Lên Sai Kiệu Hoa Gả Đúng Chồng

Chương 13: 13: Chương 12




Tra vấn xong, cho người lui ra, Ngô Vương hỏi, "Hoàng Thượng hạ chỉ không phải là gã ngươi cho ta?"
Câu này hỏi ra làm Trang Hàm mù mịt, hỏi ngược lại, "Vương Gia có ý gì?"
Ngô Vương cười, "Bổn Vương đối với nữ tử không có hứng thú, chỉ là Phụ Hoàng hạ chỉ muốn ta cưới cái gì mà giàu có hơn cả nước thiên kim đại phú hào, thánh chỉ đó viết cái gì, ta không có xem, quản cái gì mà đại tiểu thư nhị tiểu thư, dù sao đối với ta đều như nhau, chỉ là," dừng lại một chút, Ngô Vương nhìn sang Trang Hàm, "Không nghĩ đến thật có thể cho ta cưới về một bảo vật, ha ha, quả nhiên lão thiên gia không có bạc đãi ta."
Trang Hàm như thể không nghe thấy, suy ngẫm, nhũ mẫu của đại tỉ chắc chắn sẽ chạy về bẩm báo với cha và đại nương, với lại lúc này, tướng quân phủ bên đó ước tính cũng sẽ sắp lên chảo rồi đi.

Khủng hoảng sao?
Khủng hoảng, đương nhiên sẽ khủng hoảng, cái khác không nói đến, chỉ bằng với cái đức tính thích bức ép người khác của đại nương, nhất định sẽ ép chết nương.

Hoàng Thượng hạ chỉ hai cái hôn sự hóa ra lại phát sinh thêm cái lỗi sai lố bịch lên nhầm kiệu hoa này.

Vậy Trang gia.....!
Trang Hàm trong lòng thầm lặng hỏi chính mình: Mày thật sự mong muốn trên dưới Trang gia đều bị họa ngồi tù sao? Mặc dù bao nhiêu năm đó, ở Trang gia mày và nương chỉ là có cũng được không có cũng xong, thậm chí tới chó canh cửa cũng không bằng, nhưng mày thật sự muốn mặc kệ sao?
"Bẩm Vương gia, Sở đại tướng quân cầu kiến." Ngoài cửa vang lên tiếng thông báo, đánh gãy dòng suy nghĩ của Trang Hàm.


Ngô Văn Hiên đáp, "Để hắn ở đại đường chờ đi."
"Vâng!"
"Ngươi vẫn ổn chứ?" Ngô Văn Hiên quay đầu hỏi Trang Hàm đã phát ngốc bên cạnh.

"....." Trang Hàm khẽ cúi đầu, tóc dài đen nhánh búi ở sau đầu, không nói chuyện.

Ngô Văn Hiên chau mày, "Nam bàn nữ trang là tội khi quân, còn tráo đổi tân nương là tội gian dối, mỗi cái tội này đều đủ để diệt Trang gia đúng không."
Nghe lời này, Trang Hàm đập mạnh đầu gối quỳ xuống nền, cúi thấp đầu nói, "Vương Gia, nô tài cầu với người một việc."
"Cầu ta?" Ngô Văn Hiên như có suy tính riêng nhìn Trang Hàm, "Việc gì?"
"Cầu mạng!" Trang Hàm hai chữ ngắn gọn nói ra, ngữ khí lại không hề có một chút cầu xin.

Ngô Văn Hiên không hề có động tĩnh, nhấc lên chung trà nóng đang đặt trên bàn thưởng thức.

"Ta muốn sống, còn có, trên dưới Trang Gia đều muốn sống."
Ngô Văn Hiên cười, "Đây là hai việc a."
Trang Hàm ngẩng mặt lên nhìn hắn, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh.

Ngô Văn Hiên quay mặt đi, nhìn khuôn mặt cậu lạnh lẽo như vậy, căn bản không giống đang cầu xin người ta.

