Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 65: Trò hay



Edit: Cẩn

Beta: Lan Hương

Sáng sớm, lúc Như Phong đang vui vẻ trở về thì tại ba nơi khác cũng có người quan tâm đặc biệt đến thành Càng Châu.

***

Trong kinh thành.

Sương mù trắng xóa bao trùm lấy toàn bộ mái ngói hoàng cung tạo nên một cảm giác mông lung, huyền bí nhưng cũng không làm mất đi vẻ trang nghiêm vốn có.

Dục Tước cùng Dục Tuyên đọc tin tình báo trong tay, Dục Tuyên cau mày: “Ca, Như Phong tự nhiên ở chung phòng với một tên đào hát hơn nửa canh giờ lúc nửa đêm, lúc trở ra thì tên đó quần áo lại không chỉnh tề, có người còn nghe được tiếng rên rỉ trong phòng, rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì? Chẳng lẽ Như Phong thật sự là kẻ đoạn tụ?”

Dục Tước mặt đen thui, cầm giấy trong tay vò thành một cục, tâm trạng vừa tức giận vừa vui mừng, tức giận vì Như Phong như thế nào lại cùng một tên đào hát làm ra cái loại …cái loại chuyện tình này, vui mừng bởi vì người Như Phong thích chính là nam nhân, như vậy mình không phải có cơ hội rồi sao? Nhưng gia đình Như Phong sẽ nghĩ như thế nào? Rồi Như Phong có chấp nhận hay không?

Dục Tuyên nhìn vẻ mặt Dục Tước lúc này, làm huynh đệ nhiều năm như vậy lẽ nào lại không biết hắn đang nghĩ gì, tâm trạng không khỏi có chút chua chát.

“Ca ca, ngươi nói thật ta nghe, ngươi thật sự thích Như Phong sao?”

Dục Tước phục hồi tinh thần, nhìn Dục Tuyên cười khổ: “Ta thích thì có ích gì? Như Phong hắn hoàn toàn không nghĩ đến ta, lúc nào cũng xem ta là ca ca, bên ngoài lại có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, huống chi, ta còn chưa biết nên làm sao với người nhà bên đó nữa.

“Ca ca, hay là ngươi buông tay Như Phong đi, hắn không thích hợp với chúng ta càng không thích hợp với ngươi. Hiện tại, đại ca đang nghi kị chúng ta, nên ngươi càng phải lấy cẩn thận là chính, đừng hại Như Phong phải đứng trước đầu sóng ngọn gió”, ánh mắt Dục Tuyên trở nên nghiêm túc, cũng không biết là đang khuyên ca ca hay đang khuyên chính mình. (haiz, Tuyên ca thiệt là đàn ông mừ)

Dục Tuyên cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Qua hết năm nay, chúng ta đến nhà ngoại công đi, thuận tiện ghé thăm Như Phong một chút.”

“Ca!”, Dục Tuyên hô khẽ, “Lúc này chúng ta đến nhà ngoại công làm chi? Việc quan trọng của chúng ta bây giờ chính là….”

“Đừng nói nữa!” Dục Tước cắt đứt lời hắn, “Chúng ta ở kinh thành ngược lại càng khiến cho hắn nghi kị, tốt hơn hết nên đến nhà ngoại công rồi từ từ bàn tính. Nói thật, tiểu tam, ta kỳ thật không muốn cái vị trí kia.”

Dục Tuyên buồn bã: “Ta biết, nhưng ta không nghĩ hắn sẽ để yên cho ngươi sống, những gì chúng ta làm bây giờ bất quá chỉ là muốn bảo vệ tính mạng mà thôi. Bỏ qua thôi, không nói chuyện này nữa, ngươi muốn đi thì đi đi.” Dục Tuyên ngồi trên ghế, phất phất tay.

* * *

Tại Vân Châu.

Trong căn phòng ấm áp, hương khí thanh nhã từ hương lô tỏa ra phảng phất khắp nơi.

Vân Thiên Trạch trầm tư ngồi trên giường, nhìn tờ giấy nằm trong tay nội dung không sai khác gì với tờ tình báo của Dục Tước.

Tiểu Thanh cẩn thận đẩy cửa bước vào, trong tay cầm một cái bát bạch ngọc, bên trong là thứ dược đen như mực lại cực kì khó ngửi, người bình thường ngửi thấy chỉ muốn nôn.

Tiểu Thanh nhanh tay lẹ chân đi tới trước mặt Vân Thiên Trạch, nhẹ giọng nói: “Thiếu gia, đã tới giờ uống thuốc”

Vân Thiên Trạch đưa tờ giấy cho Tiểu Thanh cầm, tay nhận bát ngọc, mày không chau, mặt không nhăn, thoáng chốc đã uống cạn.

Tiểu Thanh cầm tờ giấy cũng không có ‎ý định xem, trực tiếp đi tới hỏa lô bên cạnh, không chút do dự quăng nó vào, đến khi thấy nó hoàn toàn hóa thành tro mới trở lại nhận cái bát không.

