Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 52: Kết thù



Edit: Nhoktho

Beta: ss Lan Hương

“Úy Trì công tử, đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?” Chỉ thấy Mộ Dung Nghênh Hà mặc một bộ hỏa hồng y, đầu đội kim nữu, mi giống như trăng rằm, da thịt trắng nõn như tuyết vô cùng mịn màng, đích thật là một mỹ nhân yêu kiều.

Lúc này đây, mắt nàng đã ngân ngấn nước, long lanh nhìn thẳng vào Như Phong.

Như Phong vội vàng đáp lễ nói: “Đa tạ Mộ Dung tiểu thư quan tâm, tại hạ vẫn tốt.”

“Úy Trì công tử cần gì phải khách khí như thế? Lần trước ta còn chưa cám ơn ngươi đã cứu mạng, ha ha, nhắc tới thấy chúng ta thật đúng là hữu duyên.” Mộ Dung Nghênh Hà che miệng cười duyên, cảm kích mà nhìn Như Phong .

Lúc này, những người không liên quan đều bị Bạch Nhất Quân đuổi đi nơi khác, để cho Mộ Dung Nghênh Hà một cơ hội tiếp cận.

Như Phong vội vàng khước từ, quyết định đem chuyện này phải giải quyết một lần cho rồi: “Tiểu thư không nên để ở trong lòng, chỉ là thuận tay tương trợ thôi, lúc ấy ngựa kinh hoảng như vậy, ta lại là người tập võ, vô luận là người phương nào, ta cũng phải lập tức cứu giúp.”

Sắc mặt Mộ Dung Nghênh Hà trắng không còn chút máu, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười nói: “Úy Trì công tử, ngươi có thể gọi ta là Nghênh Hà được rồi, chúng ta cũng coi như là đã quen biết nhau.” Ý tứ lời này chính là nếu như Như Phong thích Nghênh Hà, nên gọi tục danh của cô nương, phải biết rằng tục danh cô nương không phải người nào cũng có thể gọi như vậy.

Như Phong trong lòng làm một mặt quỷ, tên này đương nhiên không thể kêu, kêu thì mình đã có thể nhiều hơn một người người vợ rồi.

Tay nàng cầm cây quạt, hai mắt giả bộ lơ đãng nhìn xung quanh, nhưng ánh mắt lại hữu ý vô tình mà nhìn Dục Tước.

Cách đó không xa, ba người bọn Dục Tước đang chờ nàng nhưng không hiểu cái nhìn của nàng, Dục Tước cùng Vân Thiên Trạch là không hiểu, còn Dục Tuyên thì đang có tâm tư xem kịch vui, cho nên cùng khoanh tay đứng nhìn.

Trong lòng Như Phong thở dài một hơi, ôn nhu nói: “Cái này thật là không nên, tục danh của cô nương sao có thể mà tùy tiện gọi. Điều này nếu để nương tử tương lai của ta biết được thì sẽ bi thảm thôi.”

Vừa nói liền thở dài một hơi. Ánh mắt nhìn chung quanh.

Bên đây, trên mặt Nghênh Hà so với mới vừa rồi đã trắng giờ đã không còn chút máu, môi đỏ mọng của nàng run rẩy, liên thanh hỏi: “Úy Trì công tử, như vậy là ý gì? Chẳng lẽ ngươi đã có ý trung nhân rồi sao?”

Bạch Nhất Quân so với Mộ Dung Nghênh Hà càng tức giận hơn: “Úy Trì Như Phong, biểu muội ta nói chuyện với ngươi là để mắt tới ngươi, ngươi dám làm cho nàng thương tâm, có phải ngươi không muốn sống nữa? Cũng là tiểu tử nhà ngươi vẫn còn đang tơ tưởng Vũ Yên?”

