Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 141: Triệu Kiến



Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

Đã nửa đêm, nhưng Như Phong và Mộc Vấn Trần vẫn chưa có ý định ngủ.

“Nghe nói hai ngày này phủ Tướng Quân rất náo nhiệt phải không?” Mộc Vấn Trần cùng Như Phong ngồi dưới ánh sao trời, lúc này hai người họ đang ở trong biệt viện mà Mộc Vấn Trần mới mua. Biệt viện này khá nhỏ, vì chỉ là để tiện cho hai người thỉnh thoảng gặp gỡ nhau, cho nên Mộc Vấn Trần vẫn chưa có ý định sửa chữa nơi này.

Như Phong ừ một tiếng, tiếp tục nằm trong lòng hắn, bây giờ hai người đều nằm trên một cái ghế mây dựa thật lớn, Như Phong nằm nửa người gần như tựa hẳn vào trong lòng Mộc Vấn Trần, hai người ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhìn ánh sao lấp lánh, đôi khi lại trò chuyện với nhau vài câu.

“Đúng vậy.” Nói đến chuyện này, Như Phong lại thấy đau đầu: “Mấy ngày nay có rất nhiều người đưa thuốc bổ tới, xem ra trò đùa của ta ngày đó đã làm mọi người hiểu lầm.” Nhưng điều đáng mừng là ngoại trừ Mộ Dung Nghênh Hà, các nữ tử khác chỉ dám ôm cây đợi thỏ hoặc dùng phương pháp đưa thư tình để biểu đạt tình cảm của mình, để cho đầu của Như Phong được yên tĩnh hơn không ít.

Mộc Vấn Trần mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài của Như Phong, nói: “Nghe nói cửa nhà nàng bị đạp đến đổ luôn, xem ra nàng rất được hoan nghênh ha.”

Như Phong kéo tay hắn mà nghịch, cười nói: “Cánh cửa đó đúng là nên thay, ta chỉ là lấy cớ thôi, nhưng thật ra chàng có phải đang ghen hay không vậy? Trong lòng có phải khó chịu không?” Như Phong trêu đùa.

Mộc Vấn Trần rầu rĩ gật đầu, lên tiếng, nói: “Ta đúng là rất không thoải mái. Gần đây ca ca giao cho ta nhiều chuyện hơn, rồi Dục Tước và Dục Tuyên lại luôn chạy đi tìm đến nàng, haiz, trừ chuyện nam nhân, ta còn phải lo lắng chuyện nữ nhân của nàng, cho nên lòng ta rất khó chịu.”

Nói đến chuyện này Mộc Vấn Trần lại càng bực mình, mấy ngày nay Dục Tuyên luôn khuyên Như Phong mở to hai mắt mà nhìn cho rõ ai là người tốt, bảo nàng đừng hết hy vọng. Có lần Mộc Vấn Trần đúng lúc nghe được, cho nên hắn mới tìm một nơi vắng vẻ như thế này để hẹn Như Phong.

Sự thẳng thắn của Mộc Vấn Trần khiến cho Như Phong rất kinh ngạc, đành phải chui chui sâu vào ngực hắn, an ủi nói: “Đừng lo, ta thích nhất chàng mà, sẽ không thay lòng đâu mà.” Vừa nói vừa len lén cười.

Mộc Vấn Trần vuốt vuốt tóc Như Phong, đương nhiên cũng biết nàng đang cười.

Như Phong lại đột nhiên cau mày nói: “Ôi, nếu như chàng mà có thể lộ mặt nơi đông người ấy hả, mị lực của chàng chắc chắn còn lớn hơn cả ta, đến lúc đó chắc là đến phiên ta ghen rồi.” Như Phong vừa nói vừa hung hăng tăng lực ôm Môc Vấn Trần, gần đây hình như mình mắc chứng ‘thèm khát da thịt’, lúc nào cũng muốn ôm Mộc Vấn Trần để ổn định tâm tình. (dê thì bảo dê đi =v=)

Mộc Vấn Trần thấy thế, khóe miệng liền cong lên, nói: “Như Phong, nàng không biết bây giờ ta vui đến thế nào đâu! Ta thật không biết, thì ra thích một người cảm giác sẽ tốt như thế này.” Dù sao hắn của không phải loại người dẻo miệng, cho nên nói được hai câu buồn nôn này đã là cực hạn của hắn.

Như Phong cũng hiếm khi cảm tính mà nói: “Đúng vậy, ta cũng vậy.. Đây vốn là lần đầu tiên ta thích một người đó.”

