tay của một người đàn ông trên đó, sắc mặt nhất thời thay đổi rất nhiều.

“Sao lại là cậu ấy!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.