Bạch Nhất Quân sở dĩ cho biểu muội hắn tranh thủ cơ hội, một là bởi vì Mộ Dung Nghênh Hà đối với Như Phong có tình ý như vậy, bằng không cũng không muốn bị gọi là người mai mối đâu; hai là Bạch Nhất Quân cho rằng, một khi Úy Trì Như Phong cưới biểu muội mình, như vậy thủ đoạn dùng biểu muội của mình thì Úy Trì Như Phong sẽ không thể cùng với hắn tranh Vũ Yên nữa rồi.

Cho nên bây giờ thấy biểu muội mình bại trận, vội vàng lên tiếng hỗ trợ.

Như Phong chớp mắt, nghiêm túc nghiêm mặt nói: “Bạch Nhất Quân, ngươi cũng không đúng rồi, ngươi rõ ràng biết rõ ta trước hai mươi tuổi không thể cưới thê, bây giờ nếu như ta thật sự cái kia cái kia gì đó, như vậy không phải chậm trễ rồi nhân duyên của cô nương sao? Phải biết rằng thanh xuân cô nương là có hạn, ta sao có thể liên lụy người khác như vậy?”

Thốt ra lời này, Mộ Dung Nghênh Hà như lại chuyển từ ưu sang hỉ [buồn sang vui, để từ hán việt thấy hay hơn]: “Úy Trì công tử thật sự là hảo tâm. Ta… … Ta mới mười bốn tuổi thôi, bốn năm sau cũng mới mười tám tuổi.” Dứt lời, thân thể yểu điệu, tay không ngừng mà vuốt vuốt bím tóc buông xuống phía trước ngực mình, nhưng hai mắt lại không ngừng mà nhìn Như Phong, như vậy nếu người sáng suốt chỉ vừa nhìn thì biết là có ý tứ gì rồi.

Da đầu Như Phong nhất thời tê dại, bây giờ cô nương mười tám tuổi Tử La quốc cũng coi như là tuổi vẫn còn trẻ, cho nên tỷ tỷ hắn là Như Tuyết mười chín tuổi rồi còn không bị coi là quá thì, gia gia cũng không như vậy mà sốt ruột, nhưng nàng lại không nghĩ tới chính là tuổi Mộ Dung Nghênh Hà này lại còn quá trẻ như vậy!

Nếu như vậy cũng không được, xem ra không thể làm gì khác hơn là ủy khuất sư muội mình rồi.

Vì vậy, trái tim nàng hung ác, cất cao giọng nói: “Ha hả, xem ra tuổi Mộ Dung tiểu thư cũng không khác lắm sư muội nhà ta đây, ha hả, đáng tiếc sư muội nhà ta thì không được như Mộ Dung tiểu thư hiểu tình đạt lý như vậy, tiểu gia hỏa kia rất càng bướng, là mối bất an không giải được, nhưng không có biện pháp nào khác, ai kêu ta thích nàng ta đây?” Lúc nói chuyện trên mặt một mảnh ôn nhu sủng nịnh.[chị này sao không đi đoạt giải oscar nhỉ?]

Mặt Mộ Dung Nghênh Hà thật vất vả hồng nhuận lại trắng không còn chút máu, chỉ là lần này nàng bỏ quên ngụy trang, thẳng mặt mà hét lên: “Úy Trì Như Phong, ngươi có ý gì nữa đây? Chẳng lẽ ngươi thật sự thích cái sư muội gì của ngươi kia sao?” Vừa nói hai tay chống nạnh.

Trái tim Như Phong buông lỏng, xem ra nàng thật sự như theo lời đồn đãi, vốn là một mỹ nhân nhiệt tình như lửa.

Cứ như vậy, Như Phong giả bộ như bị kinh hãi, lui lui bả vai, cả kinh nói: “Mộ Dung cô nương!”

Mộ Dung Nghênh Hà này mới phát hiện hành động của mình, mặt nhất thời trở nên lúc hồng lúc trắng, vội vàng vội vàng buông tay xuống, lắp bắp mà nói: “Úy Trì công tử! Ta… . Ta…”

Như Phong vội vàng “ba” một tiếng mà thu về cây quạt, nói: “Không có ý tứ, ta còn có việc, xin đi trước một bước, chúc ngươi ở chỗ này chơi đùa được vui vẻ.”