Một hồi lâu hai người lại im lặng không nói gì.

Mộc Vấn Trần đột nhiên hỏi: “Bây giờ chúng ta có được xem là lãng mạn không?”

Như Phong nhất thời nghẹn họng, nàng bật dậy, hung hăng trừng mắt liếc hắn, nói: “Những lời lúc nãy chàng nói là cũng để cho lãng mạn à?”

Mộc Vấn Trần khẽ nhíu mày, kéo Như Phong lại, giải thích: “Là lời trong lòng ta.”

“Bỏ đi, đừng nói nữa.” Như Phong nhớ tới đám hoa mà bữa trước hắn tặng ình, ôi, vẫn vậy, rốt cục tế bào lãng mạn của hắn ở đâu vậy trời?

Mộc Vấn Trần thấy Như Phong như vậy, cũng không dám nói gì nữa, chỉ dám ôm nàng trong lòng, cùng nhau ngắm sao. Nếu không đang nửa đêm, Mộc Vấn Trần thật muốn đánh đàn cho Như Phong nghe.

“Vấn Trần, chàng nói sau khi thân phận ta phơi bày, có bị vào tử tội không nhỉ? Như vậy lúc đó ta có thể thực sự phải vượt ngục luôn không?” Như Phong đột nhiên hỏi, giọng điệu có hơi suy sụp, không biết sao, đối với lần thưởng hoa hội long trọng lần này lại tràn ngập bất an.

Mộc Vấn Trần trấn an vỗ vỗ vai nàng, nói: “Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng gặp phải chuyện gì đâu.”

Như Phong vừa nghe, trong lòng cũng yên tâm hơn, hỏi tiếp nói: “Ngày mai sứ giả của hai nước tới, Vân Thiên Trạch cũng tới đó.” Trên thực tế, Như Phong vẫn cảm thấy dường như buổi tối ngày đó mình đã nhìn thấy hắn, chỉ vì khoảng cách xa, hơn nữa lại có Dục Tước và Dục Tuyên, cho nên vẫn chưa nhìn rõ ràng.

Mộc Vấn Trần lên tiếng, nói: “Đúng vậy, hắn sẽ đến, không chỉ có hắn đến, người mà nàng biết cũng sẽ tới.” Hàm ý trong lời nói của hắn làm cho trái tim Như Phong không khỏi thắt lại một cái.

Vì vậy Như Phong khó hiểu hỏi: “Không lẽ là… là Dung Ức Ảnh?” Như Phong nhớ rõ gia gia nói ình, viên thuốc mình lưu trên người hắn lúc đầu dưới sự trợ giúp của Túy Nguyệt đã giúp cho gia gia biết rõ nơi hắn muốn đi. Sau đó nhờ sự giúp sức của Dục Tuyên nên gia gia đã dốc hết sức mới có thể điều tra thân phận của hắn.

Lúc ấy gia gia vẫn còn đang thất kinh, dù Như Phong hỏi thế nào cũng không hé nữa lời, điều này làm Như Phong buồn bực không thôi.

Mộc Vấn Trần chỉ cười cười, nói: “Đến lúc đó nàng sẽ biết.”

Như Phong cau mày: “Ta không nghĩ ra ở Phồn Lũ quốc ta có quen ai nữa, bỏ đi, đến lúc đó sẽ biết.” Buổi tối ngày mai sẽ có tiếp phong yến*, ngày mốt đã là Thưởng Hoa hội.

(*nôm na là tiệc đón khách phương xa ^^)

“Được rồi, lần này Phồn Lũ quốc phái người đến hòa thân phải không? Ví dụ như công chúa hay gì gì đó.” Như Phong suy nghĩ một lát rồi lại hỏi.

“Nghe nói là không có, vì Phồn Lũ quốc không có công chúa, chỉ có hoàng tử.”

Như Phong than một tiếng, nói: “Như vậy cũng tốt, đến hòa thân, ngay cả hạnh phúc của mình nơi nào cũng không biết. Nhưng mà Tử La quốc chúng ta có một cô công chúa, nghe đồn còn rất đẹp, nhưng mà ta trở về đã lâu như vậy, vẫn chưa từng thấy nha.” Giọng điệu tựa hồ có chút tiếc nuối.

Mộc Vấn Trần cười cười không ra tiếng, lắc đầu, nói: “Tốt nhất nàng không nên nhìn thấy nó, bởi vì nó rất ngang ngạnh.”