“Gọi người đến đem tên đào hát kia giáo huấn một trận, ta xem hắn lấy cái gì câu dẫn Như Phong!” Tiểu Thanh đang muốn rời đi lại nghe Vân Thiên Trạch trầm thấp lên tiếng, trong âm thanh toát ra một cỗ âm tàn khiến cả khác không rát mà run. (ây da)

Tiểu Thanh toàn thân chấn động, vội vàng che giấu tia đau thương trong mắt, quay đầu trở lại, cúi người, nhỏ giọng: “Thiếu gia, người thật sự động tâm thật với Như Phong sao?”

Vân Thiên Trạch liếc mắt nhìn, trầm giọng: “Chuyện của ta khi nào đến phiên ngươi quản?”

Tiểu Thanh khom người càng thấp, khủng hoảng đáp: “Xin lỗi thiếu gia, là Tiểu Thanh to gan.” Nói xong cũng nhanh chóng lui xuống, nhưng cước bộ có chút loạn.

Vân Thiên Trạch mặt không biểu lộ gì nhìn cánh cửa gỗ khắc hoa lê một lần nữa, không lâu sau đó, trên gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ hiện lên một tia tức giận.

* * *

Thành Tương Châu, Phong Hiền thư viện.

Mộc Vấn Trần nhìn tờ tình báo trong tay, hồi lâu không nói gì, Mộc Đồng cũng như thế đứng phía sau hắn. Cả không gian cũng chỉ nghe được tiếng chim kêu buổi sáng, thanh thúy dễ nghe, căng tràn sức sống.

Hồi lâu, Mộc Vấn Trần mới lên tiếng đánh vỡ trầm mặc: “Mộc Đồng, ngày mai chúng ta sẽ lên đường đến Càng Châu thành.” (đáng yêu quá)

Vẻ mặt Mộc Đồng bỗng như tan vỡ, nhanh chóng phản đối: “Chủ tử, bây giờ đang là lúc nguy cấp mà.”

Mộc Vấn Trần lạnh lùng nói: “Cho bọn họ tìm kiếm đi, sau khi chúng ta đi, bọn họ mới có thể toàn bộ lộ diện.”

Mộc Đồng không nhúc nhích, nhanh miệng trả lời: “Như vậy ngài cũng có thể trở lại kinh thành, tại sao lại muốn đến thành Càng Châu?” Nhất là ở thành Càng Châu còn có cái tên ghê tởm Úy Trì Như Phong, thật sự ghê tởm mà, tên Úy Trì Như Phong kia như thế nào lại hết lần này đến lần khác thích nam nhân? Vậy không phải sẽ làm cho chủ tử…Nghĩ tới đây, Mộc Đồng không dám nghĩ tiếp nữa.

Vẻ mặt Mộc Vấn Trần trở nên ấm áp, trong mắt hiện lên một tia ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Thành Càng Châu này hấp dẫn ta hơn.” Trong tâm có một chút tức giận, còn chưa đầy một tháng tiểu gia hỏa kia đã gây sự, giờ lại đến chuyện Vô Ưu, mặc dù biết bọn họ không xảy ra chuyện gì nhưng trong lòng vẫn không thoải mái được, ai biết có phải hay không khi không ai chú ‎ý đến sẽ phát sinh thêm chuyện gì.

Nghĩ đến tiểu gia hỏa ngày thường ríu ra ríu rít cùng cười với hắn. Mộc Vấn Trần quyết định hay là đến thành Càng Châu sớm một chút, có lẽ…có lẽ là vì muốn sớm nhìn thấy vẻ mặt tươi cười ấm áp kia mà thôi.

“Chủ tử, nghe nói sư muội Túy Nguyệt của Úy Trì Như Phong cũng theo hắn về nhà, hơn nữa trên dưới Úy Trì gia đều rất thích nàng.” Mộc Đồng ra vẻ lầm bầm lầu bầu, thân thể cố gắng giữ thẳng.

Mộc Vấn Trần híp mắt, hỏi: “Ngươi nói thế là muốn nói cái gì?”

“Chủ tử, Như Phong vốn là nam tử.” Trầm mặc một hồi, Mộc Đồng quyết định lên tiếng khuyên ngăn.

Mộc Vấn Trần liếc hắn một cái: “Hừ, không cần ngươi nhắc.”

Như vậy ngài còn muốn làm gì? Mộc Đồng bĩu môi. Tuy nhiên, từ khi Như Phong xông vào cuôc sống của bọn hắn, vẻ mặt của chủ tử hình như vui vẻ hơn rất nhiều, cũng không cùng bạch ngọc cầm ngày ngày sớm tối bên nhau. Cho dù bây giờ ôm cầm cũng chỉ đàn vài khúc tiết tấu nhanh, vui vẻ, nghĩ đến như vậy, có lẽ tiểu tử Như Phong kia cũng không tệ lắm, nhưng bắt hắn trơ mắt nhìn chủ tử anh minh thần võ sa vào cấm kỵ chi luyến, chuyện này hắn căn bản là làm không được.