Dứt lời đã nhấc chân đi, chợt lóe thần công phu, Như Phong đã chạy tới bên người bọn Dục Tước.

“Biểu muội, ta không phải gọi ngươi không nên lớn tiếng nói chuyện sao? Ngươi không nghe nói qua sao? Úy Trì Như Phong thích chính là nữ tử ôn nhu chăm sóc.” Bên đây, Bạch Nhất Quân cũng mới phản ứng lại, đấm ngực dậm chân nói.

Mộ Dung Nghênh Hà cũng ra vẻ mặt ảo não: “Ta như thế nào mà không biết tự nhiên lớn tiếng không thể kiềm chế được, ta không phải cố ý.” Dứt lời liền liếc mắt nhìn bóng lưng Như Phong một cái, trừng mắt liếc Bạch Nhất Quân liền chạy vội đi, nha hoàn một mực bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo đi.

Như Phong chạy đến bên người bọn Dục Tước, nhẹ giọng nói: “Chúng ta nhanh rời nơi này đi, trận đấu hôm nay cũng sắp kết thúc, chúng ta về viện trước đi.”

Dục Tuyên chớp chớp mi, tươi cười im lặng rời đi.

Kỳ thật, nội dung cuộc chuyện mới vừa rồi, ngoại trừ Vân Thiên trạch không có võ công ra, Dục Tuyên cùng Dục Tước cũng nghe được, vì thế họ cũng biết tại sao Như Phong muốn rời khỏi nơi này rồi.

“Như Phong, ngươi thật sự thích sư muội của ngươi sao?” Mấy người bước đi nhanh một hồi, rốt cục Dục Tước cũng mở miệng trước.

Như Phong quay đầu lại nhìn Vân Thiên Trạch một thoáng, thấy hắn không có gì khác lạ, mới trả lời: “Sao có thể chứ? Sư muội tựa như muội muội của ta, ta như thế nào mà có thể thích muội muội hả?”

Dục Tước vừa nghe xong, trong lòng thở phào một hơi, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tại sao ta lại thở dài một hơi?

Con đường kế tiếp, Dục Tước như nghĩ tới cái gì mà mọi người nói chuyện gì cũng không thể nghe. Vân Thiên Trạch cũng vừa mới thi đấu xong, đang điều chỉnh hô hấp của mình, đương nhiên cũng không có khí lực phát biểu ngôn luận gì rồi, vì thế dọc theo đường đi thì chỉ có Dục Tuyên cùng Như Phong nói chuyện.

“Lùn đông qua, số đào hoa của ngươi thật hơn người? Ngay cả biểu muội Bạch Nhất Quân cũng mê chết ngươi rồi! Chỉ là tại sao mới vừa rồi ngươi chạy trối chết như là có ma đuổi vậy?” Dục Tuyên trước thì đưa người ta lên mây, sau lại giễu cợt, chọc móc.

Như Phong thản nhiên phe phẩy cây quạt, một tay nắm theo tà áo, quay người trợn mắt nói: “Đào cái đầu nhà ngươi, ngươi đố kỵ với ta thì cứ việc nói thẳng ra.”

“Hừ, cái loại phụ nữ này lấy về sẽ là một người phiền toái, phỏng chừng ngay cả để nạp làm thiếp cũng không được, không yên bình mà sẽ long trời đất lỡ.” Dục Tuyên nghe Như Phong nói như vậy, vội vàng kêu lên.

”Dù sao ta cũng không thích nàng, ta đây sao muốn làm lỡ tuổi xuân của nàng? Tốt hơn là sớm nói rõ ràng cho xong.” Như Phong mặt nhăn cau mày, đột nhiên nghiêm túc hỏi: “Dục Tuyên, ngươi sau này sẽ lấy rất nhiều thê tử sao?”

Vẻ mặt Như Phong rất chăm chú, rất nghiêm túc, làm cho Dục Tuyên ngẩn người không trả lời.

