Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 121: Giải thích



Edit: Lam Ngọc

Úy Trì Hòe Dương trừng mắt nhìn bức tranh đó, một hồi lâu sau mới phản ứng lại được, lớn tiếng quát: “Ngươi là ai? Muốn làm gì?”

Vừa quát vừa liếc nhìn Chung Anh, hắn là thân tính mình bồi dưỡng từ nhỏ, mà loại sự tình này vẫn là không thể để nhiều người trông thấy mới tốt, cho nên Úy Trì Hòe Dương liền ra hiệu cho Chung Anh đóng cửa lại.

Chung Anh hiểu chuyện đem cánh cửa đóng lại, canh giữ ở ngoài, không cho bất kì ai tiến vào.

Mà Mộc Vấn Trần cũng là vừa mới phát hiện ra Úy Trì Hòe Dương đây thôi, đáng lẽ ra lấy võ công của hắn muốn phát hiện có người đến là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà vừa rồi hắn trầm mê ‘tiếp xúc’ với Như Phong quá mức cho nên người bước tới cửa rồi mới phát hiện ra, hơn nữa người đến cũng không có địch ý, vả lại hắn cũng không thấy chuyện bị bắt gặp là đáng lo ngại gì, cho nên hắn chờ người đến mở miệng nói.

Lúc người đến lên tiếng thì hắn biết đối phương là ai rồi, thong thả đặt tay Như Phong xuống, xoay người lại, hơi cung kính cúi đầu, thản nhiên mở miệng: “Chào lão nguyên soái.” [hề lố lão nguyên soái OwO]

Úy Trì Hòe Dương vốn lửa giận ngập trời, toàn thân vận sức chờ phát động, nhưng vừa nhìn thấy rõ ràng tên thanh niên trước mắt thì lửa giận bỗng tiêu tan hơn phân nửa.

Ông biết nam tử tuấn tú này tên là Mộc Vấn Trần, là người đã cứu Như Phong, hơn nữa hình như còn là hảo bằng hữu của Như Phong. Mặc dù bọn họ chỉ gặp sơ qua vài lần nhưng vì hắn là người Như Phong tín nhiệm, hơn nữa mình thấy hắn cũng không tồi, cho nên mới âm thầm chấp nhận để cho hắn ở bên cạnh chiếu cố Như Phong.

Nhưng mà, cho dù mình có ấn tượng tốt với hắn tới đâu thì hắn cũng không thể làm ra chuyện này với Như Phong a?

Vì vậy ông trầm giọng, nói: “Ngươi mới làm cái gì đó? Đừng nói với ta là ngươi đang giúp Như Phong rửa tay đấy!”

Mộc Vấn Trần mỉm cười, nói: “Vậy ngài thấy được cái gì? Ta làm gì với Như Phong?” Ở trong lòng hắn, mình làm gì với Như Phong đều là chuyện thiên kinh địa nghĩa, dù sao mình với Như Phong chính là lưỡng tình tương duyệt, cho nên làm ra chút chuyện gì đó cũng là rất bình thường, nếu người này không phải là gia gia mà Như Phong tôn kính nhất thì mình cũng không buông tay Như Phong ra đâu. Tới hôm nay Mộc Vấn Trần mới phát hiện ra tay Như Phong đẹp vô cùng, từng ngón đều hoàn mĩ vô khuyết, ngay cả vân tay cũng đáng để nghiên cứu một phen.

Thấy thái độ Mộc Vấn Trần tự nhiên, thoải mái, không hề có mùi vị làm chuyện xấu gì hết, Úy Trì Hòe Dương cũng không xác định lắm, ông hồ nghi nhìn Mộc Vấn Trần, nói: “Như Phong là nam nhi, sau này không nên làm ra những hành động như vậy với nó.”

Mộc Vấn Trần cau mày, nói: “Tại sao? Ta thích Như Phong, ta thích làm vậy với hắn.”

Hắn cũng không muốn lén la lén lút, đây cũng đâu phải chuyện không thể công khai đâu, hắn còn muốn dẫn Như Phong đến trước mặt mọi người, cho hết thảy người trên thế gian đều biết Như Phong là của hắn, hai mươi tám năm qua lần đầu tiên thích một người, cho nên hắn không muốn cất cất giấu giấu, che che đậy đậy, dù sao Như Phong cũng không phải là không thể gặp người.

Úy Trì Hòe Dương tức chết rồi, ông dựng râu trừng mắt, bàn tay như cánh quạt nắm chặt, nhãn châu đăm đăm trừng nam tử trước mắt, âm thanh tàn nhẫn nó: “Mộc Vấn Trần, ta mặc kệ ngươi suy nghĩ thế nào, dù sao Như Phong của chúng ta không có khả năng cùng ngươi làm ra loại sự tình xấu xa này, ngươi chết tâm đi!” Lão nhân gia ta bây giờ đã khẳng định, mỹ nam tử trước mắt đối với Như Phong nhà mình có tà niệm, đừng tưởng ta già rồi cái gì cũng không hiểu, nhờ phước đức Như Phong, ông bây giờ đối với “đoạn tụ” rất là mẫn cảm.

