Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 63: Bảo bối



Edit: Alice + Thuystar + Lê Chi

Beta: LHương

Một bữa tiệc rượu mừng được bày biện nhiều như hai kiếp mới ăn hết, Như Phong bị Lâm Ngọc Lan vây lấy để tra hỏi nàng mọi chuyện ở học viện, Hàn Sơn thì bị Úy Trì Tùng vây bắt, hai người ngồi cùng nói chuyện vui vẻ, Tuý Nguyệt và Như Tuyết thì bên nhau thì thầm to nhỏ chuyện gì mà nét mặt lại mang ý cười.

Úy Trì Hoè giương mắt nhìn cảnh tượng này trước mắt, râu mép dựt dựt, cảm giác hết sức là vui mắt.

Như Phong bị Lâm Ngọc Lan quấn quýt cảm thấy thật bất lực, không thể làm gì khác hơn là nói: “Nương à, ngươi yên tâm đi, nhi tử của người như thế nào có thể ăn hết được chỗ này? Muốn hỏi cái gì chờ lúc rảnh rỗi, con sẽ đến Tùng Lâm Viên cùng người từ từ kể chuyện cũng không muộn mà.”

“Ý ngươi là chê ta lảm nhảm sao?” Lâm Ngọc Lan bặm môi lại, ánh mắt bi thương nhìn Như Phong.

Như Phong thở dài nói: “Mẫu thân à, người nghĩ chuyện gì vậy, thôi được rồi, con muốn nói chuyện với gia gia rồi, người xem gia gia ngồi một chỗ có một mình một người nhìn thật là buồn đó”. Quy định ăn thì không được nói chuyện của gia gia mình thật là thảm a, nhìn trên bàn này mọi người thật náo nhiệt a.

Úy Trì Hoè mỉm cười: “Các ngươi cứ nói chuyện đi, chờ cơm nước xong, Như Phong trở lại thư phòng một chuyến, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Như Phong gật đầu, trong lòng đang đoán xem gia gia muốn nói với mình chuyện gì.

Sau khi tiệc rượu mừng vô cùng náo nhiệt kết thúc, Như Phong bèn đi theo Úy Trì Hoè vào thư phòng.

Sau khi hai người yên vị, Úy Trì Hoè nhìn Như Phong một hồi, lúc này mới rõ vẻ thương yêu mà hỏi thăm: “Tại học viện có khoẻ không?”

Như Phong mỉm cười: “Thưa gia gia, tốt lắm ạ.”

Uý Trì Hoè gật đầu: “Ta biết ngươi ở Phong Hiền Viện là việc làm không sai, nhưng chắc ngươi cũng có nghe qua chuyện gia gia muốn ngươi vào Lạc Lâm viện”

Như Phong có chút bĩu môi, biết Uý Trì Hoè đối với chuyện này canh cánh trong lòng, dù sao người trước kia vốn là đệ tử Lạc Lâm viện, chỉ là không học xong đã phải đi nhập ngũ rồi.

“Gia gia, ở Phong Hiền viện con học văn thơ, nhưng nếu như ngày nào đó tại quê nhà cần con, con cũng tuỳ thời thế mà có thể nhập quân ngũ ra trận.” Đương nhiên, nếu như không cần thì tốt hơn rất nhiều.”

Úy Trì Hoè trầm mặc một hồi liền đột nhiên hỏi: “Ngươi ở Phong Hiền viện, buổi tối ở đó, có… có phát hiện cái gì khác lạ hay không?”

Như Phong kinh ngạc mà nhìn ông: “Gia gia, ý của người là gì đây?”

Úy Trì Hoè tựa hồ như rất khó mở miệng, cau mày suy nghĩ hồi lâu không trả lời.

Tâm trạng Như Phong có chút lo sợ bất an, cũng không biết ý của gia gia hỏi mình chuyện gì đó? Úy Trì Hoè lâm vào trầm tư, Như Phong cũng không dám quấy rầy, không thể làm gì khác hơn là tuỳ ý mà quan sát bố trí trong thư phòng. Trong này đại đa số đều là binh thư pháp, so với thư phòng của người bình thường không có gì khác nhau, nhiều lắm chính là kiếm trên tường cùng cung tên nhiều hơn.

