Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 122: Thẳng thắn



Edit: Nhoktho

Beta: LHương

Mộc Vấn Trần sau khi nhìn chăm chú vào Như Phong một hồi thì đột nhiên cười quái đản, nói:

“Được rồi, nếu nàng cho ta sờ sờ một chút ta sẽ nói cho.”

Như Phong nhất thời cứng họng, này có tính là thực tủy tri vị* không vậy? (thực tủy tri vị: ăn quen miệng, ăn riết ghiền)

“Như Phong…” Mộc Vấn Trần ngồi bên cạnh Như Phong, vén tóc nàng sang một bên, lộ ra gương mặt đã câu mất linh hồn mình, nhẹ giọng nói: “Như Phong…” Ánh mắt chuyên chú nhìn chằm vào Như Phong, trên mặt hiện rõ ý cười dịu dàng, khiến cả khuôn mặt dường như sinh động hẳn lên.

Như Phong trừng mắt, thở dài nói: “Đừng cười như vậy, chàng biết rõ ta không thể chống cự được nụ cười của chàng mà.” Ngẫm lại, một người bình thường rất ít khi cười, đột nhiên nở nụ cười thật tươi với ta, ta có thể không bị hấp dẫn sao? Huống chi lại là một người giống trích tiên* như Mộc Vấn Trần đây. (trích tiên: tiên bị đày xuống nhân gian =))

Mộc Vấn Trần mỉm cười, sờ sờ khuôn mặt Như Phong, nói: “Như Phong, rốt cuộc nàng có đồng ý hay không?”

“Nếu ta không đồng ý thì sao?” Như Phong hì hì cười, trên mặt có vẻ nghịch ngợm.

“Ta đây sẽ không nói cho nàng biết vừa rồi ta làm gì?” Trong mắt Mộc Vấn Trần hàm chứa ý cười, nhưng tay lại luồn vào trong chăn kéo cánh tay của Như Phong, cẩn thận mà vuốt ve một hồi.

Trong lòng Như Phong có chút chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, nàng sẽ như một người con gái bình thường, Mộc Vấn Trần như bao người con trai khác, hai người ngồi tâm tình như vậy, có lẽ người bên ngoài sẽ cảm thấy nhàm chán, nhưng bọn họ lại cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Vì vậy nàng mân mê miệng, làm nũng nói: “Chàng mà không nói, ta liền lập tức ngủ, vậy nên chàng tiếp tục nhìn ta ngủ đi.”

Đáp lại là Mộc Vấn Trần nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay đang đặt ở mép giường của Như Phong, nhẹ nhàng mà tiếp tục gặm. (còn đâu hình tượng của anh nữa hở giời???)

Mặt của Như Phong đỏ lên, nàng nhìn cử động của hắn, chỉ cảm thấy trên tay ngứa vô cùng, vội nói: “Tay của ta bẩn, không cho làm như vậy.” Mộc Vấn Trần rõ ràng có chút khiết phích*, không ngờ bây giờ lại làm như vậy. (khiết phích: nghiện sạch sẽ)

Mộc Vấn Trần lưu luyến mà thả tay Như Phong, nói: “Như Phong, lần đâu tiên ta phát hiện, thì ra tay nàng lại mềm như vậy.”

Như Phong rút mạnh tay về, nhìn trái nhìn phải, nâng lông mi, đắc ý nói: “Đương nhiên, mặc dù trên tay có vết chai, nhưng vẫn là một đôi tay đẹp đó!”

Mộc Vấn Trần lắc đầu, thầm nghĩ chứng tự kỷ của Như Phong lại bắt đầu phát tác. =)))))))))))

Tuy nhiên, Như Phong vừa nhướng mày vừa nói thêm: “Đẹp thì có đẹp, nhưng thế gian này có biết bao nữ tử tay trắng hơn ta, mềm hơn ta, trơn bóng hơn ta, ôi, đây là sự khác biệt của tay chấp kiếm* a.” Vừa nói vừa hối tiếc mà nhìn hai tay mình, đôi mắt lại không ngừng liếc về phía Mộc Vấn Trần. (chấp kiếm: cầm kiếm)

Nhưng Mộc Vấn Trần lại không nỡ nhìn bộ dáng cau mày của Như Phong liền nói: “Những nữ tử khác ra sao không quan hệ với ta, bàn tay ta thích nhất là bàn tay của Như Phong, sau này nàng không muốn cầm kiếm thì không cần cầm.” Hoặc là ta bảo người đi chế ra một ít thuốc có thể khiến cho da tay trở nên trắng hơn cho Như Phong dùng cũng được, Mộc Vấn Trần tính toán trong lòng.

