Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 117: Trị thương



Edit: Lam Ngọc

Một tháng sau, tại Úy Trì phủ, Càng Châu thành.

Trong đình viện, bọn người hầu bận rộn, đều đang thu thập đồ vật, trên mặt tươi cười mừng rỡ.

Trong tiểu viện, bóng mát cây xanh, dây leo phủ tường, hoa tươi nở rộ.

Một cô gái mặc váy trắng, khoác y sam đỏ rực, tóc buộc kim hoàn, mi mục như họa, xinh đẹp tuyệt trần, đứng giữa hoa tươi cỏ xanh, đưa tay cầm hoa, ánh mắt chuyên chú, tựa như một đóa u lan trong sơn cốc tỏa ra hương thơm nhàn nhạt.

Hồi lâu, một cô gái mặc trang phục nha hoàn từ ngoài cửa đi tới, nàng vội vàng đi tới, kêu lên: “Tiểu tiểu thư, tới…tới rồi!” [gọi Lâm Dĩ Lam là tiểu thư nên Như Tuyết được gọi là tiểu tiểu thư]

Chỉ thấy cô gái đang thương tâm vừa rồi lập tức quay lại, ôn nhu nhìn nàng, nói: “ Hương Lăng, ngươi từ từ nói, chúng ta không vội.” Lời ra tuy vậy nhưng trong giọng điệu đã có một loại vội vàng nói không nên lời.

Hương Lăng gật đầu lia lịa: “Tiểu tiểu thư, Hương Lăng hỏi thăm cả rồi, lão gia và tiểu thiếu gia quả thật là đã cùng nhau trở lại kinh thành, vết thương của họ cũng đã tốt hơn nhiều lắm, còn có, lần này bọn họ lập công lớn đó! Cho nên chúng ta cũng sẽ đi theo tới kinh thành.” Hương Lăng nói đến mặt mày hớn hở. Bới vì rất thân với Như Tuyết cho nên nói chuyện cũng không cố kỵ gì.

Tay Như Tuyết gắt gao nắm khăn tay, thấp giọng nói: “Kia vậy…Tước công tử…”

Hương Lăng hiểu rõ gật đầu: “Tiểu tiểu thư, ngươi yên tâm, theo bọn thiếu gia nói, sau khi lên kinh thành thành liền hỏi ý lão gia, tiểu tiểu thư, ngươi bây giờ đã thành đối tượng phối ngẫu lý tưởng của rất nhiều người rồi, tiểu thiếu gia và lão gia lập công lớn, bây giờ chính là hồng nhân trong kinh thành, ngươi vừa là tiểu tiểu thư duy nhất của tướng quân cho nên người muốn kết duyên còn thiếu được sao.” Hương Lăng tự hào la ầm lên.

Trong mắt nàng, tiểu tiểu thư nhà mình là một chiếc bánh vừa ngọt vừa thơm, vóc người đẹp không nói, khí chất cũng tốt, văn tĩnh* ôn nhu, cầm kì thi họa, nữ công gia chánh cái nào cũng tinh thông, người như vậy ai chẳng muốn lấy? Cho nên Tước công tử kia cũng không ngoại lệ rồi.

[*điềm đạm nho nhã, dịu dàng ít nói]

Trên mặt Như Tuyết lộ ra một mạt tươi cười, nhưng ngược lại lo lắng nói: “Nhưng mà hắn dù sao cũng không phải là nam tử bình thường.” Hắn địa vị tôn quý, dạng nữ tử nào chưa từng thấy qua? Tuy người ta coi mình là đệ nhất mỹ nữ Càng Châu thành, nhưng dù sao tuổi cũng đã lớn.

Hai mươi mốt tuổi, nếu là nữ tử bình thường đã thành mẹ của mấy hài tử rồi, nếu không phải gia gia hàng năm bên ngoài, lại có thêm phụ thân cùng mẫu thân vô cùng sáng suốt, mình chắc đã sớm bị buộc phải gả cho người mà mình không thích.

Nghĩ vậy, Như Tuyết lại sâu kín thở dài.

Hương Lăng chớp mắt, bề bộn an ủi nói: “Tiểu tiểu thư, yên tâm, Tước công tử cùng tiểu thiếu gia là bằng hữu phi thường tốt, đến lúc đó tới kinh thành, ngươi gọi tiểu thiếu gia hỗ trợ, tất sẽ có thể thường xuyên gặp được Tước công tử thôi. Như vậy là có thể bồi dưỡng cảm tình rồi.” Nói đến tiểu thiếu gia, trên mặt Hương Lăng xuất hiện màu đỏ khả nghi.

Như Tuyết tâm tư tinh tế, tự nhiên biết tâm tư nha đầu nhà mình, đem tâm sự của mình để qua một bên, che miệng cười nói: “Đệ đệ đích xác sẽ giúp ta, hắn luôn luôn đối tốt với ta mà.” Như Tuyết rất rõ ràng, nếu không phải có đệ đệ đang âm thầm cùng cha mẹ, còn có gia gia nói lời hay giúp mình, thì một đứa con gái “già” hai mươi mốt tuổi như mình đây phỏng chừng đã sớm bị buộc đi lập gia đình, cho nên nàng rất thích đệ đệ của mình.