“Ôi, vốn không muốn cho ngươi cuốn vào đây, nên mới trăm phương ngàn kế thuyết phục ngươi vào Lâm Lạc viện nhân tiện để học tập luôn, không nghĩ tới ngươi lại nhập học ở Phong Hiền viện.” Úy Trì Hoè hình như hạ quyết tâm, ánh mắt kiên định sáng rực nhìn Như Phong.

Như Phong ánh mắt lóe sáng, hỏi: “Gia gia, chẳng lẽ Phong Hiền Viện có cái gì cổ quái hay sao?”

Úy Trì Hòe gật đầu: “Ừa, nghe nói ở ngọn núi mà Phong Hiền Viện đang ngự có một bảo bối, nghe nói bảo bối có ma lực hết sức đặc biệt, có thể thực hiện được nguyện vọng của người có nó…, mọi người đồn có một truyền thuyết như vậy đó.”

Úy Trì Hòe còn chưa nói hết, Như Phong nhân tiện cười phá lên: “Gia gia, truyền thuyết hoang đường này mà người cũng tin?” Đây cũng không phải là truyện thần thoại, như thế nào mà có chuyện huyền diệu như vậy? Như Phong hoài nghi không biết có phải bản thân mình đã vào trong thế giới thần thoại.

Úy Trì Hòe không thèm để ý Như Phong cười to mà nói thật nghiêm túc: “Lúc đầu mọi người cũng không tin, cũng không biết lời đồn này từ đâu mà có, lúc ấy mọi người cũng tưởng rằng chỉ là một chuyện đùa, không nghĩ tới Hoàng thượng cũng biết, lại phái người đi tìm, như vậy mới khiến ọi người khắp nơi quan tâm tới.”

Như Phong thấp giọng nói: “Vậy gia gia ngươi cũng tin tưởng trên đời thực sự có thứ bảo bối có thể thực hiện được nguyện vọng của con người sao?”

Úy Trì Hòe cũng thấp giọng nói: “Ta không tin.”

Như Phong cười, nhưng vẫn nghi hoặc mà hỏi lại: “Nếu như vậy, gia gia, ngươi nói chuyện này với ta rốt cuộc là có mục đích gì?” Nếu gia gia cũng không tin lời nói vô căn cứ kia vậy nói ra là có ý nghĩa gì?

Úy Trì Hòe thở dài: “Chỉ là nhắc nhở ngươi một chút mà thôi, trước mắt có rất nhiều người tranh đoạt bảo bối này, có lẽ cả các nước khác cũng vậy, ta sợ các nước khác mượn cái cớ này để gây rối. Kỳ thật…” Hắn dừng lại nhìn Như Phong rồi tiếp tục nói, “Sự tình về bảo bối là cái gì rất nhiều người cũng không biết, nhưng trong hoàng thất của cả bốn nước đều biết, lúc đầu vì sao có bốn phần thiên hạ, phỏng chừng cùng bảo bối này có quan hệ, cho nên Hoàng thượng đặt nặng chuyện này như vậy.”

Như Phong ngạc nhiên, không đoán ra được có một vật như vậy, khiến cho bao người mơ ước, bởi vậy vào buổi tối ở Phong Hiền Viện mới có nhiều bóng đen đi ra đi vào như thế.

“Vậy tại sao nó lại lọt vào Phong Hiền Viện?” Như Phong vội vàng hỏi tới.

Úy Trì Hòe đáp trả: “Nó vẫn ở đó, chỉ là mấy năm gần đây mới có người truyền tin tức ra.”

“Vậy gia gia người nói cho con biết cái đó để làm gì? Chẳng lẽ người cũng muốn con đoạt bảo bối đó sao?” Như Phong có chút nghi hoặc.

“Nói bậy! Ta ước gì người không ở tại nơi hỗn tạp đó, ta nói cho ngươi chuyện này mục đích là muốn ngươi ở học viện phải cẩn thận một chút . Còn có…” Úy Trì Hòe ngừng lại không nói tiếp.

Như Phong mở to mắt ra nói: “Gia gia, người có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng ra đi.”