Ngày hôm qua trong lúc vô ý hắn thấy Túy Nguyệt đang thu gom những cánh hoa và cây cỏ thơm, sau khi hỏi mới biết được đây là để cho Như Phong dùng khi tắm rửa, sau khi dùng có thể khiến da tay bóng loáng, da thịt trở nên thơm mát, nghe nói là Như Phong thích nhất cách tắm rửa này. Vì thế hắn mới biết, thì ra Như Phong chú ý những việc này như vậy, lúc trước hắn còn tưởng rằng làn da của Như Phong tốt như vậy là do trời sinh, không cần chăm sóc.

Hai mắt Như Phong liếc cái đai lưng đang đặt ở đầu giường, nói: “Sao có thể nói không cầm là không cầm được? Huống chi, ta cũng thích vũ thương lộng kiếm*, bắt ta ở nhà thêu hoa như nữ tử khác thì ta không làm được.” Nhân cơ hội này phải nói luôn một lần, coi như là để Mộc Vấn Trần chuẩn bị tâm lý. (vũ thương lộng kiếm: múa thương vung kiếm)

Mộc Vấn Trần gật đầu, nói: “Nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, ta luôn ủng hộ nàng.” Lời này khiến Như Phong nghe xong liền tâm hoa nộ phóng*, tung chăn mền, nhào tới ôm lấy Mộc Vấn Trần. (tâm hoa nộ phóng: mở cờ trong bụng, mát gan mát ruột)

Đến lúc này, cuối cùng Mộc Vấn Trần cũng có thể như nguyện, ôm Như Phong hôn môi không ngừng. (….=_=||)

Chờ sau khi hai người thở hồng hộc, Như Phong rốt cục mới đẩy Mộc Vấn Trần ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Vấn Trần đỏ bừng, hô hấp dồn dập, trong ngực phập phồng không chừng, hắn gắt gao ôm lấy Như Phong, cúi đầu nói: “Như Phong, ta thật khó chịu.”

Như Phong bị nhiệt độ của hắn làm chấn động, nhìn đôi mắt của hắn, rõ ràng là do dục hỏa đốt người, không khỏi thầm than, ôi, thật sự là không nghĩ cọ xát nhau mà có thể dễ dàng làm thương tẩu hỏa* như thế, bây giờ phải làm sao đây? (thương tẩu hỏa: ý nói châm ngòi vào lửa)

Mộc Vấn Trần ghé mặt vào cổ Như Phong, tay luồn vào trong quần áo Như Phong vuốt ve, cũng rất cẩn thận để không đụng tới vết thương của Như Phong, hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, cánh tay ôm nàng càng ngày càng chặt, như muốn khảm người nàng vào trong lòng, còn trong miệng thì thì thào tên Như Phong.

Như Phong vừa xấu hổ vừa vội, nàng là từ thế kỷ hai mươi mốt tới nên cũng không có ý niệm cổ hủ trong đầu, bây giờ nàng với Mộc Vấn Trần cũng là lưỡng tình tương duyệt, vì vậy cảm thấy cùng Mộc Vấn Trần phát sinh quan hệ cũng là chuyện bình thường, nhưng ở đây không phải là nơi tốt, đầu tiên đừng nói gia gia sẽ tùy lúc xông tới mà bây giờ không phải là thời điểm thích hợp a, ban ngày ban mặt, Mộc Vấn Trần có lẽ là không có kinh nghiệm, quỷ mới biết mình có thể vì đau mà thất thố nên kêu lên hay không, sau đó đá Mộc Vấn Trần đi.

Nói đi nói lại, Như Phong vẫn không tín nhiệm kỹ thuật của Mộc Vấn Trần. (.______.)

Mộc Vấn Trần đương nhiên không biết suy nghĩ của Như Phong, hắn vuốt ve bộ ngực mềm mại của Như Phong, trong lòng tràn đầy một cảm xúc không thể kiềm chế, những cảm giác tốt đẹp này chỉ thuộc riêng mình Như Phong, Như Phong… Như Phong…

Hai mắt hắn hừng hực chăm chú nhìn Như Phong, trong miệng nói: “Như Phong, ta thật sự rất khó chịu.” Vừa nói vừa xiết chặt vòng tay ôm Như Phong, không ngừng dùng thân thể cọ xát.