“Ồ, chàng cũng thường hay gặp mặt với nàng ấy?” Như Phong tò mò hỏi.

Mộc Vấn Trần vội vàng phủ nhận: “Không có, chỉ là đôi khi gặp qua vài lần thôi.”

“À——” Như Phong cố ý kéo dài, lại hỏi: “Vấn Trần, chàng nói xem công chúa mà Vân Thiên Trạch đưa đến có phải gả cho chàng không thế?” Trong lòng bất an thấp thỏm, hiện tại Mộc Vấn Trần vốn đã đến tuổi kết hôn, vẫn chưa lấy vợ, bây giờ mình thật là sợ ông hoàng đế kia loạn chỉ uyên ương*, vậy đến lúc đó mình nên cướp rể hay là dùng phương pháp khác đây? =_=!!

(*ghép đôi bậy bạ)

Lúc Như Phong đang suy tư, Mộc Vấn Trần trả lời một cách khẳng định: “Không đâu, ca ca sẽ không để ta lấy nàng công chúa đó đâu, hơn nữa hôn sự của ta ta nhất định phải làm chủ.”

Như Phong nghe vậy, cũng từ từ yên lòng. Dù sao cái gì tới cũng sẽ tới, thôi thì tới lúc đó thì nghĩ cách tiếp vậy.

Sau đó, hai người mà bắt đầu trò chuyện trên trời dưới đất. Để lại Dục Tuyên với Dục Tước ở Tướng Quân phủ không người mà buồn bực. =))

Ngày hôm sau khi thượng triều, Như Phong và Úy Trì Hòe Dương cùng mặc quan phục đi vào chầu, vì buổi tối có sư giả hai nước đến, nghe nói Xuân Đằng quốc là quốc chủ tự thân xuất mã, còn Phồn Lũ quốc lại là Vương gia xuất thủ, đều là người có vai vế rất cao cho nên đã thu hút toàn bộ sự chú ý của người trong kinh thành. Hai ngày này nếu không phải nói về nhóm người Như Phong, Dục Tuyên và Dục Tước thì chính là nói về chuyện này, lại còn đặc biệt nhắc tới nàng công chúa của Xuân Đằng quốc. Trong lời đồn, công chúa quốc sắc thiên hương, cao quý ưu nhã, thậm chí còn có người hiểu chuyện nên đem Như Phong và công chúa ghép thành đôi, khiến Như Phong dở khóc dở cười.

Ở trong đại điện, sau khi hoàng đế nói một đống chuyện đáng chú ý thì tới đoạn cáo. (như mấy ông quan trong phim báo cáo í :”>)

“Được rồi, chư vị ái khanh, có việc thì tấu, vô sự bãi triều.” Hoàng đế thật uy nghiêm nói một câu, sau đó đôi mắt nhìn quét qua các vị đại thần.

Như Phong đang cúi đầu thở dài một hơi, rốt cục có thể đi về rồi. Quay trái quay phải nhìn các vị quan viên, ai nấy đều có vẻ miễn cưỡng. Mấy ngày nay, từ khi mình nhậm chức đều cố gắng tỏ vẻ khiêm tốn, may mà có tấm khiên là Dục Tuyên và Úy Trì Hòe Dương, cho nên Như Phong hầu như không cần đi đâu xa làm việc, dù sao thì bây giờ cũng chưa có chiến sự gì.

Mọi người không ai lên tiếng, hoàng đế lại bất thình lình phán: “Vậy bãi triều đi, Binh Bộ Thị Lang Úy Trì Như Phong lưu lại.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người liền tập trung vào Như Phong.

Như Phong ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn ánh mắt khó lường của hoàng đế, không hiểu chuyện gì.

Sau khi hoàng đế dẫn đầu rời đi, triều thần khác cũng đồng loạt ra khỏi đại điện.

Dục Tước và Dục Tuyên đi tới vỗ vỗ vai Như Phong, nói: “Đi đi, có lẽ phụ hoàng tìm ngươi có chuyện gì đấy.” Mặc dù bọn họ cũng không nghĩ ra được là chuyện gì, nhưng mà Dục Tước và Dục Tuyên không khỏi nhớ tới chuyện gì đấy, trong mắt tỏ vẻ lo lắng.

Như Phong nhìn lại, càng thấy kinh hãi, nàng không phải kẻ ngu, vừa rồi lúc nghị sự, hoàng đế luôn bất động thanh sắc* mà nhìn về phía này, tầm mắt khiến cho Như Phong cảm thấy như bị đặt trong hầm băng ngàn năm.