Không khỏi ngạc nhiên hỏi, "Nhìn ngươi không giống như là đang cầu cứu bổn vương? Giống đang mệnh lệnh bổn vương hơn."
"Nô tài không dám." Trang Hàm cúi càng thấp.
Thái độ này của cậu làm cho Ngô Văn Hiên biểu tình lạnh băng, đứng dậy đi tới trước mặt cậu, nắm lấy cằm cậu, bức cậu ngước mặt lên, nói, "Ngươi không dám? Hừ, từ tối hôm qua đến bây giờ mặt mày lạnh ngắt như vậy, giống như là bổn vương làm ngươi là chuyện rất quá phận vậy!" trong giọng nói mang theo nộ khí không hề che dấu.

Trang Hàm thầm thét lên trong đầu, không sai, rất rất quá phận, nhưng bề ngoài vẫn một bộ dáng không biến sắc, cụp mắt xuống nói, "Nô tài không dám!"
Ngô Văn Hiên không có đáp lại, mạnh bạo buông cằm của Trang Hàm ra, ánh mắt băng lãnh sắc bén như kiếm, dạo quanh thân thể cậu.


Qua một lúc, Ngô Văn Hiên âm thanh băng lãnh vang lên trên đỉnh đầu của Trang Hàm, "Muốn sống, có thể, nhưng mà, ngươi trước tiên nói bổn vương biết, tại sao giả dạng thành nữ? Ngươi có biết đây là tội khi quân? Nếu như phụ hoàng ta biết được, sợ là bổn vương cũng giúp không nổi ngươi."
"Bẩm cáo Vương gia, nô tài thật sự có nỗi khổ khó nói."
"Ngươi có nỗi khổ gì?" Ngô Văn Hiên tỏ vẻ rất kiên nhẫn nói.
Trang Hàm không có trả lời, ngẩng mặt lên, đàm đạm nói: "Vì mạng sống!"
"Cái gì?" Ngô Văn Hiên cau mày.

"Vương Gia sinh ra trong gia đình đế quân, những thứ như tranh giành vị trí thế tử chẳng qua là chuyện thường ngày, tuy nô tài không có sinh ở đế quân chi gia, nhưng mà gia tộc tranh đấu vẫn có." Nói xong Trang Hàm cụp mắt xuống thấp, đôi mắt cô đơn đó vậy mà lại không làm cho người khác phát giác ra ưu thương.

Lời này nói ra Ngô Văn Hiên có nghe ra một chút bất lực.

Đại khái là đụng trúng cái đau tranh đấu quyền lực trong gia đình đế vương như hắn, bất lực và gian nan trong đó, hắn cũng sâu sắc thẩm thấu, điềm đạm nói, "Được, ta giúp ngươi."
Trang Hàm ngẩng đầu lên, "Tạ Vương Gia!"
"Đứng lên đi."
Có thể là quỳ quá lâu rồi, cộng thêm lăn lộn của ngày hôm qua, Trang Hàm một hồi lâu cũng đứng không vững, ngã ngồi trên mặt đất.

Ngô Văn Hiên giang tay giữ lấy cậu, "Phu nhân, bổn vương đỡ em."

Trang Hàm nhìn qua hắn.
Ngô Văn Hiên cười lạnh, "Muốn ta cứu Trang gia, màn kịch này em phải bồi bổn vương diễn cho tốt chút.

Sở đại tướng còn đang ở đại đường chờ kia."
Trang Hàm nghệch ra rồi, lập tức gật gật đầu.

Đem tay giơ ra cho Ngô Văn Hiên, Hai người tay nắm tay bước ra khỏi tân phòng.

Đằng sau là hộ vệ, nha hoàn bước theo, Trang Hàm đi theo Ngô Văn Hiên qua mấy cái hành lang dài mới tới đại đường.

Đoạn đường này, cậu nghĩ, Ngô Văn Hiên, ta có thể tin tưởng ngươi không?
Kiếp nạn này Trang gia có thể bước ra không?
Chương 12.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.