Như Phong thấy thế, xoay người sang chỗ khác, nhìn Dục Tước cùng Vân Thiên Trạch nghiêm túc hỏi một lần: “Các ngươi thì sao? Sau này sẽ lấy rất nhiều thê tử sao?”

Ba người họ nhìn Như Phong từ đầu tới chân, Dục Tuyên mới an ủi vỗ vai cười to: “Ha ha… … Như Phong à, tại Tử La quốc chúng ta, có nam nhân nào không có tam thê bốn thiếp? Lấy một người? Như thế nào có thể?”

“Ngươi thì sao?” Như Phong nhìn Dục Tước. Dục Tước ngẫm nghĩ rồi mới nhẹ giọng nói: “Nếu như trong lòng đã có người yêu thương thì ta chỉ muốn một người là đủ, chỉ là… …” Hắn mặt nhăn mày nhíu, không nói cho hết lời.

Vân Thiên Trạch móc khăn tay ra lau lau mồ hôi, lúc này mới chậm trãi tư thế mà nói: “Thân thể ta thế này, lấy nhiều như vậy để làm chi? Mắc công làm mất tuổi xuân của người khác.”

Như Phong mê đắm mà nhìn khuôn mặt Vân Thiên Trạch đỏ bừng, chảy nước miếng [=..=] nói: “Thiên Trạch, ngươi lớn lên đẹp như vậy, đại khái nữ tử gả cho ngươi đều đã tự ti, cho nên có lẽ ngươi cũng chỉ có thể lấy một người thôi, hắc hắc.”

Vân Thiên Trạch nghiêng liếc nhìn Như Phong một cái bằng ánh mắt có mị lực chết người, câu hồn nhiếp phách.

Như Phong chấn động, thẳng chăm chăm mà nhìn hắn: “Xem xem một chút, chỉ là liếc mắt một cái như vậy, liền hơn cả nữ tử thế gian, ngươi hả, nên sống sờ sờ để tức chết người khác. Nếu ngươi là nữ tử, như vậy nhất định sẽ là hồng nhan họa thủy!” [vâng, còn bây giờ là lam nhan họa hỏa ạ]

Vân Thiên Trạch nhìn thoáng qua Dục Tuyên, Dục Tước, lại nhìn Như Phong, nói: “Nói đến hồng nhan họa thủy, cái này lại không tới phiên ta đâu.”

Như Phong chớp mi, buồn bực: “Chẳng lẽ thế gian này còn có nữ tử so với ngươi đẹp hơn sao?”

Vân Thiên Trạch trắng không còn chút máu liếc một mắt nhìn Như Phong: “Ngươi thật muốn xem ta là nữ nhân? Nếu như người nói những lời này không phải là ngươi…, như vậy quá nguy hiểm rồi.” Dứt lời nhoẻn miệng cười, có giảo hoạt.

Như Phong run rẩy cả người, kêu lên: “Coi như ta sợ ngươi đi. Bất quá, Thiên Trạch, y thuật Túy Nguyệt sư muội ta cũng không tồi, có muốn nàng bắt mạch cho ngươi không?“

Vân Thiên Trạch trong mắt hiện lên một tia buồn bã, nhưng rất nhanh liền tiêu tan: “Thân thể này của ta, từ nhỏ đến lớn không biết xem qua bao nhiêu danh y, cũng không làm nên chuyện gì. Đây là bẩm sinh rồi, chỉ có thể dùng danh dược đắt tiền xa hoa dưỡng, nhưng cũng không đả thương tánh mạng.” Lúc nói lời này, trên mặt hắn đầy lạnh nhạt.

Như Phong tự nhiên cảm thấy xót xa, đã biết từ lâu nhược điểm của mình, không phải cuồng bạo thành tánh, chính là giống như Vân Thiên Trạch ở chỗ lạnh nhạt. Mà Vân Thiên Trạch có thể làm đến sau khi một điểm hẳn là cũng là đã trải qua rất nhiều chuyện đi.

