Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 112: Bất an



Edit + Beta: nhoktho

“Vậy. . . . Vậy ngươi có dũng khí cho ta xem bộ ngực của ngươi một chút chứ?” Vân Thiêu Trạch vừa nhẹ giọng hỏi, con ngươi đảo một vòng, cuối cùng dừng lại ở trước ngực Như Phong.

Tay Như Phong đang nắm tay Vân Thiên Trạch nổi gân xanh, hung tợn nhìn hắn, trong miệng lại còn phát ra âm thanh nghiến răng ken két.

“Như Phong?” Trên mặt Vân Thiêu Trạch mang theo ý cười cùng chờ mong không cách nào che dấu. Như Phong hung hăng mà trừng mắt nhìn hắn, Từ hai làm răng đang nghiến thoát ra vài chữ: “Sao ngươi không bảo ta cởi quần cho ngươi xem luôn đi.” Trong lòng lại thật bất an.

Hai mắt Vân Thiên Trạch sáng ngời.” Được thôi, ta không ngại đâu”

Như Phong hừ một tiếng, buông ra tay hắn, hai mắt nhìn thoáng qua bốn phía, nói: “Không biết xấu hổ, ngươi trước kia không phải như thế.”

Vân Thiêu Trạch thay đổi sắc mặt, trầm giọng nói: “rốt cuộc Ngươi có phải là nữ hay không?” Không hổ là hoàng tử sống an nhàn sung sướng, chỉ cần.nghiêm mặt đã toát ra một khí thế bức người

Như Phong lại không e ngại, có lẽ là vì trước đó đã ở chung cùng hắn, cho nên Như Phong chỉ giễu cợt cười một tiếng, âm thanh lạnh lùng nói: “Lời này từ đâu ra vậy? Chỉ bởi vì ta không có trái cổ, cho nên ta nhất định phải là nữ sao, nhất định phải cởi quần áo cho ngươi kiểm tra ta? Vân Thiêu Trạch, ngươi thật sự cho ta là nữ à?”

“Vậy vì sao ngươi không có trái cổ?” Vân Thiêu Trạch truy sát hỏi, ta xem ngươi bào chưa thế nào đây?

Như Phong sờ sờ cổ mình, sắc mặt ảm đạm xuống, cúi đầu, lại nhẹ liếc Vân Thiêu Trạch, lúc này mới thấp giọng nói: “Ngươi cũng xem thường ta sao? Tất cả mọi người có trái cổ, nhưng trái cổ của ta vẫn không lồi ra, cho nên lúc xuống núi sư phụ mới cho ta một cái trái cổ giả. Nhưng ta vẫn cảm giác được bản thân mình rất bất bình thường, trưởng thành như vậy còn chưa tính, bị trở thành ẻo lả còn chưa tính, nhưng là ta còn sợ hãi. . . . . Ô ô. . . .”

Như Phong mạnh mẽ tự trấn định, dùng ống tay áo bẩn lau lau, khuôn mặt vừa được Vân Thiên Trạch lau sạch lại bị bẩn, vừa nói Như Phong vừa hít hít cái mũi, tiếp tục nói: “Ta còn sợ ta biến thành người bất nam bất nữ, hoặc là sẽ có tật xấu gì đo.”

“Hừ, ta không tin!” Vân Thiêu Trạch bĩu môi, cẩn thận nhìn chằm chằm nhất cử nhất động Như Phong. Trong lòng lại âm thầm tính toán nhất định phải cho người đi tìm Vũ Yên năm đó hỏi rõ ràng, nàng lúc đó đã kiểm tra Như Phong bằng cách nào?

Như Phong cũng hừ lạnh một tiếng, nói: “Có tin hay không tùy ngươi, ta là nam hay nữ liên quan gì đến ngươi?”

Vân Thiêu Trạch mặt cứng đờ, trừng mắt nhìn Như Phong, tàn nhẫn nói: “Đừng quên, ngươi bây giờ là tù binh ta bắt được, nếu cần ta sẽ dụng hình, đến lúc đó ta sẽ biết ngươi rốt cuộc có phải nữ hay không.”