* đơn giản là mặt đơ như cây cơ, không biểu cảm =)))

~

Ôi, chẳng lẽ đây là khí thế vương giả người ta vẫn đồn đại sao?

Úy Trì Hòe Dương đã trò chuyện xong với các đại thần khác cũng bước tới, nói với Như Phong: “Nhanh đi, đừng để Thánh thượng đợi lâu.”

Vì vậy Như Phong đành phải tủi thân mà đi theo tiểu thái giám, trên đường lại còn quay đầu liếc nhìn Dục Tước với Dục Tuyên. Về phần gia gia, vốn là không thể trông cậy rồi.

Đây là lần đầu tiên Như Phong một mình ở cùng hoàng đế, lại nói thêm, Như Phong tổng cộng đã ba lần gặp mặt hoàng đế, hai lần trước đều là cùng người khác bái kiến ông ấy, tình huống bây giờ vốn là lần đầu tiên.

Nơi Như Phong gặp mặt hoàng đế không phải ở ngự thư phòng, mà chỉ là một tòa lãnh đình trước ngự thư phòng, lãnh đình xây trên mặt hồ, cái hồ này không phải chỉ là hồ nhỏ như trong phủ Dục Tước, mà là một hồ nước rất lớn, hồ nước sâu không thấy đáy. Thế nhưng nước nhìn thật trong, Như Phong thở dài nghĩ, chói mắt như ngọc bích.

Như Phong nhìn chung quanh một chút, bốn bề hồ nước xây nhiều hành lang đi bộ nhiều gian, có hòn non bộ, hai bên có liễu, trong nước có hoa sen, kênh chảy khắp nơi. Làn gió nhẹ nhàng lay động đóa sen trong hồ, hồ nước xinh đẹp như ánh sáng lấp lánh. Phía đông hành lang xây một âu phảng*, xây phía trước hồ, uốn lượn không dứt. Giống như sơn chi màu bình, thủy cẩm trướng, hoành quán đồ vật, cho đến phía tây địa ngư tảo hiên.

*(?)

Lúc bước lên cầu nhỏ, Như Phong nhìn cái đình gần như là cô lập trong hồ, không nhịn được thở dài: nơi này thật sự là nơi giết người tốt nha, chỉ cần khiến người ta hôn mê sau đó xách đem ném vào cái hồ là xong. =))))

Nghĩ tới đây, Như Phong rùng mình một cái, bị ý nghĩ của mình làm hoảng sợ thêm. Vì vậy đành phải dời mắt về những bồn hoa hai bên cầu, thấy một đóa đóa không biết tên đã nở bung, xinh đẹp sống dưới đất, trong gió nhẹ, dưới ánh mặt trời nhẹ nhàng mà nhảy múa, tựa như phong tư yểu điệu của con gái miền nam.

Thấy cái này, Như Phong mỉm cười, tâm trạng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Nghĩ rằng, mình nghĩ ngợi nhiều như vậy, không phải là bởi vì mình trộm mất đệ đệ của ông ấy sao? Hơn nữa ông là hoàng đế, mình chỉ cần không cẩn thận, hoặc là tâm trạng của ông ta không tốt thì cũng có thể rơi đầu cả nhà.

Nhưng nghe nói vị hoàng đế này vốn là minh quân, cho nên hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ giết người đâu ha.

Trong lòng Như Phong có hơi bất an, nhưng tóm lại là nghé mới sinh không sợ hổ, mặt ngoài vẫn rất trấn định, thật dũng cảm mà đi thẳng đến chỗ hoàng đế.

Rốt cục đi tới đình, Như Phong vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Vi thần tham kiến bệ hạ!”

Hoàng đế cho những người khác lui xuống, trừ người ở cách đình không xa, cả đình cũng chỉ có Như Phong cùng ông ta, và cả thái giám phía sau, chuyên môn giúp ông châm trà, hầu như không cảm giác tồn tại.

Gió nhè nhẹ thổi, mang tới không khí ẩm ướt của hồ nước, cuốn theo hương thơm tươi mát của bãi cỏ và hoa sen trong hồ, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Như Phong cũng rất bực mình, vì bây giờ nàng vẫn quỳ, hoàng đế kia đã uống ba chén trà rồi nha, nhưng mình vẫn chưa được chuẩn (cho phép) đứng dậy. T_T

Như Phong nhìn giày thêu rồng cưỡi mây của hoàng đế, trong lòng thầm mắng một tiếng: MD (mẹ nó), bà đây lớn như vậy rồi còn chưa quỳ trước người nào, lại hết lần này tới lần khác phải quỳ xuống mỗi khi thấy ông, hơn nữa bây giờ còn không cho bà đứng lên, không phải là chơi chiến thuật tâm lý sao? Ông thật sự tưởng bà là thái điểu sao, bà theo ý ông, nhưng bà thề bà không sợ ông.

