Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 132: Tâm sự đêm khuya



Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

“Tiểu tam, đệ sao vậy? Nói chuyện đi chứ! Như Phong có khỏe không?” Dục Tước thấy Dục Tuyên thất thần, vội vàng nắm vai hắn lắc lắc.

Dục Tuyên phục hồi tinh thần, không dám nhìn thẳng ca ca mình, chỉ dám cúi đầu tự thẹn, nhỏ giọng nói: “Vẫn khỏe.”

Dục Tước chớp mắt, nhìn dáng vẻ không bình thường của Dục Tuyên, đôi mắt quét từ trên xuống dưới, đột nhiên chỉ vào thắt lưng sườn của hắn, nói: “Có chuyện gì xảy ra?”

Dục Tuyên mới vừa tắm rửa xong, bây giờ là cuối hạ, cho nên trên người chỉ khoác sơ áo trong, lộ ra hơn phân nửa ngực và thắt lưng tinh tế, cho nên lúc này đây Dục Tước rất dễ dàng nhận thấy có một vết bầm trên thắt lưng Dục Tuyên, dấu vết của ngón tay ngay trên làn da trắng ngay thắt lưng hiện ra rất rõ ràng.

“Đây là sao?” Dục Tước lặp lại, từ cái vết bầm này có thể thấy người tạo ra nó ra tay rất ngoan độc.

Dục Tuyên nhìn theo tầm mắt hắn, trong lòng hoảng sợ, không ngờ tay Như Phong mạnh như vậy, lúc ấy chỉ cảm thấy đau, không ngờ tới để lại một dấu bầm lớn như thế, lại còn bị ca ca nhìn thấy nữa chứ.

“Không có gì, chỉ là không cẩn thận nên bị đụng ấy mà.” Dục Tuyên hời hợt nói, lảng chuyện khác: “Ca, ca về lúc nào thế?”

Dục Tước thu hồi buồn bực trong lòng, xem cái vết bầm này, chắc chắn là do nữ tử gây nên, điều này khiến hắn nhớ đến mấy thị thiếp trong phủ Dục Tuyên, trong lòng cười thầm, cũng trả lời: “Mới thôi, vốn định vào cung thỉnh an phụ hoàng, nhưng vì sắc trời đã tối, cho nên chạy tới nơi này trước, như vậy tiện tìm hiểu tình hình của Như Phong, bọn ta đã một năm không gặp mặt, đệ thì hay rồi, được gặp hắn tới hai lần.” Nói đến chuyện này, Dục Tước lại thấy đố kị.

Dục Tuyên miễn cưỡng cười cười, có chút chột dạ cúi đầu, cảm giác vui sướng tràn đầy lúc nãy đã vơi đi không ít.

“Ca, Như Phong rất tốt, ngày mai ca có thể đi tìm hắn rồi mà, bây giờ hắn ở tướng quân phủ, cách nơi chúng ta ở không xa đâu.” Dục Tuyên vội vàng an ủi, trong lòng có hơi bất an, Như Phong rốt cuộc có tình cảm với mình không? Chắc là có nhỉ, dù sao thì mình cũng quen biết hắn từ lúc còn nhỏ, lại còn ở chung một năm trời.

Nghĩ tới đây, Dục Tuyên cố nén bất an, cùng Dục Tước đàm luận việc khác.

… . . .

Sau khi Như Phong ăn qua loa cho xong bữa tối, gia gia và Chu Tiền mới trở về, ông cũng không nói đến chuyện gì nên nàng có thể không cần tiếp chuyện nữa.

Sau đó, Như Phong mặc kệ cha mẹ đang cực lực yêu cầu mình giải trình sự kiện cường hôn, mà nhanh chóng tắm rửa rồi leo lên giường :3.

Đương nhiên, Như Phong sẽ không ngủ thật, dù sao Mộc Vấn Trần nói rằng đêm nay sẽ đến cho nên nàng chỉ đang chờ, giữ lại một cây nến toả ra ánh sáng mờ nhạt, hai tay ôm đầu gối lẳng lặng chờ đợi.

