Kim Lăng ra khỏi nhà họ Lý, lên chiếc siêu xe màu đỏ trở về. Ngồi trong xe, cậu cắn môi, suy nghĩ một hồi lâu, anh mắt lơ đãng. Thật sự thật phiền phức. Tại sao con gái lại quái dị, suy nghĩ khó đoán như vậy chứ? Lại còn giận cá chém thớt, đuổi luôn người đi khỏi nhà. Đầu suy nghĩ, tự hỏi con gái rốt cục nghĩ gì, sau một hồi, cậu kết luận: Chỉ có những người từng là con gái mới hiểu. Sáng đầu tuần,
Cẩm Nhiên dậy từ 6h, vscn rồi xuống ăn sáng. Minh Tự Đức đọc báo, gọi cho cô một bát phở bò. Trong vài phút, đồ ăn được dọn lên.
- Cẩm Nhiên
- Dạ
- Cháu xích mích với Kim Lăng?
- Cháu không thèm đếm xỉa tới con người ích kỉ đó nữa. Ông không biết, anh ta như kẻ bị cướp ý. Lúc mới xuất viện, vừa về nhà đã quát tháo ầm ĩ, kiếm con còn nói sẽ không cho con về nhà. Chẳng lẽ anh ta định ép con giống như con gái phong kiến, cấm cung chỉ vì con không chặn anh ta lại lúc bị ngã cầu thang...
-...
- Hay anh ta biết con lén uống vụng canh hầm bồi bổ của ảnh.?
-...
- Hay vì con lỡ gặm một nửa mọi quả táo để đem cho anh ta ăn...?
-...
- Hay con lỡ nghịch bản báo cáo về quân sự gì đó nhỉ?
- Không không. Chắc chị đi bộ mỏi chân lắm nhỉ. Chuẩn bị kiệu đỏ rước chị dâu
- Ơ, tôi đi được.
- Chị không lên anh hai sẽ giết tụi em...
-....Được... Làm phiền rồi...
- Chị ăn đồ này đi. Đảm bảo an toàn. Chắc chị nóng lắm, hai đứa, ra quạt cho chị hai.
- Yes sir.
Cẩm Nhiên méo mặt, không hiểu mô tê gì cả, chỉ còn biết bị người ta hành hạ. Trong lòng thầm rủa,... có lẽ nào cô bị bắt cóc bán sang Trung Quốc. Hay... cưỡng hiếp tập thể...
- Khoan đã.
Một giọng nói cắt ngang hành động. Cẩm Nhiên nghe thấy giọng nói như được gặp tiên, vui sướng trong lòng. Ðám đông tách thành hai để chủ nhân giọng nói xuất hiện. Một đám học sinh cấp hai tóc xanh tóc đỏ, ăn mặc giống cá biệt. Trên tay chúng còn cầm rất nhiều gậy bóng chày, gậy gỗ. Nhưng chúng có một đặc điểm là đeo một chiếc huy hiệu ở ngực màu trắng, chữ lý màu xanh nổi bật. Lý... Kim Lăng???