Như Phong giương cằm lên: “Vậy ngươi bây giờ hãy dùng đi, ta không sợ, ngươi dứt khoát hành hạ chết ta cũng được! Dù sao ta đã bị ngươi bắt được.” Trong giọng nói có một chút giận dỗi.

Hai người đều nhìn đối phương, đánh giá kỹ nhau. . . . Trong không khí tràn ngập rồi mùi khét, hết sức căng thẳng.(nôm na là hai người nhìn nhau bắn ra tia chớp như truyện tranh đó ^_^)

Vân Thiêu Trạch lại đột nhiên cười, ôn nhu nói: “Như Phong, ngươi đi tắm rửa đi, xem ngươi bẩn chưa kìa. Chúng ta cũng lâu không gặp rồi, sao có thể thoáng cái lại cãi nhau, như vậy không tốt đâu.”

Như Phong chớp mắt, thật ra trên người nàng cũng rất khó chịu, nhưng mà: “Ta không có quần áo thay mà?” Trong lòng lại đang khổ nói thầm, mình rõ ràng là kẻ địch với hắn, sao lại hòa bình ở chung như vậy chứ?

Vân Thiêu Trạch cười, “Ngươi mặc quần áo của ta cũng được, mặc dù ngươi có vẻ hơi lùn một tí, nhưng mà chắc cũng vừa người.” Dứt lời liền và trong lấy một bộ quần áo đặt trên giường, hé miệng cười cợt, “Như Phong, sao ngươi vẫn lùn như trước thế?”

Như Phong trừng mắt, tức giận nhìn hắn một cái, gấp giọng nói: “Mau đi ra mau đi ra, ta muốn tắm rửa.”

“Ngươi không phải nói ngươi là nam sao? Vậy tại sao ngươi còn sợ bị ta nhìn?” Vân Thiêu Trạch rất là cây ngay không sợ chết đúng. (=)))))

Như Phong mắt trợn trắng: “Như vậy cũng không có nghĩa phải cho ngươi nhìn, ngươi nhanh đi ra ngoài đi.” Giọng điệu còn mang chút làm nũng, Như Phong biết Vân Thiêu Trạch căn bản cự tuyệt không được loại ngữ này, trước kia lúc còn ở thư viện thì mười lần được cả mười, chỉ là không biết bây giờ còn hiệu lực không.

Quả nhiên, Vân Thiêu Trạch cũng không làm khó, chỉ là nhìn thoáng qua Như Phong, mỉm cười, lúc đang muốn rời đi, Như Phong lại lắp bắp hỏi rồi câu: “Hai người bằng hữu kia của ta có khỏe không?” Như Phong rất là lo lắng Chu Tiền và Chu Hậu, nhưng lại không thế nào xin hỏi, vừa hỏi, đã nghĩ đến quan hệ dối địch hiện tại của mình và Vân Thiên Trạch.

Quả nhiên, Vân Thiêu Trạch vừa nghe, cước bộ dừng một chút, lúc nhấc cánh cửa chuẩn bị ra ngoài mới nói một câu: “Không có việc gì” nhưng lại làm Như Phong yên lòng

Mặc dù không biết Vân Thiêu Trạch rốt cuộc có hoài nghi thân phận của mình hay không, nhưng Như Phong vẫn không dám nghĩ muốn nhiều lắm, cảm thấy cho dù Vân Thiêu Trạch thật sự biết rồi, hắn hẳn là cũng không nói ra. Ôi, Như Phong thầm thở dài một hơi, bởi vì hai người đã ở chung hơn một năm , mình cư nhiên đã bất tri bất giác tín nhiệm hắn như vậy. Thế nhưng bây giờ, hai người lại biến thành địch nhân, nàng là nguyên soái và trở thành tù binh của hắn. Thế sự thật khó lường

Như Phong lắc đầu, nhìn thoáng qua cửa trướng đóng chặt, lại nhìn xem bình phong ngăn cách, thật sự là một tên xa xỉ, bây giờ là hành quân chiến tranh, chất lượng sinh hoạt của hắn còn cao như vậy. Như Phong nhìn giường lớn êm ái đã bị mình làm bẩn trong phòng Vân Thiêu Trạch , còn có ngọc dùng trang trí được tạo hình tỉ mỉ, và cả thảm hoa văn tinh xảo. . . .