Lúc này, nàng nhìn Hương Lăng, trong đầu nảy ra một ý, nói: “Chờ ta dàn xếp xong xuôi, ta cũng sẽ thay ngươi làm chủ, ta biết ngươi cũng đã mười bảy tuổi rồi, mấy năm nay từ chối nhiều hôn sự như vậy, phỏng chừng cũng là vì mối tình thâm với Như Phong, đến lúc đó ta làm chủ, nói Như Phong thu ngươi vào phòng*, thấy thế nào?” Hương Lăng giúp mình rất nhiều việc, vừa là một nha đầu cần mẫn, vẻ ngoài cũng thanh tú, đối với đệ đệ một mảnh thâm tình, chắc đệ đệ sẽ không ngại đâu. Như Tuyết tính toán trong lòng, làm thiếp cũng không tính là ủy khuất nàng rồi.

[*thông phòng]

Hương Lăng vừa nghe, khuông mặt trắng nõn nóng hừng hực, nàng hờn dỗi liếc Như Tuyết một cái, kêu lên: “Tiểu tiểu thư, người thật là xấu, ta lập tức đi thu dọn đồ đạc ngay bây giờ đây.” [aii, hai người nghĩ dẹp nhỉ?]

Vừa nãy hai người đều có tâm sự, giờ lại cười thoải mái vô cùng.

Cùng lúc, tại Thứ Sử phủ Càng Châu thành cũng là một mảnh bận rộn.

Đương gia Thứ sử phủ Bạch lão gia có vẻ ngoài vô cùng phú quý, giờ này, bản mặt luôn luôn nghiêm túc của lão cười thành một đóa hoa cúc nở rộ, hắn cao hứng nhấp một ngụm trà, nói: “Chúng ta lập tức xuất phát đến kinh thành ở một thời gian, tiểu tử này, bây giờ rốt cục có tiền đồ rồi!”

Nữ tử ngồi bên trái hắn, ước chừng hơn bốn mươi tuổi, da mặt được chăm sóc kỷ nên vẫn còn xinh đẹp đoan trang, cũng khẽ cười nói: “Đúng vậy, cuối cùng cũng bình an trở về.” Trên mặt là niềm vui sướng không tài nào che giấu được, lúc này tương đối trái ngược với hình tượng bất cẩu ngôn tiếu* thường ngày của nàng

[*ăn nói có ý tứ; nói năng thận trọng; trang trọng; không nói cười tuỳ tiện; nghiêm túc]

Ngồi ở bên phải hắn là một nữ tử kiều diễm, chừng hai mươi tuổi, trên đầu gối nàng là một tiểu hài tử béo tròn, bộ dáng chừng ba tuổi, đôi mắt liên tục đảo loạn, thoạt nhìn rất hoạt bát đáng yêu.

Lúc này, nữ tử kiều diễm cười duyên nói: “Tỷ tỷ, người vui rồi nhé? Lần này Nhất Quân lập công lớn, chờ đợi hắn chính là phong thưởng của Thánh thượng rồi.”

Trung niên nữ tử chỉ là mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Bạch lão gia vừa nghe, nhẹ vuốt râu, khẽ nhíu mày, nói: “Đáng tiếc, vẫn là tên tiểu tử Úy Trì gia kia giỏi a, tuổi còn trẻ đã làm tới chức nguyên soái. Trước kia cứ tưởng hắn là được tổ tiên phù hộ, nhưng bây giờ sự thật đã chứng minh năng lực của hắn, mới mười tám tuổi, ôi, tiền đồ vô lượng a. Nhất Quân của chúng ta còn phải học hỏi học hỏi nhiều mới được, quá yếu rồi.”

Nữ tử kiều diễm lại cười khúc khích, nói: “Lão gia, chuyện này có khó khăn gì đâu? Nghe nói dung mạo Úy Trì Như Phong sánh tựa Phan An, nhưng Nghênh Hà của chúng ta cũng không kém a, nổi danh ngang với tiểu thư Như Tuyết nhà Úy Trì bọn họ, cho nên chỉ cần Nghênh hà gả cho Úy Trì Như Phong , vậy chúng ta không phải trở thành thong gia của Úy Trì phủ rồi sao?”

Lần này ngay cả trung niên nữ tử cũng đồng ý, nói: “Lão gia, muội muội nói rất đúng, Úy Trì Như Phong kia rất được, văn võ toàn tài, hơn nữa Nghênh Hà cũng có hảo cảm với hắn, lần trước không phải đi cầu hôn rồi sao? Ta thấy hai đứa là trời tạo một đôi, môn đăng hộ đối a!” Chỉ cần thành thông gia với Úy Trì phủ, vậy Càng Châu thành không phải là thiên hạ của Bạch gia sao?

Bạch lão gia lại có chỗ cố kỵ: “Nhưng hình như Úy Trì phủ không thích hôn sự này, Úy Trì Như Phong bây giờ mới mười tám tuổi, Úy Trì Hòe Dương không bằng lòng đâu.” Lão nhớ tới sự tình lần trước, mặt dày đi cầu hôn, kết quả người ta lại cự tuyệt.

“Lão gia, trước khác nay khác, tình huống bây giờ có thể đã bất đồng!” Nữ tử kiều diễm vội thuyết phục.

* * *

Ngoài cửa, Mộ Dung Nghênh Hà nghe lén đến đây liền kinh hỉ mà che mặt, không dám tin mình nghe được cái gì, nếu như mình thật sự có thể cùng Như Phong… Nghĩ vậy, vội vội vàng vàng chạy về phòng, trong lòng nhảy cẫn cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.