Có thể hoàng đế không nghĩ tới, sự trừng phạt của ông ta lại không khiến Như Phong thêm sợ hãi ông mà ngược lại khiến cho Như Phong giảm bớt phần e ngại.

Cũng không biết qua bao lâu, hình như là lúc Như Phong đem bộ tâm pháp quyền pháp mà Mộc Vấn Trần đưa ình học thuộc lòng xong, hoàng đế rốt cục mới lên tiếng, giọng điệu kinh ngạc: “Ơ, ái khanh đến đây lúc nào? Mau đứng lên đi, không cần đa lễ đâu.” (Không đa lễ cho ông chém đầu à ==!!)

Khóe miệng Như Phong giật giật*, nhưng vẫn quy củ tạ ơn rồi đứng thẳng trước mặt hoàng đế.

(*đại khái nó thế lày =)))))))

“Như Phong, nhìn Trẫm!” Hoàng đế đột nhiên đứng lên, đến gần Như Phong, tay nắm lấy cằm Như Phong, bắt Như Phong phải ngẩng mặt.

Nội tâm Như Phong kích phẫn (kích động + phẫn nộ), hoàng đế thối tha này rõ ràng là đang trêu chọc mình! Ghê tởm quá, bây giờ mình là nam mà.

Bất đắc dĩ, Như Phong đành phải ngẩng đầu nhìn hoàng đế.

Hoàng đế một thân long bào màu vàng sáng sủa, góc áo lấy chỉ vàng đồ lại, càng tô thêm vẻ cao gầy của ông, không như là một người đân ông trung niên bốn mươi tuổi, có cảm giác giống thanh niên trưởng thành hơn, một đôi mắt tỏa ra ánh sáng như chim ứng sắc bén, trên mặt chính là ánh mắt ngạo mạn nhưng cao quý, chỉ cần nhìn qua sẽ thấy hàn khí bức người trong đó, nhiếp nhân chí cực. (dọa người đến cực độ)

Lúc này đây, cằm Như Phong trong tay đối phương, người lại lùn hơn hắn một cái đầu, cho nên Như Phong cảm thấy khí thế của mình rất không đủ, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ tự trấn định, mở miệng nói: “Bệ hạ, động tác này có vẻ không hay lắm.” Tiếng nói của nàng tỉnh táo mà lạnh nhạt, ngay cả trong mắt cũng mang theo một tia sáng lạnh lùng và nghiêm nghị.

Hoàng đế vừa nghe, đột nhiên cười ha ha, buông cằm Như Phong ra, cười nói: “Quả nhiên, nghe hoàng nhi nói Úy Trì Như Phong ngươi lá gan rất lớn, hôm nay thấy quả nhiên danh bất hư truyền!”

Như Phong thở dài một hơi, giật nhẹ khóe miệng nói: “Bệ hạ quá khen.” Trong lòng lại âm thầm phỉ nhổ, nếu biết mình trước mặt ông nhiều lần nghĩ giết ông, ghê tởm, để xem còn nói mình lá gan lớn không.

“Ái khanh tuổi trẻ tài cao, dụng binh xuất kỳ bất ý*, mỗi lần đều khiến trẫm kinh hỉ, đúng là anh hùng thiếu niên, gan lớn chí lớn!” Hoàng đế đánh giá Như Phong từ đầu đến chân, mở miệng nói, nét mặt lại khôi phục sự lạnh lùng mới nãy, dường như tiếng cười lúc nãy không phải là từ miệng ông ta phát ra.

Như Phong khoanh tay đứng, chỉ có thể rập khuôn nói: “Bệ hạ quá khen, vi thần thẹn không dám nhận!”

Sắc mặt hoàng đế bỗng nhiên âm trầm, ông ta nghiêm khắc nhìn Như Phong, nói: “Nghe nói ái khanh văn võ song toàn, nghe nói bây giờ ngươi bị thương, vậy trẫm không nói cái này nữa, bây giờ ngươi lấy Ngọc Tiên hồ trước mắt làm một bài thơ đi, Trẫm nghe nói ngươi tài trí nhanh nhẹn, xuất khẩu thành thơ, lúc ở Phong Hiền Viện đã đứng đầu tứ đại tài tử, hai hoàng nhi của trẫm cũng có tán thưởng ngươi. Vậy hôm nay Trẫm kiểm tra ngươi, xem ngươi có xứng với lời đồn không.” Vừa nói ông ta vừa đưa tầm mắt về mặt hồ rộng lớn mênh mông tựa như vô bờ.