Trong đầu đột nhiên hiện lên những cảnh xem trong xuân cung đồ mấy ngày trước, hình ảnh nam nữ dây dưa một chỗ không ngừng hiện lên trong đầu khiến hắn càng thêm nóng, thậm chí hắn bắt đầu tò mò hạ thân Như Phong là thế nào.

(nhoktho: phụt! Trần à, ta đang uống nước!!!!!!!)

Lúc này Như Phong đã gần như ngồi cả người trên đùi hắn, cho nên đương nhiên biết rõ vật cứng cứng dưới mông mình là gì, thế nhưng vẫn phải cố gắng thuyết phục.

“Vấn Trần, chàng đừng vội, bây giờ không phải là lúc thích hợp, chàng cố gắng nhịn một chút có được không.” Như Phong cố gắng nói nhỏ nhẹ, không ngờ rằng lại phản tác dụng, trên trán Mộc Vấn Trần đầy mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú vốn màu bạch ngọc đã thành màu đỏ, bàn tay vuốt ve Như Phong ngày càng gấp gáp, thậm chí bắt đầu sờ loạn.

Hắn thở hồng hộc, nói: “Như Phong, ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.” Vừa nói vừa lay động.

Toàn thân Như Phong cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhiệt độ cơ thể của Mộc Vấn Trần đã truyền sang thân thể nàng, nàng tuy là lớn mật, nhưng vẫn là lần đâu tiên đối mặt với nhu cầu tình dục trần trụi như vậy.

Lúc hai người đang kịch liệt dây dưa, quần áo Như Phong đã thoát hơn nửa, cửa đột nhiên vang lên tiếng nói của nam nhân, hắn nói: “Hoàng thúc, thánh chỉ tới, phụ hoàng muốn thúc mau mau trở về.”

Bụp một tiếng, Như Phong phảng phất nhìn thấy bong bóng trái tim màu hồng quanh người vỡ tan.

Còn nữa, có phải vừa rồi nàng vừa nghe được tin tức gì khủng khiếp không?

Động tác Mộc Vấn Trần cứng đờ, cúi đầu ở hốc cổ Như Phong mà thở.

Ngoài cửa, Dục Tuyên tiếp tục kêu lên: “Hoàng thúc, thúc ở đâu? Như Phong Như Phong!” Vừa nói lại liên tiếp gọi tên Như Phong.

Mộc Vấn Trần từ kẽ răng thoát ra hai chữ: “Mộc Đồng!”

Lời này mới vừa ra khỏi miệng, Mộc Đồng gần như là lập tức hiện thân, lập mời Dục Tuyên đi ra ngoài.

Như Phong đẩy Mộc Vấn Trần còn đang thở dốc ra, nói: “Mới vừa rồi Dục Tuyên gọi chàng là gì?”

Mộc Vấn Trần rất bất mãn, kéo Như Phong lại ôm tiếp, đáp phi sở vấn*, trả lời: “Như Phong, ta vẫn còn rất khó chịu!” (đáp phi sở vấn: hỏi một đằng trả lời một nẻo)

Như Phong một tay đánh xuống, trực tiếp đánh vào trên tay Mộc Vấn Trần, tàn nhẫn nói: “Ngươi mau chóng lên ngựa tìm giếng nước nào đó mà tắm rửa, làm nguội mình cho tốt, sau đó trở lại gặp ta.” Vừa nói vừa liều mạng giãy ra khỏi vòng tay của Mộc Vấn Trần.

Mộc Vấn Trần sợ nàng không cẩn thận đụng tới vết thương, chỉ có thể không cam nguyện mà buông Như Phong ra, ủy khuất mà nói: “Như Phong, nàng làm sao vậy?” Đây là hắn lần đầu tiên dùng khuôn mặt ủy khuất như vậy đối mặt Như Phong, lãnh tĩnh và bình tĩnh ngày thường đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, giờ phút này, hắn chỉ là người đàn ông bị người yêu dấy lên dục vọng, mặc dù này không phải lần đầu tiên thân thể khó chịu, nhưng lại là lần khó chịu nhất so với trước đây, cho nên bây giờ hắn chỉ hy vọng Như Phong có thể ình tùy ý muốn làm gì thì làm.