Nghĩ vậy, Như Phong liền đối với Vân Thiên Trạch không khỏi sinh ra một loại cảm giác thương tiếc mãnh liệt, chẳng lẽ đây thật là thiên đố hồng nhan?[trời đố kị người đẹp, giống như trong truyện thúy kiều ấy]

“Như Phong, sao ngươi đột nhiên hỏi tới vấn đề này? Khó khăn không được ngươi còn muốn sau này thích lấy một người hả?” Dục Tuyên nói cắt đứt suy nghĩ mọi người.

Như Phong trừng mắt, nghiêm túc nói: “Chỉ cần là ta thích, một người là đủ rồi.”

Đoạn đường trầm mặc không nói gì, mọi người rốt cục đi tới dãy phòng, Như Phong nhìn một chút, sắc trời còn sớm, sờ sờ bụng, cảm giác đói bụng, vì vậy lúc tại cửa nói: “Ta nghĩ đi gặp sơn trưởng một chuyến, các ngươi có muốn hay không đi?”

Vân Thiên Trạch lắc đầu: “Ta trở về nghỉ ngơi, các ngươi đi đi.”

Dục Tước cùng Dục Tuyên cũng lắc đầu: “Chỗ Sơn trưởng không phải người nào cũng có thể đi, ta không đi.” Vừa nói mặt hai người thể hiện như thà chết còn hơn.

Như Phong sửng sờ ngây ngốc tại chỗ: “Sơn trưởng này là yêu quái gì sao? Sao mọi người đều lẫn mất nhanh như vậy?

Lắc đầu, Như Phong hướng trái đi, đi qua đường nhỏ quen thuộc, rốt cục đi tới chỗ ở Mộc Vấn Trần .

Mộc Đồng đã quen thói Như Phong không mời tự tới, cho nên cũng biết có thói quen cánh cửa không đi, mà trực tiếp leo tường vào.

“Mộc Vấn Trần, tại sao?” Như Phong vừa vào cửa liền kêu lớn.

Mộc Đồng từ trong phòng bếp đi ra, trên tay bưng một hồ trà, âm thanh lạnh lùng nói: “Nhỏ giọng một chút, người chết đều bị ngươi đánh thức rồi!”

Như Phong le lưỡi, đi theo vào nhà.

Trong phòng, bố trí rất đơn độc, bước vào phòng, đối diện chính là một bức bình phong, bên trong hẳn là giường, Như Phong cũng không để ý bên trong ra sao, bởi vì nàng đang bị thu hút bởi khung cửa sổ to bên phải.

Đó là một người rất lớn cửa sổ, cùng khác cửa sổ không hỏi, bởi vì đó là một khối nửa trong suốt thủy tinh rơi xuống đất cửa sổ. Này tại hiện đại rất bình thường, nhưng tại cổ đại cũng rất ngạc nhiên rồi.[có ai biết không a =”=]

Như Phong cẩn thận xem qua, cảm giác được cái kia không phải là thủy tinh tạo thành, chỉ là một khối gì đó mà có thể nhìn thấy bên ngoài, nàng muốn biết danh vũ, đáng tiếc Mộc Vấn Trần hờ hững ngó lơ, làm cho Như Phong ẩm hận không thôi.

Giờ phút này, Mộc Vấn Trần đang ngồi ở bên cạnh cửa sổ, phía trước hắn vốn là một bộ cờ vây đang đánh dỡ dang, trời chiều từ nửa trong suốt cửa sổ bỏ ra, cho hắn độ thượng rồi một tầng kim quang, bừng tỉnh tuấn mỹ thần nhân.

Như Phong thật sự hoảng hốt, trong miệng thở dài nói: “Vấn Trần, ngươi xem ra thật sự đẹp lắm!”

