Lên Sai Kiệu Hoa Gả Đúng Chồng

Chương 7: 7: Chương 6




Từ Tô Dương đến hoàng thành lộ trình phải mất vài giờ, Trang Hàm sớm đã mệt đến ngủ gà ngủ gật, không bao lâu liền ngủ say.

Cho nên đến khi hoa kiệu nâng đến Vương phủ, đặt xuống cửa đại đường, Trang Hàm đều hoàn toàn không biết.

Người bên ngoài kiệu đợi một lúc lâu, không thấy Trang Gia tiểu thư đi ra, khó tránh lo lắng, đặc biệt là gia đinh của Ngô Vương phủ, đều nghĩ trong lòng Trang gia đại tiểu thư này thật không hiểu quy củ.

Mà lúc này Trang Hàm đang ngồi trong kiệu hoa ngủ say, nằm mơ một giấc mộng đẹp về một cuộc sống tự do tự tại.

"Tiểu thư, tiểu thư, nên xuống kiệu rồi." Bà mai ở ngoài kiệu nhỏ giọng nhắc.

Vẫn không động tĩnh.

Không còn cách nào khác phải kéo mở màn xe, chết lặng, đại tiểu thư này dựa vào kiệu hoa ngủ luôn rồi.

Thật...
Ngô Vương đứng ngoài kiệu không xa nhìn thấy tình cảnh này thế mà lại cười, hộ vệ dưới trướng nhìn thấy vương gia bình thường cao lãnh thế mà lại cong miệng cười, đều bị dọa sợ rồi.


Ngô Vương chỉ là cảm thấy vị tân nương tử này khá là thú vị, thế mà ngay trong ngày cưới ở trên kiệu hoa ngủ không biết trời trăng.

"Hừ, ngày đại hỉ mà lại để Vương gia nhà ta mất thể diện, để xem ta giáo huấn ngươi ả tân nương không hiểu lễ tiết này như thế nào." Nói xong, hộ vệ Kì Phúc ở gần đó nhặt lên một cục đá trên đường, dùng công phu bắn qua, trực tiếp bắn đến trên trán Trang Hàm, làm Trang Hàm đau đến a lên một tiếng.

"Kì Phúc không được vô lễ." Ngô Vương khiển trách nói.

"Vâng! Vương gia!"
"Cho ngươi không biết nặng nhẹ chọc mông ngựa," Hộ vệ Kì An, Kì Lộc, Kì Thọ ba người đảo mắt châm chọc thì thầm.

Trang Hàm bị bắn vào ngay trán bất ngờ thanh tỉnh, xoa xoa cái trán bị đau, cười nham hiểm ổn định lại tinh thần, mới nhớ tới mình là đang chờ xuất giá a.

"Tiểu thư, nên xuống kiệu rồi." Bà mai cười nói.

Thật là nực cười, đường đường là nam tử hán thân cao bảy thước lại phải đi gả cho người ta, cậu bất lực gật gật đầu, bước xuống kiệu.


Phong tục địa phương ở đây là để tân lang cõng tân nương tử, Ngô Vương thân phận tôn quí, cái qui củ này liền miễn cho hắn, nhưng Ngô Vương nhìn đến vị tân nương tử mới vừa bị đánh tỉnh nghiêng nghiêng vẹo vẹo đi không vững, thế mà chân không nghe lệnh mà đi qua bên canh tân nương tử, bế cậu lên.

Hai người đều nghệch ra một hồi, Trang Hàm bị dọa sợ, mà Ngô Vương cũng thất kinh, hiện trường là một hồi náo động.

Trang Hàm nhăn mi, Ngô Vương thì thầm nói, "Không nghĩ tới nàng vậy mà khác biệt vậy, cô nương gia có phải là xương thịt hơi cứng chút? Nhưng mà cũng không tệ lắm."
Trang Hàm khó chịu đảo mắt, phớt lờ lời nói ra này của con trai Sở tướng quân, chỉ là trong lòng hơi nghi ngờ, cây bệnh này làm thế nào có thể bế mình? Còn không sợ mệt mà đi lâu như vậy?
Mà còn nói, phủ của Sở đại tướng quân có phải hay không có chút khoa trương quá độ rồi?
Đi rất lâu mới đi tới nội đường, sau khi làm xong một loạt lễ nghi, Trang Hàm đã có chút chóng mặt, nghĩ nghĩ chắc là đói rồi.

Nghe âm thanh cửa đóng lại, cậu thở nhẹ ra một hơi.

Hơi nâng lên khăn trùm đầu, xoa nhẹ đầu gối đau xót, thầm nghĩ làm nữ nhân thật sự không dễ dàng a.

Nhìn nhìn bốn phía thở dài nói, "Tuy đã biết Sở đại tướng quân là đương triều tam phẩm, nhưng mà không phải là quá mức tráng lệ, khí phái rồi?"
Đi đến bên cạnh bàn, cầm lên hoa quả để xoa dịu cơn đói, lại uống thêm vài ngụm rượu giải khát, bây giờ mới cảm thấy có chút năng lượng.

Sờ sờ dao găm và độc dược giấu trong tay áo, Trang Hàm thầm nghĩ, tân lang này từ nhỏ đã bị bệnh, chuyện phòng the chắc là không thích hợp, nhưng mà nếu hắn thật sự muốn làm, mình chỉ có thể tìm chết, kết thúc vấn đề này.

Chỉ là phải cô phụ nương rồi...
Hết chương 6.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.