Như Phong vừa tức vừa vội, nhìn Mộc Vấn Trần đầu đầy mồ hôi, vẫn nhẫn tâm nói: “Ngươi đi đi.”

Mộc Vấn Trần không rõ nguyên do, nhưng thấy bộ dáng Như Phong kiên quyết, không thể làm gì khác hơn là khẽ thở dài, nói: “Ta đi là được.”

Thấy Mộc Vấn Trần đứng lên, xoay người có vẻ muốn rời đi, Như Phong lại đột nhiên kéo lấy tay áo hắn, nhìn thấy hắn kinh hỉ mà quay đầu lại, lập tức nói: “Không cho ngươi đi tìm nữ nhân khác.”

Mộc Vấn Trần rất khó hiểu, nói: “Ta sao lại phải đi tìm nữ nhân khác?”

Như Phong hừ lạnh một tiếng, làm động tác chặt chặt (cắt cắt), hàm ý liếc hạ thân Mộc Vấn Trần một cái, nói: “Ngươi nếu dám đi tìm nữ nhân khác, ta sẽ thiến ngươi.” Trên mặt lại càng cảm thấy thật nóng.

Mộc Vấn Trần sờ sờ cổ mình, nhìn thoáng đai lưng Như Phong, chỉ cười cười, nói: “Tiểu tử kia, nàng cũng không phải đối thủ của ta.”

Như Phong bất đắc dĩ mà thở dài, phất phất tay, nói: “Đi nhanh về nhanh đi.”

Vì vậy Mộc Vấn Trần không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, hắn hít sâu một hơi, sử dụng khinh công tuyệt luân, rất nhanh chạy tới bên cạnh giếng, còn Mộc Đồng đã đứng ở đó, gánh xong một thùng nước lạnh, hắn đồng cảm nhìn Mộc Vấn Trần nói: “Chủ tử, ngài dùng đi.” (sao đọc đến đoạn này ta lại mắc cười nhỉ =)))))))))))))))

Mộc Vấn Trần mắt lạnh đảo qua, nói: “Mới vừa rồi ngươi đi đâu vậy? Trừng phạt này ta cho nợ, chờ trở về sẽ tính sổ.” Tự nhiên cho Dục Tuyên tiến vào quấy rầy, nếu như không phải hắn thất trách thì sao bây giờ mình có thể bị Như Phong đuổi ra đây? Nói thì nói, Mộc Vấn Trần vẫn nhanh chóng nâng thùng nước lạnh trực tiếp xối vào người mình.

Rầm một tiếng, Mộc Vấn Trần mặt không đổi sắc, thân hình chợt lóe, đã về tới phòng mình.

Mộc Đồng bây giờ không còn đồng cảm với chủ tử của mình nữa, hắn bắt đầu đồng cảm với chính mình. Ôi, cô Túy Trúc kia sao dã man như vậy chứ? Tuy rằng mình bó tay bó chân, nhưng chỉ có thể đánh thành ngang tay với nàng? Sư muội Như Phong lợi hại như vậy sao?

Hơn nữa vừa rồi hắn cũng đâu cố ý, đó là thánh chỉ mà, Tam điện hạ cầm thánh chỉ đến, hắn có thể ngăn được sao? Nhưng mà ai ngờ lúc đó chủ tử và Như Phong đang làm chuyện tư không cho người khác đến gần đâu, mặc dù chỉ mơ hồ nghe được tiếng rên rỉ, nhưng tiếng thở dốc của nam nhân lại rất rõ ràng.

Chỉ là… Mộc Đồng mặt nhăn cau mày, vừa rồi Tam điện hạ nhất định nghe được tiếng động bên trong của bọn họ, mặc dù biết ngài ấy sẽ không nói lung tung, nhưng sắc mặt thật sự không tốt nha, cái tay cầm thánh chỉ kia gân xanh như muốn bức ra luôn, tay kia cũng nắm thành quyền, hơn nữa lúc chủ tử bảo mình đuổi hắn đi, bàn tay Tam điện hạ thả lỏng ra, hình như mình thấy được vết máu trên ngón tay. Còn bộ dạng bước đi nữa kìa, hình như muốn dậm nứt mặt đất luôn hay sao ấy.