Mặc dù bề ngoài nàng bình tĩnh nhưng từ một khắc vừa rồi Dục Tuyên ra tay với mình thì trong đầu Như Phong đã loạn xà ngầu, trong lòng thì rối tung cả lên.

Giờ phút này, nàng cực kỳ nhớ Mộc Vấn Trần, mặc kệ như thế nào, nhìn thấy hắn thì trái tim nàng cũng sẽ bình yên hơn một chút.

Không biết qua bao lâu, trong không gian chỉ có thể thỉnh thoảng nghe được tiếng lách tách của nến cháy, trừ tiếng động đó thì cả căn phòng chìm trong im lặng.

Cuối cùng ở phía cửa sổ mở toang xuất hiện một bóng người màu trắng lúc này ở trên cành cây ngoài cửa nhìn quanh hai cái rồi mới nhanh chóng phi vào phòng.

Mộc Vấn Trần đóng cửa sổ lại, trực tiếp đi tới bên cạnh Như Phong, ngồi trên giường, nhỏ giọng nói: “Như Phong, ta tới rồi.” Trong giọng nói chứa chan niềm vui sướng.

Như Phong ngẩng đầu lên nói: “Chàng lại đây đi.”

Hai mắt Mộc Vấn Trần tỏa sáng, không nói hai lời mau chóng cởi giày và ngoại bào, rồi buông sa trướng xuống, ôm Như Phong vào ngực rồi sau đó vung cái chăn lên.

Như Phong chằm chằm nhìn những động tác của hắn, sợ ngây người. Vốn tưởng rằng Mộc Vấn Trần là người làm gì cũng rất ưu nhã, bây giờ xem ra lời này không chính xác tuyệt đối đâu, động tác của hắn nãy giờ nhanh nhẹn biết bao! =)))))

“Như Phong, tâm tình nàng không tốt à?” Mộc Vấn Trần lo lắng mà nhìn nàng, nâng mặt nàng lên rồi cẩn thận quan sát.

Như Phong rầu rĩ gật đầu, thả lỏng người, ôm hờ Mộc Vấn Trần, hình như mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, không biết người này có thể làm cái chuyện kia luôn không? Như Phong không khỏi lắc đầu bật cười.

“Như Phong, môi của nàng bị sao vậy?” Mộc Vấn Trần đau lòng xoa xoa bờ môi của Như Phong, lúc này có hơi sưng đỏ trên khuôn mặt trắng noãn lại tăng thêm một phần đáng thương.

Như Phong chu chu miệng, ủy khuất nhìn hắn, không nói.

Mộc Vấn Trần cau mày: “Nguyên nhân tâm trạng nàng không tốt sao? Là bị người nào bắt nạt hả?” Nếu như Mộc Vấn Trần chưa từng tiếp xúc thân mật với Như Phong, có lẽ hắn sẽ tưởng rằng đây là vì Như Phong không cần thận cắn phải, nhưng bởi vì lần đầu tiên hôn môi với nhau hắn đã gặm đến nỗi môi của Như Phong sưng đỏ lên cho nên bây giờ đương nhiên hiểu đây là vì sao.

Như Phong gật đầu, dúi đầu vào ngực hắn.

Mộc Vấn Trần không cho phép nàng trốn tránh, nắm hai vai của Như Phong, mắt nhìn thẳng vào mắt Như Phong, trong mắt có hai ngọn lửa âm ỷ cháy, tiếng nói của hắn có hơi khàn khàn, trầm thấp nói: “Như Phong, nàng nói cho ta biết đi, là do nàng tự nguyện sao? Nàng thích hắn ư?” o(>____)

Cho nên, bình thuốc mà Mộc Vấn Trần lấy ra lúc này là thứ mà Như Phong đã dùng trước kia.

“Sao lúc nào cũng thấy chàng mang nó trên người vậy?” Như Phong gắt giọng. >”)

Sau khi bôi thuốc xong, Như Phong thấy thoải mái hơn một chút, cảm nhận được sự ấm áp của thân thể Mộc Vấn Trần, thì thở dài nói: “Ôi, bây giờ phải làm sao, mặc dù ta rất tức giận trong lòng, nhưng lại không biết nên chỉnh hắn lại thế nào đây, nếu như chỉ là một nam tử bình thường thì tốt rồi, ta chỉ cần tìm cơ hội mà đánh hắn cho đỡ tức là xong, nhưng thân phận hắn lại rất đặc biệt, lại còn có quan hệ với chàng nữa, cho nên việc này cần phải suy nghĩ một chút.”