“Còn nữa chính là ngươi phải cẩn thận bảo vệ Dục Tước công tử và Dục Tuyên công tử.” Úy Trì Hòe nói xong một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào Như Phong .

“Tại sao?” Như Phong ngạc nhiên.

“Ngươi cũng đừng hỏi, dù sao ngươi ở đó bảo vệ bọn họ đồng thời phải nhớ bảo vệ chính mình là được, được rồi, ngươi đi ra ngoài được rồi, bây giờ gia gia muốn ở một mình.” Úy Trì Hòe tựa hồ không muốn bị quấy rầy nữa liền phất tay đuổi đi.

Như Phong thấy thế, không thể làm gì khác hơn là không hiểu ra sao mà đi ra ngoài. Lúc đi tới phòng khách, phát hiện Hàn Sơn đang mang lễ vật tặng cho cha mẹ mình.

Như Phong mỉm cười, không hề có ý nghĩ muốn biết rõ thân phận của Dục Tước và Dục Tuyên, dù sao bọn họ khẳng định vốn là thượng nhân, xem ra bọn họ tới Phong Hiền Viện mục đích chính là vì bảo bối kia rồi.

Như Phong bây giờ đối với điều này không cảm thấy hứng thú lắm, bèn dứt khoát không nghĩ nữa.

Xế chiều, Như Phong lại đi đến Tùng Lâm hoa viên, Lâm Ngọc Lan còn muốn hỏi mình rất nhiều chuyện.

“Như Phong, ngươi ở tại học viện có gặp vấn đề gì không?” Lâm Ngọc Lan kéo tay Như Phong, khẩn trương hỏi.

Như Phong lắc đầu: “Nương cứ yên tâm, không có ai phát hiện hết.”

Nói như vậy nhưng Lâm Ngọc Lan lại rất khó chịu: “Nhưng ta nghe nói ngươi cùng một nam tử khác ở cùng phòng, vậy còn đâu là nữ nhi khuê phòng…”

Như Phong bĩu môi, nàng mười bảy năm chưa từng mặc qua trang phục nữ nhi lấy một lần, cũng rất ít khi nghĩ mình là thân phận nữ nhi, hơn nữa nàng còn từng vào kĩ viện, đã như vậy rồi còn nói cái gì mà nữ nhi khuê phòng chứ?

Nhưng vẫn cứ phải an ủi : “Nương à, đừng lo lắng nữa, không có việc gì đâu, cùng phòng với con là người khi còn bé đã tới nhà của chúng ta, là Dục Tuyên.”

Úy Trì Tùng vốn vẫn đang yên lặng, nghe thế, đột nhiên xen vào nói: “Chẳng phải là Dục Tuyên từng cùng ngươi tỉ thí sao? Mấy năm trước hắn cùng ca ca hắn còn qua đây? Vốn là thuận đường tới tìm ngươi, chỉ là lúc ấy ngươi còn đang cùng Vô Tình Kiếm ở tận nơi nào ấy, vì thế bọn họ rất nhanh mà đi khỏi.”

Như Phong gật đầu, Dục Tước đã từng nói qua chuyện này lúc bọn họ gặp lại.

Lâm Ngọc Lan lại đột nhiên cười nói: “Như Phong, mặc dù bề ngoài của ngươi là nam tử, nhưng chung quy vốn là nữ tử, ngươi ở học viện lâu như vậy, ở đó toàn là những nam tử trẻ tuổi, nhưng mà toàn là nam tử nổi tiếng trong cả nước , chẳng lẽ ngươi cùng bọn họ sớm chiều ở chung mà không có chút ý nghĩ gì sao?”

Như Phong nhìn mẫu thân của mình đang hứng thú ra mặt, không thể trách được mà nói: “Nương à, người rốt cuộc là muốn nữ nhi của mình làm cái gì đây?”

“Không có gì, thừa dịp ngươi còn trẻ, sao không nhân cơ hội này cùng một nam tử nói chuyện tình yêu, như vậy đối với bản thân cũng tốt mà! Hơn nữa ta xem Dục Tuyên cùng Dục Tước đều rất tốt, rất đáng lưu tâm, người lại quỷ quái như thế, hoàn toàn có thể hái trăng sao được, ta rất có niềm tin với ngươi.” Lâm Ngọc Lan mập mờ mà lấy tay chỉ chỉ vào người Như Phong.

