Lên Nhầm Xe Hoa Cưới Chồng Như Ý

Chương 51



Ánh mắt của Lục Cận Phong sáng quắc chăm chú nhìn vào cô, hỏi lại: “Cô sẽ làm vậy sao?” 

Tô Yên ngẩn ra rồi vô thức lắc đầu, cô sẽ không làm những chuyện chọc gậy bánh xe như 

vậy đâu. 

Dù sao thì trước đây suýt nữa hai người đã là vợ chồng rồi, cô đào hôn anh ta cũng không truy cứu cô, hơn nữa sau đó còn giúp cô huỷ hôn với tên ngốc nhà họ Phỏ kia nữa, cô không thể lấy oán trả ơn. 

Lục Cận Phong cười, duỗi dài chân rồi lười biếng dựa vào thân cây: “Cô qua đây ngồi đi, ngồi như vậy tôi thấy hơi mệt.” 

“Ừm!” Tô Yên nhanh chóng ngồi qua đó, ngay chính cô cũng không ý thức được tại sao bản thân lại nghe lời như vậy. 

Tô Yên ngồi bên cạnh Lục Cận Phong, anh tựa đầu lên vai cô, nhắm mắt dưỡng thần. 

Trời đêm tĩnh lặng. 

Tô Yên sợ nếu Lục Cận Phong thật sự ngủ say thì sẽ rất nguy hiểm, bởi vì vết thương vẫn đang đổ máu, cũng không biết anh còn bị thương chỗ nào khác không, lỡ như ngủ luôn không tỉnh dậy nữa thì biết phải làm sao? 

“Cậu cả Lục, anh đừng ngủ mà, chúng ta tâm sự chút đi, chờ đến khi người của anh tới rồi ngủ tiếp.” 

“Tâm sự cái gì?” Giọng nói của Lục Cận Phong hơi trầm, lộ vẻ biếng nhác. 

“Tâm sự về những người vợ trước của anh đi, vì sao bọn họ lại chết?” Tô Yên thật sự có chút tò mò: “Chẳng lẽ đúng như trong lời đồn, bị anh làm… đến chết?” 

Khuôn mặt bên dưới mặt nạ của Lục Cận Phong thoáng mỉm cười: “Làm gì?” 

“Chính là chuyện đó ấy.” Tô Yên thấy Lục Cận Phong vẫn không hiểu bèn nói thẳng: “Trong lời đồn bọn họ bị anh làm nhục đến chết, sự thật có phải như vậy hay không?” 

Lục Cận Phong hơi nhướng mày: “Cô thấy tôi giống loại người máu lạnh tàn bạo như vậy sao?” 

Tô Yên còn thật sự nhìn Lục Cận Phong từ trên xuống dưới thử đánh giá một lát: “Giống.” 

Lục Cận Phong lười nhác liếc nhìn Tô Yên nhưng cũng không nói gì. 

Tô Yên cuối cùng cũng hiểu hàm ý trong câu nói của anh: “Ý của anh là cái chết của những cô gái đó đều không phải do anh làm? Vậy những cô gái đó rốt cuộc vì sao lại chết?” 

Lục Cận Phong trêu cô: “Muốn biết thì cô thử gả đến đây đi?” 

“Không, không được.” Tô Yên lắc đầu liên tục: “Tôi còn muốn sống lâu trăm tuổi.” 

Cô có điện mới đi chịu chết. 

Phu nhân của người cầm quyền nhà họ Lục dễ làm như vậy chắc? 

Lục Cận Phong nhắm mắt lại, cả hai người đều trầm mặc, trong không gian yên tĩnh thậm chí còn nghe thấy cả tiếng lá cây xào xạc. 

Nếu là trước đây, Tô Yên thật sự không ngờ tới có một ngày cô sẽ cùng ngồi với người cầm quyền của nhà họ Lục trong một khu rừng nhỏ nói chuyện phiếm. 



Sau một lúc lâu, lâu đến mức Tô Yên cho rằng Lục Cận Phong sẽ không trả lời thì lại đột nhiên nghe anh nói: “Ông nội của tôi có tổng cộng chín người con trai, năm người con gái, cha tôi là con trai cả của nhà họ Lục, tôi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông nội là người nổi nghiệp do một tay ông ấy bồi dưỡng, cha tôi chỉ có một người con trai là tôi, nếu tôi chết đi thì sẽ không có ai nối nghiệp, vậy thì người kế thừa nhà họ Lục chỉ có thể chọn từ chi thứ.” 

Tô Yên cũng không ngờ Lục Cận Phong lại giải thích những chuyện này với cô. 

Đây cũng có thể xem như bí mật hào môn rồi. 

Tô Yên lập tức hiểu ra: “Cho nên chú bác cô dì của anh đều không muốn anh có con, cho nên sẽ hãm hại vợ của anh.” 

Đồn đãi ra ngoài là Lục Cận Phong không sống được bao lâu, chỉ cần Lục Cận Phong chết trước khi có người nổi nghiệp thì những người này đã đạt được mục đích rồi. 

Tô Yên nuốt nước miếng, cảm thấy bản thân thật may mắn nói: “May mà tôi đã đào hôn, bằng không đã sớm chết rồi” 

So với cảnh tượng tranh quyền đoạt lợi của nhà họ Lục thì lục đục giữa cô và Tô Vân chẳng đáng nhắc đến. 

Lục Cận Phong hơi mỉm cười: “Cô sẽ không chết.” 

“Vì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.