Như Phong thở dài trong lòng: nếu như mình mà không thể làm được, phỏng chừng một đời lẫy lừng sẽ bị hủy, nói không chừng còn có bị hoàng đế hoài nghi, thậm chí là định tội mình. Ôi, Dục Tước Dục Tuyên à, không có việc gì thì nói cho ông ta mấy cái này chi vậy hử, bây giờ để mình vấp phải phiền phức này.

“Mời bệ hạ ra đề, vi thần sẽ dốc hết sức!” Như Phong cung kính hành lễ.

Hoàng đế nhìn thoáng qua Như Phong, nói: “Nước trong Ngọc Tiên hồ băng thanh ngọc khiết*, thấm vào lòng người. Có người ca ngợi rằng, thứ chảy trong Ngọc Tiên hồ này vốn không phải là nước, mà là ánh sáng của đá quý, là phỉ thúy lóa mắt, cũng như thứ gọi thanh thuần mỹ tửu (rượu ngon tinh khiết), là vì nó khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng đã say lòng, vậy nên bây giờ ngươi làm cho trẫm một bài thơ đi.”

(*trong sạch như băng, thần khiết như ngọc)

Như Phong nhìn qua mặt hồ, nói: “Dạ được, thưa bệ hạ!” Sau đó liền tiến về phía trước hai bước, mở miệng ngâm rằng:

“Rừng giang sắc tự bích thể hồ, vạn khoảnh yên ba tế lục vu.

Chích thiểu lâu thai tương yểm ánh, thiên nhiên đồ họa thắng tây hồ.”

(Tạm dịch: đa tạ cẩn công tử ạ orz)

Trừng Giang biển trong vắt như bích ngọc, vạn dặm khói sóng biên biếc xô.

Chỉ thiếu đài cao nơi xa đó, thiên nhiên đồ họa thắng hồ Tây.

Trong mắt hoàng đế hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền biến mất, còn thái giám luôn đứng bên cạnh hắn giật mình giương mắt nhìn Như Phong.

Lúc Như Phong đang chờ ông ta bình phẩm, cây cầu nhỏ bên kia có bóng ngươi bước qua, một nữ nhân chầm chậm đi đến.

Ngay sau đó, Như Phong mới nhìn rõ khuôn mặt nàng. Nàng mặt một bộ cẩm y màu đỏ sậm bằng lụa mỏng, đường viền tay áo và tà áo là dùng liêu châu cùng tơ vàng mà may*, quý quý lại không thô tục. Tóc đen trên đầu được được búi cao kiểu vân kế*, cả người sáng rực, dùng thêm phượng châu để vấn tóc.

*có lẽ nó là thế lày

* vân kế (đại khái là búi tóc cao): tra thì nó ra cái này

Như Phong thấy dung mạo nàng đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, cử chỉ cao nhã hào phóng. Mặc dù nhìn không ra tuổi, nhưng có lẽ địa vị không thấp, bởi vì có thể trực tiếp tới gặp Hoàng thượng.

Còn lúc này Dục Tước và Dục Tuyên đang ở một nơi trong cung, trò chuyện với nhau.

“Nếu như hai huynh đệ chúng ta đồng thời yêu cùng một người con gái. Ca nói nên làm gì bây giờ? Ca ca.” Dục Tuyên đột nhiên hỏi.

“Không có khả năng.”

“A? Tại sao lại khẳng định như vậy?” Dục Tuyên khó hiểu.

“Bởi vì trừ Như Phong ra ta sẽ không yêu những người khác nữa.” Dục Tước kiên định mà nói, đôi mắt nhìn thẳng vào Dục Tuyên: “Tiểu Tam, rốt cuộc đệ muốn nói cái gì?”

“Không có gì, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.” Trong mắt hiện lên nỗi buồn, nhưng lại lập tức kiên định nói: “Nhưng mà, nếu như thật sự có một người con gái như vậy xuất hiện, đệ sẽ không buông tay đâu hoàng huynh.”

Trong lúc nhất thời, hai người đều im lặng.

Mẫu hậu, có lẽ đã đến nơi rồi ha?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.