Mộc Vấn Trần gật đầu, đặt bàn tay trên lưng Như Phong hết nắm lại thả, thả rồi lại nắm, trên mặt âm tình bất định, lam quang trong mắt lại hiện lên, nhưng miệng lại nói: “Là do ta, ta không nên phong bế nội lực của nàng khiến nàng không thể thi triển, nếu không thì hắn làm sao thực hiện được việc này.” Trong giọng nói có sự áy náy. Lúc yến hội chưa bắt đầu, Mộc Vấn Trần thấy vết thương lại có chiều hướng nứt ra, biết nàng dùng khinh công. Còn Như Phong cũng thẳng thắn thừa nhận lúc chiều mình đã lỡ theo thói quen dùng khinh công chạy trốn gia gia, làm cho vết thương hơi nứt ra.

Phải biết rằng, điểm khó chữa nhất của độc trong cơ thể Như Phong là thời gian tiêu trừ hết nó rất lâu, chỉ cần một ngày độc chưa hết, vết thương sẽ vĩnh viễn không hiền lại, hơn nữa chỉ cần vận động mạnh một chút, vết thương cũng rất dễ bị rách ra, máu cứ theo đó mà chảy, như vậy cũng sẽ ảnh hưởng tốc độ giải độc, cho nên nói chung, cho dù may mắn giải được độc, thì vẫn phải nằm trên giường ba tháng. Bây giờ Như Phong chỉ mới nghỉ ngơi một tháng, thời gian còn lại thì chạy đi chạy lại, lần này không cẩn thận dùng nội lực lại kéo dài thời gian khép miệng của vết thương. (thiệt sự là cái ‘vận động mạnh’ nguyên văn là ‘vận động kịch liệt’ ==”, thấy nghĩa đen tối quá nên ta tự động đổi vậy :”>)

Cho nên Mộc Vấn Trần thẳng tay phong bế nội lực của Như Phong, thầm nghĩ chắc trong cung cũng không xảy ra chuyện gì, ngoài cung lại có Chu Tiền và Chu Hậu. Như Phong cũng nghĩ như vậy, nên để mặc cho hành vi của hắn.

Có điều hai người cũng không ngờ rằng, Dục Tuyên lại len lén mang Như Phong vào núi giả làm chuyện này.

Như Phong nhìn thấy hắn áy náy, vội vàng an ủi: “Cho dù lúc ấy ta có nội lực, ta cũng không dám đánh nhau với hắn đâu, hoàng cung là nơi nào chứ, một khi đánh nhau sẽ dẫn mấy người khác tới, khi đó ta dù có trăm cái miệng cũng không thể giải thích được, dù sao thì trong mắt người ngoài, ta là nam, hắn cũng là nam mà.” Bây giờ Như Phong mới hiểu được Dục Tuyên tại sao dám ở trong hoàng cung mà ra tay, thì ra là hắn chắc chắn mình không dám phản kháng. Hơn nữa nếu lúc đầu Như Phong nghiêm túc cự tuyệt, có lẽ Dục Tuyên cũng sẽ không buông tha dễ dàng, tên đó luôn hiểu thế nào là nắm bắt thời cơ, cho nên nói không chừng lúc mình cự tuyệt hắn, không biết hắn làm ra chuyện gì nữa.

Mộc Vấn Trần trầm mặc gật đầu, chậm rãi vuốt ve mái tóc dài bù xù sau lưng của Như Phong, tâm tình trong mắt vẫn khó nắm bắt.

Hai người lặng im một hồi, Như Phong rốt cục không nhịn được nữa: “Chàng không tức giận sao? Chàng không muốn biết hắn là ai sao?” Nói thẳng ra, Như Phong vừa sợ Mộc Vấn Trần tức giận, mình chống đỡ không nổi, nhưng bây giờ hắn không tức giận, nàng lại cảm thấy mình không được coi trọng. >”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.