“Còn nghĩ cái gì, không mau đi chuẩn bị!” Thanh âm êm tai của Mộc Vấn Trần nhanh chóng kéo Mộc Đồng trở lại hiện thực.

Mộc Đồng vội nói: “Ta đi ngay”. Hễ chuyện gì có liên quan đến tiểu tử kia là chủ tử luôn đặc biệt nóng lòng, cũng không biết bọn họ từ lúc nào trúng phải ám độ trần thương, như thế nào ngay cả một dấu hiệu nhận biết cũng không có? Chờ lúc bản thân phát hiện ra cũng đã thành sự tình này, hiện tại chính là thời điểm tốt nhất, tên tiểu tử Như Phong kia chưa rõ ràng làm chuyện không đúng đối với chủ tử, chỉ là…chân mày Mộc Đồng cau lại, tiểu tử kia nhiều lần nhìn chủ tử nhà mình mà ngẩn người ra, chỉ còn thiếu chảy nước miếng nữa thôi, mà chủ tử lại đương nhiên đồng ‎ý cho hắn nhìn, nếu là trước kia, hắn sớm đã bị đánh bay đi mất.

Mộc Đồng đi khuất, Mộc Vấn Trần trong tay dùng lực một chút, tờ giấy hóa thành bột phấn, từng hạt trắng xóa từ những ngón tay thon dài lả tả rơi, bàng hoàng tới tây thiên kêu oan khuất.

* * *

Như Phong một đoạn thi triển khinh công, một đoạn chậm rãi tản bộ, ôi, xem ra phải đợi một thời gian nữa Kinh Phong của ta mới có thể tái xuất giang hồ rồi, bây giờ chỉ có thể ủy khuất tự mình đi bộ mà thôi.

Như Phong một trận thầm nói, nhớ đến mới vừa rồi một đám người kia sắc mặt trắng bệch thật là vui vẻ, trên đời làm gì có nhiều quỷ như vậy nhưng hết lần này đến lần khác bản thân lại gặp phải, bất quá cổ nhân đối với chuyện quỷ thần quả nhiên có phần kiêng kỵ.

Đợi Như Phong trở lại thành Càng Châu trời đã gần giữa trưa, Như Phong tùy ý mà đi vào cửa thành, nàng bây giờ rời thành, vào thành cơ hồ cũng không cần dùng đến “Chứng minh thư”, bởi vì đại đa số người trong thành đã đều biết mặt nàng. Chỉ là hôm nay tình huống có chút kỳ quái, Như Phong suy nghĩ, làm sao mà dọc đường đi ánh mắt mọi người nhìn mình cũng kỳ quái như vậy? Nhất là các thiếu nữ, trước kia các nàng đều là ánh mắt nóng rực, trong mắt đều là tim hồng phấp phới, như thế nào bây giờ mỗi người đều là vẻ mặt ai oán, làm Như Phong sợ đến nổi da gà, nàng phát hiện dọc theo đường đi lại có nhiều nam tử nhìn nàng với ánh mắt lạ lùng.

Ta xỉu a, nữ tử thì không nói làm gì, như thế nào bây giờ nam tử cũng như vậy?

Như Phong sờ sờ mặt mình, chẳng lẽ khuôn mặt mình thật sự rất hấp dẫn sao? Bằng không làm sao mà bây giờ ngay cả nam nhân cũng bị hấp dẫn rồi?

Thôi bỏ đi, mặc dù không biết mấy nữ nhân kia bị làm sao, nhưng không ai đến quấy rầy là tốt rồi, không để ý nữa, lúc này tốt nhất nên hồi phủ, tối hôm qua một đêm không quay về, cũng không biết gia gia nghĩ tới cái gì nữa rồi? Ôi, gia gia là một người dễ hiểu lầm nha.

Như Phong tăng nhanh cước bộ, đang vắt óc suy nghĩ thì phát hiện mình bị người ta cản đường.

Đó là một tiểu cô nương, nói đúng hơn, là một tiểu cô nương mặt lạnh.

“Như Phong công tử, tiểu thư nhà ta ời.” Tiểu cô nương thanh âm lạnh lùng tựa như khí trời hiện tại giống nhau, chỉ còn kém là không kết băng.

Như Phong nhướng mày: “Tiểu Thiến cô nương, tiểu thư nhà ngươi không phải ở thành Tương Châu sao? Sao lại về thành Càng Châu rồi?”

“Tiểu thư muốn quay về, Như Phong công tử, ngươi rốt cuộc là có đi hay không?” Tiểu Thiến lạnh lùng nói, khinh thường nhìn Như Phong.

Như Phong sờ sờ cái mũi, không biết mình khi nào đắc tội với tiểu cô nương ăn nhầm hỏa dược này rồi, cho nên không thể làm gì khác hơn là ăn nói nhẹ nhàng, thái độ ôn hòa: “Được rồi, xin mời dẫn đường.”

Nói xong sẵn tay lấy từ trong ngực ra chiết phiến quạt quạt, ô, nãy giờ chạy nhiều như vậy, mồ hôi thật cũng ra chút ít, hơn nữa hôm qua còn không có tắm rửa a. (>_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.