Người bất đồng người a. . . . Như Phong lần nữa cảm thán.

Vừa cảm thán, người cũng rất nhanh cởi sạch nhảy vào thùng tắm, sau khí tắm sạch thì vội vàng vội vã mặc quần áo vào.

Như Phong nhìn tiểu y và đai lưng của mình, mặc dù bây giờ trái cổ đã rớt, nhưng chỉ cần còn đai lưng là được. Như Phong phát hiện sau khi có võ công, một người một hoàn cảnh lạ lẫm vẫn an lòng hơn, ít nhất không cần sợ hãi, bởi vì mình còn có thể tự cứu. Âm thầm kiểm tra võ công của mình, may mắn là đã ăn viên thuốc Chung Anh đưa cho, bây giờ đã phát huy tác dụng rồi, nàng cũng khõe jown một tí ròi, có lẽ không lâu sau nữa sẽ khôi phục võ công. Nghĩ vậy, Trong lòng Như Phong thật vui vẻ.

Sờ sờ mái tóc ướt sũng, Như Phong khẽ cắn môi, vẫn túm nó buột lên, nhìn chiếc gương mờ mờ có khắc hoa văn tinh mỹ một hồi lâu, nhưng vì tâm tình không tốt lăm nên cũng chỉ liếc sơ

Lúc Vân Thiêu Trạch vào, Như Phong đang đang ở trên ghế suy nghĩ một việc, hơn nữa bây giờ thể lực nàng không tốt, nội lực tiêu hao quá nhiều, cho nên rất dễ dàng đã bị trung nên đại thúc kia điểm huyệt, trước đó hắn còn rót vào cổ tay Như Phong một luồng chân khí âm lãnh, sau mới phong trụ huyệt đạo của nàng.

Như Phong trừng mắt nhìn Vân Thiêu Trạch: “Ngươi bảo hắn phong bế võ công của ta?” Ngữ khí rất mất hứng. Người học võ nào cũng vậy, sau khi mạch môn ở cổ tay bị phong bế, võ công sẽ không sử dụng được, càng huống chi chân khí trung niên nam tử âm lãnh như vậy, nếu muốn giải thì chỉ hắn mới có thể.

“Làm càn! Úy Trì Như Phong, đừng quên, bây giờ ngươi là một tên tù binh, thể nói chuyện như vậy với chủ tử sao?” Vân Thiêu Trạch chưa mở miệng, Tiểu Thanh đã lớn tiếng la lên, hai tròng mắt âm ngoan mà nhìn Như Phong.

Như Phong cong môi, đương nhiên biết hắn lo lắng cái gì, cho nên cũng không có ý định đối phó hắn.

Quả nhiên, Vân Thiêu Trạch nhẹ liếc mắt, Tiểu Thanh lập tức rụt về, chỉ dùng tầm mắt lăng trì Như Phong , không dám tiếp tục mở miệng.

“Vì lưu lại ngươi, cũng chỉ có thể như vậy thôi, ai bảo ngươi có võ công làm gì?” Vân Thiêu Trạch mỉm cười, nhìn mái tóc còn ẩm ướt của Như Phong, bà cả gương mặt trắng nõn pha chút ửng đỏ, trước kia ngẫu nhiên còn có thể thấy Như Phong như vậy, nhưng từ sau lần trở mặt đó thì không còn cơ hổi thấy nữa, vốn tưởng rằng sẽ mãi mái như vậy, không ngờ bây giờ hắn lại tự mình đưa đến cửa.

Chớp mắt, thấy quần áo Như Phong đang mặc, quần áo của mình mặc trên người hắn có vẻ rộng một chút, nhưng nhìn hắn như vậy, trái tim lại dâng lên một cảm giác thỏa mãn không nói nên lời .