Như Phong lắc đầu, xem ra hôm nay không thể nói chuyện gì được rồi, tốt nhất là nên đi ngủ.

Nghĩ vậy, Như Phong nói: “Cha, nương, con phải đi thôi, hỏi nhiều muốn chết, con muốn đi ngủ rồi.” Lời còn chưa dứt, người đã tung bay đi ra ngoài, không nhìn Lâm Ngọc Lan gọi ở sau lưng.

Việc Như Phong trở về rất nhiều người cũng đã biết, thì tin tức này lan rất nhanh cũng như chuyện Bạch Nhất Quân bị người đả thương. Như Phong thì cũng bắt đầu bận rộn hẳn lên, vì mỗi ngày đều có rất nhiều người gửi danh thiếp cho nàng.

Như Phong nhìn trên bàn là một đống “Thiếp mời”, thấy bên cạnh lại là Hàn Sơn đang nhàn nhã uống trà, tức giận mà nói: “Hàn Sơn, ta không phải đã nói không nên để ý tới mấy thiếp mời này sao? Ngươi như thế nào lại mang vào phòng ta?”

(đại khái là mấy bà mai mối mời đi xem mắt hỏi vợ í mà)

Hàn Sơn vô tội mà nhìn Như Phong : “Đây cũng không phải chủ ý của ta, đây vốn là việc của quản gia, hắn không dám, cho nên phải khiến cho ta đem đến thôi. Hắn nói những người này dù sao đều là những nhân vật có mặt mũi ở thành Càng Châu này, cho nên hắn hi vọng ngươi nhìn qua một cái rồi mới quyết định cũng không muộn.”

Da đầu Như Phong như tê dại, mới đầu nàng không biết là chuyện gì xảy ra, cho nên lúc nhận được danh thiếp mời, lại được gia gia yêu cầu, thì vốn là rất kích động mà chạy xem thử, kết quả vừa đi vừa nhìn, dĩ nhiên phát hiện mỗi một nhà cơ hồ cũng có một hoặc mấy nữ tử xinh đẹp ở đây, sau đó nhân tiện trưởng bối ở đấy tự hào tường trình nữ nhi của mình, tiểu nữ có bao nhiêu tố chất tốt… Một cảnh tượng như thật được hồi tưởng lại.

Bây giờ, Như Phong thấy những ánh mắt ái mộ của các nữ tử, chung quy cảm giác như chính mình đã tạo nên nghiệp chướng, nếu sau này các cô nương ấy không gả được ình thì làm sao bây giờ? Nhưng bản thân mình cũng không có cách nào làm cho đối phương hạnh phúc, vì thế cho nên từ lúc đó trở đi quyết tâm không để ý tới những thiếp mời này.

Hàn Sơn lại tiếp tục nói: “Sư huynh, ta biết ngươi không quan tâm gì địa vị gia đình của người ta, cũng không muốn giao tình gì với người ta, nhưng cái này và đó cũng không giống nhau, đây chính là thành Càng Châu rồi, có quan lính đi tuần, người ta cũng chỉ là muốn mời ngươi đi uống trà, yên tâm, nơi này nhất định không có nữ tử đâu.”

Như Phong lắc đầu liền: “Ta không đi, không muốn đi, ta chỉ muốn ngũ giác.” Thuận tiện mang kiếm pháp gia truyền ra rèn luyện, ngày hôm qua gia gia mới đưa cho nàng kiếm phổ, đến bây giờ vẫn chưa kịp xem đây.

“Ồ, chẳng lẽ ngay cả do Bạch Nhất Quân mời cũng không đi sao?” Hàn Sơn cười nói.

Như Phong ngạc nhiên: “Hắn mời? Có ý gì đây chứ?” Như Phong đang suy nghĩ xem Bạch Nhất Quân có ý đồ gì, không phát hiện ra Hàn Sơn đã chạy ra khỏi cửa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.