Mộc Vấn Trần vén vạt áo, ưu nhã ngồi lên cái ghế gần đó, nhẹ giọng nói: “Ngài nhỏ tiếng chút, Như Phong còn đang ngủ. Đến, uống chén trà hạ hỏa.” Vừa nói vừa chậm rãi rót trà, rót ra rồi mới thấy trà đã nguội lạnh, thấy thế, Mộc Vấn Trần chìa tay cầm lấy chén trà, một lát sau, một làn khói mỏng lượn lờ bay ra khỏi chén.

Úy Trì Hòe Dương trông thấy công lực thâm hậu của hắn mà kinh động, nhưng ông giữ chức nguyên soái đã lâu, là một người đã đánh qua trăm trận, cho nên rất nhanh liền trấn định xuống, khí thế hừng hực, đôi mắt như tia chớp bắn tới Mộc Vấn Trần, đấy là chưa kể tới toàn thân ngùn ngụt lửa giận. [giống siêu xay-da quá]

Nếu là người bình thường phỏng chừng hai chân đã sớm đứng không vững, nhưng đây lại là Mộc Vấn Trần, mà đối với Mộc Vấn Trần thì chuyện cỏn con này chẳng đáng là gì, hắn trực tiếp nói: “Ngài không uống thì thôi.” Nói xong liền tao nhã đưa chén trà lên môi uống.

Mắt Úy Trì Hòe Dương sắp rớt ra ngoài cả rồi, lại có loại người như vậy sao? Thật sự là không biết lễ phép!

Dù sao bây giờ ông nhìn Mộc Vấn Trần trên dưới trái phải gì đều cảm thấy không vừa mắt sất!

Nghĩ tới đây, ông không có ý định đôi co với Mộc Vấn Trần, bây giờ quan trọng nhất là thái độ của Như Phong, chỉ cần Như Phong không có ý định gì với hắn, như vậy mặc cho tiểu tử này như thế nào cũng không thể hấp dẫn Như Phong được.

Nghĩ tới đây, tâm Úy Trì Hòe Dương buông lỏng một chút, lúc này ông có chút xúc động muốn đánh thức Như Phong ngay lập tức, muốn nghe Như Phong nói về chuyện này.

Nhưng không đợi ông đánh thức, Như Phong đã tự tỉnh.

Tay Như Phong rút ra khỏi chăn khẽ vươn lên, ống tay áo trắng rộng thùng thình trượt xuống làm lộ ra nửa cánh tay trắng nõn, lưng khẽ rướn một cái, ưm một tiếng, rên rỉ nói: “Uhm… Vấn Trần, ta khát~” Bởi vì mấy lần liền nàng tỉnh lại thì bên cạnh đều có Mộc Vấn Trần hoặc Túy Nguyệt, cho nên lần này theo thói quen mắt còn chưa mở, miệng đã gọi người.

Nàng thật không nghĩ tới, Úy Trì Hòe Dương đứng một bên sẽ suy tưởng thế nào?

Như Phong lúc này lộ ra chút quyến rũ, nàng ngày thường đã là phi thường tuấn mỹ, phấn điêu ngọc mài, trước kia kia còn có thể nói là hùng thư mạc biện*, nhưng là mấy tháng này, kể từ khi mở cửa trái tim với Mộc Vấn Trần thì đôi lúc sẽ không tự giác mà để lộ nét quyến rũ, yêu kiều của nữ nhi khi ở cạnh hắn, nhiêu đó cũng đã đủ làm cho Mộc Vấn Trần hoảng hốt không thôi, cũng như yêu thương không thôi, nên Như Phong cũng rất yên lòng, dù sao thì đây vẫn là lần đầu tiên nàng yêu đương.

[*không thể phân biệt được là nam hay là nữ]

Cho nên với bộ dáng Như Phong bây giờ, Úy Trì Hòe Dương liếc mắt thôi cũng nhìn ra có một chút khí tức nữ nhi.

Vì thế, ông giận đến phát điên rồi, hình ảnh Mộc Vấn Trần khi ngồi bên giường vừa rồi lại hiện ra trong đầu, càng nghĩ càng dọa người, không nói không rằng lập tức xông tới, nắm cổ áo Như Phong, lớn tiếng nói: “Như Phong, ngươi cùng tên nam nhân này là có chuyện gì?”