Ôi, Mộc Đồng than khóc một tiếng, chủ tử, hình như ngài có tình địch rồi! Nhưng mà tên Như Phong kia có cái gì tốt? Lại làm cho chủ tử anh minh thần võ của mình lưu luyến si mê như thế? Xem kìa, bây giờ chủ tử có còn vân đạm phong khinh như trước kia đâu? Bây giờ toàn bộ tâm tư của ngài đã đặt ở trên người Như Phong rồi, ôi, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mà cái vị mỹ nhân kia thậm chí cũng không phải một nữ nhân!

Mộc Đồng lắc đầu, trong lòng suy nghĩ miên man một hồi, nhưng lại làm mình quên đi chuyện hắn ta sẽ bị trừng phạt hơn phân nữa.

Lúc Mộc Vấn Trần lần nữa bước vào phòng Như Phong, đã thay một bộ bạch y khác, vẫn quần áo sạch sẽ như trước, không còn chút chật vật nào như lúc bị Như Phong đuổi ra ngoài.

Như Phong ra hiệu bảo hắn không được tới gần mình, cho nên Mộc Vấn Trần không thể làm gì khác hơn là ngồi lên ghế cách giường không xa, yên lặng nhìn Như Phong, nói: “Như Phong, nàng làm sao vậy?”

Hắn rất nhạy cảm với tâm tình của Như Phong, càng đừng đề cập khuôn mặt Như Phong nhíu mày như bây giờ thì càng làm cho hắn đau lòng không thôi.

Như Phong cau mày, một tay vỗ vỗ cằm, một tay kia vò vò chăn tơ lụa, nói: “Đầu gỗ, chàng biết ta nữ giả trang nam trang, việc này ta sợ ta nếu không nhanh từ quan một chút, chắc sẽ bị lộ, đến lúc đó hoàng thượng sẽ nói ta xáo trộn triều đình, Úy Trì gia khi quân phạm thượng, cả nhà sẽ bị xử trảm. Còn chàng tuy là hoàng thúc, nhưng cuối cùng không phải là hoàng thượng, cho nên đến lúc đó chúng ta sợ rằng sẽ…” Phần sau Như Phong chưa nói, nhưng tin tưởng Mộc Vấn Trần hiểu được.

Trong đoạn thời gian Mộc Vấn Trần đi ra ngoài, Như Phong tinh tế suy nghĩ một lần, thành thật mà nói, biết thân phận Mộc Vấn Trần lớn như thế, quả thực làm cho nàng rất giật mình, cho dù phẫn nộ, tức giận Mộc Vấn Trần chưa từng nói với mình, nhưng tức giận qua đi thì lại cảm thấy mình vô lý vì dù sao là do mình không hỏi.

Với tính cách của Mộc Vấn Trần, nếu như mình hỏi, hắn tất nhiên cũng không giấu diếm, hơn nữa hắn vốn không nói nhiều, chắc cũng không đem thân phận của mình là cái gì mà quan trọng, nên cũng không có chủ động nói với mình, hơn nữa hắn đối với mình rất cố gắng, cho nên Như Phong có ý định đại nhân đại lượng mà tha thứ cho hắn lần này.

Mộc Vấn Trần lại không lo lắng về việc này, hắn nói thẳng: “Đừng sợ, ta sẽ cầu xin với ca ca, còn nếu thật sự không được, lúc ngươi sắp bị trảm, ta sẽ cứu nàng ra là được chứ gì.”

Nhìn thần sắc tin tưởng mười phần của Mộc Vấn Trần, Như Phong hết chỗ nói rồi.

Thấy Như Phong im lặng không nói, Mộc Vấn Trần lại bổ sung nói: “Như Phong, ca ca của ta rất thương ta, cho nên hắn nhất định sẽ đáp ứng không làm khó dễ ngươi mà, hơn nữa Úy Trì gia nhà nàng trung liệt, chắc chắn không việc gì.”

Như Phong cau mày, nói: “Chàng khẳng định như vậy?”

Mộc Vấn Trần gật đầu rất khẳng định: “Vô luận như thế nào, ta cũng không sẽ để cho nàng có việc gì.” Vừa nói vừa mượn danh an ủi, tiến đến bên người Như Phong, ôm Như Phong, nói: “Như Phong, nàng là nam hay nữ ta cũng không cần, chỉ cần ta có thể cùng nàng ở một chỗ.”

Lời tâm tình rất động lòng người, Như Phong gật đầu, đột nhiên nói: “Mộc Vấn Trần, chàng có phát hiện chàng gần đây hình như rất hiếu sắc không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.