Bên cạnh Mộc Đồng hừ lạnh một tiếng, Như Phong trừng mắt: “Sao? Chẳng lẽ ngươi không đồng ý sao? Hay là ngươi cho rằng Mộc Vấn Trần rất xấu?” Như Phong không nghĩ phải gọi là sơn trưởng, cho nên cứ “Mộc Vấn Trần, Mộc Vấn Trần ” mà gọi, dù sao chính chủ cũng không so đo, mà người hầu chính chủ đã so đo rồi. Tuy nhiên, Như Phong không coi sự phản đối của Mộc Đồng là quan trọng.

Như Phong đi qua ngồi ở đối diện Mộc Vấn Trần, nhìn ván cờ, nói: “Chỉ có nhân tài tịch mịch mới mình cùng mình đánh cờ.”

Mộc Vấn Trần không chút động lòng, vẫn đang ngưng thần tự hỏi.

Như Phong không thú vị nói: “Ta hôm nay tại sân rộng nơi nào nhìn thấy ngươi rồi, ta còn tưởng rằng lễ khai mạc một chấm dứt, ngươi liền rời đi đây, nguyên lai ngươi còn đang hả!” Kỳ thật Như Phong cũng không xác định có phải hay không hoa mắt rồi, nhưng hay là bắt nó nói ra.

Mộc Vấn Trần dùng con cờ trắng tấn công cờ địch, nhưng không nói từ nào.

Lúc này, Như Phong đã chuyển sự chú ý đến Mộc Đồng, đương nhiên không chú ý đến động tác của Mộc Vấn Trần.

“Mộc Đồng, ngươi thương giúp thân tội nghiệp của ta đi, từ sau khi ăn đồ ăn ngươi nấu, ta ăn gì khác cũng không biết vị ra sao, ta bây giờ đã đói bụng rồi, ngươi có thể hay không ban ơn một chút cho ta?” Vừa nói cũng tỏ ra vẻ mặt đáng thương hề hề mà nhìn hắn.[Nhoktho: mặt chị này dày chắc cũng hơn 3 tấc nhỉ]

Mộc đồng giữ khuôn mặt không thay đổi rồi cúi xuống, âm thanh lạnh lùng nói: “Không phải đầu bếp đã thay đổi sao?”

“Nhưng là tài nghệ Lan đại nương sao so được với ngươi đây?” Một người tươi cười nịnh nọt phụ thượng.

Mộc Đồng hừ một tiếng, giúp Mộc Vấn Trần rót một chén trà thơm, đem ấm trà để một bên, thấy Mộc Vấn Trần gật đầu, lúc này mới rời đi phòng.

Như Phong cao hứng mà vỗ vỗ tay: “Cám ơn Vấn Trần!”

Trong thời gian kế tiếp, Như Phong liền đem chuyện hội thể thao ra mà nói, nàng thao thao bất tuyệt, Mộc Vấn Trần thì lại vẫn làm việc của mình, Như Phong cũng hào kỳ để ý thái độ người nghe không hợp tác, vẫn nói tiếp đến lúc ăn hết phần ăn luôn, lại nhìn nhìn lên trần, nên đi vận động kết thúc công việc, liền cáo từ đi trở về.[Nhoktho: Rốt cuộc chụi tới làm gì thế ko biết]

Như Phong đi rồi, Mộc Đồng thu thập tàn cuộc, nhìn chủ tử không nhúc nhích vài bước ván cờ, như nghĩ tới cái gì.

Như Phong tới sân rộng rồi, sau khi đem thắng thua hôm nay làm thống kê công bố tại bảng thông báo, liền bắt chuyện mọi người cùng nhau lối ra.

Trở lại viện, mọi người liền vội vàng hỏi rõ tình hình chiến đấu hôm nay, khi biết cùng với Lạc Lâm Viện ngang hàng, các cũng ma đao soàn soạt, chuẩn bị ngoài sáng thi cầm kỳ thi họa cùng ngày mốt xúc cúc bắn tên thi đấu ngựa võ thuật trong nhất quyết cao thấp! Như Phong đang muốn trở về phòng, lại bị Bạch Nhất Quân dưới tàng cây sân trong chờ đã lâu gọi lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.