Âm thanh như tiếng chuông đồng trực tiếp đánh bay cơn buồn ngủ của Như Phong ra ngàn dặm, đôi mắt Như Phong mở to, thấy rõ tình thế trước mắt, nháy mắt vài cái với Mộc Vấn Trần đang bước tới, lúc này mới vô tội nói: “Gia gia, người làm sao vậy? Sơn trưởng đã làm gì người?”

Động tác Úy Trì Hòe Dương bị kiềm hãm, Như Phong nhân cơ hội kéo áo mình thoát khỏi tay ông, an phận đắp chăn nằm nghỉ, nói tiếp: “Gia gia, con còn chưa nói với gia gia đi? Con quen sơn trưởng ở Phong Hiền thư viện, hắn đã giúp đỡ con rất nhiều, cũng dạy cho con rất nhiều thứ.”

Úy Trì Hòe Dương nhìn trái nhìn phải, thấy Mộc Vấn Trần đứng sau lưng mình, sắc mặt thoáng chốc y như lão Trương*, lạnh lùng nói: “Sao ngươi không hỏi xem vừa rồi hắn đã làm ra chuyện gì với ngươi?” Bất quá giọng điệu đã có chút dịu xuống, bọn họ vốn là quan hệ sư đồ, hành động vừa rồi chắc là để tỏ ý thân mật, Úy Trì Hòe Dương không ngừng tự thôi miên chính mình.

[*lão Trương: Trương Phi (thời Tam Quốc)=> cả câu ý nói sắc mặt đen, hung dữ như Trương Phi]

Như Phong chớp chớp mắt, nhe răng cười, nói: “Sơn trưởng, ngươi vừa rồi làm cái gì vậy?” Ánh mắt kiên định chiếu thẳng vào Mộc Vấn Trần, thần sắc bình tĩnh đến khó tin.

Mộc Vấn Trần khẽ nhíu mày, cuối cùng thở dài, nói: “Vừa rồi chẳng qua là biết ngài đứng ở phía sau cho nên ta mới đùa giỡn với ngài một chút, Như Phong là đệ tử đắc ý nhất của ta, ta rất thích hắn, tin rằng trong tương lai hắn sẽ trở thành hiền tài của đất nước.” Nói xong còn chêm vào vài câu xã giao vô thưởng vô phạt, song ánh mắt lén nhìn về phía Như Phong lại nghiêm túc đến cực điểm.

Như Phong có chút ngạc nhiên, tự nhiên biết hắn đối với mình bất mãn, nhưng mà tình huống trước mắt khiến ình rất khó xử, mà thân phận của mình căn bản không thể tiết lộ, cho nên chỉ có thể ủy khuất hắn rồi.

Ánh mắt Úy Trì Hòe Dương không ngừng lia qua lia lại giữa Như Phong và Mộc Vấn Trần, lông mi dày thô đã pha màu tuyết nhíu chặt, nói: “Quên đi, chuyện hôm nay ta không truy cứu, nhưng nếu có lần sau, ta tuyệt không khách khí!” Tôn tử của mình không thể bước vào tà đạo, dù chỉ có chút xu hướng thì chặt đứt từ sớm vẫn tốt hơn.

Úy Trì Hòe Dương thấy vẻ mặt Như Phong như thường mới nói như vậy, nếu Như Phong lộ ra cái ẩn tình gì gì đó, phỏng chừng Như Phong chết rồi vẫn không biết tại sao.

Bất quá, Úy Trì Hòe Dương cũng nói thêm: “Như Phong, sau khi thương tích lành lặn, chúng ta liền đến kinh thành,giải quyết xong mọi chuyện ở đấy thì ngươi lập tức trở lại nơi này cùng thao luyện với quân lính Hổ Ký doanh, nhìn ngươi trắng không còn chút máu, như vậy không tốt lắm, nam nhân nên đen một chút.” Vừa nói vừa không hài lòng nhìn mặt Như Phong.

Như Phong nhìn gia gia mặt đen cau mày, âm thầm sờ sờ tay mình, ngất mất thôi, nếu như thao luyện nữa, bắp thịt mình lại không xuất hiện sao? Vì vậy chỉ có thể im lặng cho qua…

Gia gia, nếu như ta biến thành giống như ngài vậy, ta đây sẽ không thể gả ra ngoài, trực tiếp làm nam nhân cả đời luôn đó!

Úy Trì Hòe Dương cảm thấy giáo huấn Như Phong đủ rồi, thấy Như Phong có vẻ hơi mệt mỏi mới nhớ ra Như Phong trên người mang thương tật, cho nên liền kéo Mộc Vấn Trần ra ngoài để cho Như Phong nghỉ ngơi.