Như Phong, ngươi lại trở về bên người ta rồi! Chỉ là lần này, ta còn có thể giữ lại ngươi trong bao lâu?

Nghĩ vậy, Đôi mắt Vân Thiêu Trạch lại ảm đạm đi vài phần.

“Vân thúc, các ngươi lui xuống đi, ta có việc muốn cùng hắn nói chuyện.” Vân Thiêu Trạch trầm giọng nói.

Hai người không ý kiến gì, chỉ là Vân thúc lo lắng nhìn thoáng qua Vân Thiêu Trạch, lại mãnh liệt trừng mắt Như Phong, mới nhẹ nhàng lui xuống.

Như Phong mặt nhăn cau mày, châm chọc nói: “Xem bộ dáng của họ, hình như ta có năng lực tổn thương ngươi hay sao ấy.”

Vân Thiêu Trạch đi qua, cầm qua một khăn sạch sẽ, nhẹ giọng nói: “Lau khô tóc đi.”

Như Phong không nói gì, nhìn bộ dáng tự nhiên của hắn, thở dài, nói: “Đừng làm việc này nữa, chúng ta nên nói chuyện chính sự đi.”

**********

Trên đường đi từ kinh thành Tử La quốc đến biên cảnh, có một người chạy như bay, nơi con ngựa đã dẫm gót qua, thì khói bụi bay mịt mù.

Mộc Đồng giục ngựa chạy như điên, liều mạng theo sát bước chân Mộc Vấn Trần, Trong lòng lại không nhịn được hô to: may mắn ngựa của mình cũng thuộc loại thiên lý mã*, bằng không sao theo được với chủ tử?

*ngựa chạy ngàn dặm, đơn giản là ngựa cực tốt

Thật vất vả, lúc Mộc Đồng mệt chết, Mộc Vấn Trần rốt cục cũng ngừng lại, làm cho con ngựa đến bờ sông ăn cỏ uống nước, tự mình tìm nơi uống nước nghỉ ngơi.

Mộc Đồng liêu xiêu đi đến trước mặt Mộc Vấn Trần, trời biết hắn đã bao lâu không chạy liều mạng như thế

Mộc Đồng thở hỗn hển, nói: “Chủ tử, ngài nghỉ ngơi nhiều một chút, từ kinh thành đến Lạc Nhạn thành, ít nhất phải mất năm ngày, bây giờ mặc dù có thiên lý mã, nhưng ngài cũng phải giữ gìn thân thể của mình chứ?”

Mộc Vấn Trần liếc nhìn Mộc Đồng đang mồ hôi đầm đìa, không nhịn được cau mày nói: “Ta không sao.”

“Nhưng dọc đường ngài không ngủ không nghỉ, đã vậy còn ngày chạy đêm chạy, cho dù là thân thể sắt thép cũng không chịu được đâu.” Mộc Đồng không nhịn được kêu lên.

“Lắm miệng!” Mộc Vấn Trần nhẹ nói một câu, Mộc Đồng lập tức mất tiếng, ngẫm lại không cam lòng mà nói: “Nếu Như Phong thiếu gia mà biết, nhất định cũng sẽ đau lòng cho coi.”

Nghe được tên Như Phong, mặt Mộc Vấn Trần lập tức dịu dàng hơn, nhưng vừa nghĩ đến nàng bây giờ bị bắt làm tù binh, Lạc Nhạn thành còn đang bị vây khốn, lông mi vừa mới giãn ra liền nhíu lại. Vì vậy nhanh chóng đi lại nhìn con ngựa một chút, thấy nó vẫn còn đang thở hổn hễn, nên chir còn cách đợi thêm một chút.

Mộc Đồng nhìn nhìn một bên mặt lần nữa trở lại lạnh lùng của chủ tử, lòng thờ dài, quyết định không tiếp tục khuyên nữa, nếu không có khi chủ tử ình ở lại cũng không chừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.