Những người khác đều đã chết, chẳng lẽ cô sẽ thắng được nhóm cô dì chú bác đó chắc?
Không đợi Lục Cận Phong mở miệng, phía xa truyền đến tiếng hét ầmỉ.
“Lão đại, lão đại.”
Hạ Vũ và Hạ Huy tìm được hai người.
Theo âm thanh, Tô Yên nhìn thấy Hạ Vũ và Hạ Huy đang chạy đến.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Hạ Huy, có hơi ngạc nhiên, có cảm giác như mình đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng tạm thời không nhớ ra.
“Lão đại” Hạ Vũ và Hạ Huy chạy đến.
Nhìn thấy vết thương trên cánh tay của Lục Cận Phong, Hạ Vũ vội vàng đi đến: “Lão đại.”
Tô Yên đỡ Cận Phong đứng lên, có chút khó khăn: “Các cậu mau đến giúp tôi.”
Hạ Vũ và Hạ Huy đang muốn đi đến, thì thấy Lục Cận Phong đưa tay ra hiệu, ý bảo bọn họ tránh ra.
Hạ Vũ phản ứng nhanh: “Phiền cô chủ Tô đỡ lão đại, tôi đi lấy xe”
Nói xong, Hạ Vũ lôi Hạ Huy đi.
Tô Yên hét lên: “Này, hai người các cậu cũng phải đỡ một tay chứ.”
Người đã mất dạng.
7
.
Hạ Huy bối rối, đi theo một hồi, hỏi: “Hạ Vũ, người phụ nữ vừa rồi là ai vậy?”
“Phụ nữ gì chứ, đó là bà chủ tương lai của nhà họ Lục, này mà cậu cũng không nhìn ra”
Hạ Huy sợ hãi nói: “Lão đại có phụ nữ.”
“Ngạc nhiên hả?” Hạ Vũ trợn mắt liếc Hạ Huy một cái: “Lão đại chúng ta thiếu phụ nữ sao?”
Nhưng có thể lọt vào mắt xanh của lão đại, đến nay chỉ có duy nhất một người cô chủ Tô.
Tô Yên đỡ Cận Phong đi một lúc, sau đó mới phản ứng lại: “Anh bị thương ở tay, chứ chân có bị què đầu, sao anh không tự đi?”
Lục Cận Phong nghiêm trang nói: “Chân bị tê, phiền cô chủ Tô.”
Tô Yên: “…”
Lục Cận Phong cũng không thật sự dồn hết trọng lượng cơ thể vào người Tô Yên, vươn tay ra, ôm vai của Tô Yên, đầu dựa vào người Tô Yên, khập khiễng đi về phía trước.
Xe dừng trên đường quốc lộ, sau khi Tổ Yên đỡ người lên xe, cô cũng vào theo.
Ở nơi hẻo lánh thế này, nếu không lên xe, lỡ đầu gặp phải đám người của Lục Gia Hành thì cô biết làm sao bây giờ?”
Hạ Vũ lái xe, hỏi: “Lão đại, vẫn là về nhà cũ?”
Lục Cận Phong nhắm mắt nghỉ ngơi: “Về Nam Sơn.”
Khu biệt thự Nam Sơn chính là khu biệt thự xa hoa nhất Đế Đô, người sống ở đây, không giàu có thì cũng là địa vị cao.”
Một giờ sau, xe chậm rãi tiến vào căn biệt thự nằm trong khu biệt thự Nam Sơn giữa lưng chừng núi.
Đây là lần đầu tiên Tô Yên đến đây, căn biệt thự lớn giống như một tòa lâu đài, so với căn biệt thự nhỏ kia của nhà họ Tô, thật đúng không cùng đẳng cấp.
Căn biệt thự có diện tích lên đến mười nghìn mét vuông, xe đã chạy trong sân rất lâu.
Rốt cuộc cũng dừng lại, hơn một trăm người hầu đứng ở hai bên, cùng hô lên: “Cậu chủ Lục.”
Thế trận này, thật là lớn.
Lục Cận Phong
Tô Yên há miệng thở dốc, vốn muốn nhờ người đưa cô về, lại còn chưa ra hỏi miệng, Lục Cận Phong đã đi vào trong.
Hạ Vũ đi đến, cung kính nói: “Cô chủ Tô, lão đại muốn cô đến phòng ăn dùng bữa trước.”
Cả đêm nay, Tô Yên vẫn chưa ăn gì, quả thật rất đói bụng.
Nhưng cô lo lắng, giờ này đã trễ mà chưa về. Lỡ đâu bạn trai cô lo lắng thì làm sao bây giờ?
Nghĩ xong, Tô Yên nhìn thế trận trước mắt, hắn là sẽ không cho cô về rồi, cô chỉ đành đi vào trong.
Hạ Vũ dẫn cô đến phòng ăn, phòng ăn vô cùng lớn, có thể chứa hơn trăm người, trên bàn dài đã bày đầy cao lương mỹ vị, ước tính cũng phải hơn trăm món.
“Nhiều như vậy, làm sao ăn hết”
Có lãng phí quả không?
Hạ Vũ nói: “Cô chủ Tô có thể nếm thử mỗi món một ít, chừng lát là xong, bọn họ sẽ dựa theo sở thích của cô chủ Tô, bỏ đi mấy món không thích, lần sau mấy món đó sẽ không xuất hiện trên bàn ăn nữa.”