Úy Trì Hòe Dương cùng Mộc Vấn Trần đi tới tiểu đình trong viện, nhìn chăm chăm Mộc Vấn Trần, nói: “Vừa rồi không biết ngươi là sơn trưởng của Như Phong nên đã thất lễ, mong ngươi đừng phiền lòng.” Ngữ khí khá là khách sáo, dù sao Mộc Vấn Trần tuổi còn trẻ đã được làm sơn trưởng của thư viện tốt nhất cả nước chắc hẳn phải có chỗ hơn người, vẫn là không nên đắc tội mới tốt. Bất quá, nếu như hắn muốn bắt cóc Như Phong, vậy ông đây cũng không khách khí, tôn tử của mình chỉ có mỗi một mình Như Phong thôi.

[phải rồi, Vấn Trần tất nhiên có chỗ hơn người, đẹp trai hơn người, tài hoa hơn người, gia thế hơn người, phúc hắc hơn người và cũng am hiểu phẫn trư hơn người 0w0]

Mộc Vấn Trần thấy thế, vẻ mặt dịu xuống chút, nói: “Không có việc gì.”

Một hồi lặng ngắt như tờ…

Một lát sau, Úy Trì Hòe Dương mở miệng nói: “Ta có phải đã từng gặp ngươi ở nơi nào rồi không? Nhìn rất quen mắt…”Không phải ông khoe khoan, ông mặc dù là người luyện võ nhưng khả năng học tập rất nhanh, trí lực cũng tốt, cho nên nói quen mắt như vậy nhất định là đã gặp mặt rồi.

Mộc Vấn Trần trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Mười lăm năm trước đã từng gặp nhau.”

Úy Trì Hòe Dương nhìn kỹ Mộc Vấn Trần lần nữa, cuối cùng lắc đầu, nói: “Ôi, lão phu thật sự là già rồi, cũng không nhớ rõ nữa.” Vừa nói vừa quan sát vẻ mặt Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần không có đáp lời, hắn vẻ mặt không đổi đưa mắt ngắm hoa hoa cỏ cỏ mọc quanh tiểu đình, tâm tình hơi tệ. Nếu là bình thường thì hắn đã sớm phất tay áo bỏ đi rồi, nhưng người này cố tình lại là gia gia của Như Phong.

Hắn nhẫn nại ngồi một hồi, lúc này Mộc Đồng vừa trở lại, là một thân chật vật mà trở lại.

Nhìn thấy chủ tử nhà mình cùng Úy Trì Hòe Dương ngồi chung với nhau, lại nhận được ánh mắt băng lãnh của chủ tử, rùng mình một cái, không nói hai lời liền quyết định muốn ẩn thân, hoặc là đến tạo chút quan hệ tốt với Như Phong cũng được.

Dù sao lần này cũng là do mình không đúng, chạy đi cùng người khác đánh nhau.

Cuối cùng, bởi vì trong quân còn có việc cần xử lý, nghe nói là thái tử đến khao thưởng ba quân cho nên Úy Trì Hòe Dương đành phải vội vội vàng vàng rời đi.

Ngay khi không còn nhìn thấy bóng ông nữa, Mộc Vấn Trần lập tức trở lại phòng Như Phong, sau khi đóng chặt cửa, hắn liền trừng mắt nhìn Như Phong nói: “Ta cứ như vậy không thể nói rõ với người khác sao?”

Như Phong đang ngẩn ngơ lập tức tỉnh lại, nghe vậy chỉ đành bất đắc dĩ nói: “Vấn Trần, gia gia ta không biết ta là nữ, ông ấy đương nhiên tức giận rồi, nói coi, hồi nãy chàng làm cái gì với ta khiến ông ấy giận như vậy?”

Mộc Vấn Trần nghiêm mặt nói: “Ta không nói, hơn nữa ta bây giờ rất tức giận.”

Như Phong thở dài một tiếng, nói: “Nói đi mà, ta tò mò lắm đó.”

Mộc Vấn Trần chăm chú nhìn Như Phong một hồi, đột nhiên cổ quái cười một tiếng, nói: “Được rồi, nàng cho ta sờ sờ ta liền nói cho nàng biết.”

Như Phong câm lặng không nói nên lời, này có tính là thực tủy tri vị* không hả?

[*nghĩa đen: sau khi nếm tủy, nỗi khao khát được nếm lại hương vị đó càng tăng thêm cũng giống như lần đầu được thỏa mãn thì sẽ muốn có thêm lần hai lần ba… , ờ thì nghĩa bóng dùng để diễn tả sự “ân ái” gì gì đó mà ai cũng hiểu ấy mà]

1 từ: gian!

2 từ: phúc hắc!

3 từ: đại sắc lang!

4 từ: tứ vô kỵ đạn!

5 từ: phẫn trư ăn lão hổ!

6 từ: đẹp trai không bằng chai mặt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.