Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 75: Thái tử giá lâm



Edit + Beta: Lan Hương

Vào ngày thái tử giá lâm [đến nơi], bầu trời vô cùng quang đãng, ánh nắng rất ấm áp, những nhánh cây lay nhẹ theo gió, hoa ở sân trường đều nở rộ với sắc màu rực rỡ, tươi đẹp.

Như Phong đứng nhìn xuống mũi chân, dưới mặt đất rất sạch sẽ, mọi người bây giờ đang nghiêm túc đứng ở trước cổng học viện để chờ đợi thái tử giá lâm.

Như Phong cùng ba người bọn Dục Tước đứng ở phía sau phu tử nên tầm nhìn thấy rất rõ.

Như Phong len lén liếc mắt nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Mộc Vấn Trần đang đứng ở trước tất cả mọi người, ôi, nàng lại bắt đầu nhớ tới vẻ mặt lúc ở bên cạnh hắn? Mới vừa rồi mình chào hỏi hắn ta, hắn chỉ thản nhiên gật đầu, khiến cho vẻ niềm nở của Như Phong trở nên lạnh giá, trong lòng lại cảm thấy buồn bã.

Như Phong lại nhìn kỹ một bên khuôn mặt của Mộc Vấn Trần, đường nét rất là đẹp, giống như tạc tượng, hai bờ môi hồng hào đang mím chặt, nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra khí tức làm kẻ khác không khỏi thấy lạnh lẽo, nhưng rõ ràng thời tiết đang ấm áp mà.

Như Phong nhìn bên tay phải của mình là Dục Tước và Dục Tuyên, hai huynh đệ này mấy ngày nay không như bình thường, luôn làm bộ mặt nghiêm túc, Dục Tước lại muốn nói gì đó với mình nhưng lại thôi không nói, ép buộc hắn nói ra thì hắn không chịu luôn, còn Dục Tuyên bây giờ cũng không tâm tư để giễu cợt mình hoặc đánh nhau với mình vì hình như hắn có nhiều chuyện phải bận bịu, luôn thần thần bí bí.

Như Phong lại nhìn qua bên tay trái của mình, Vân Thiên Trạch đang đứng ở chỗ này, do đứng gần bên nhau nên Như Phong ngửi được mùi thơm quen thuộc trên người của hắn, giống như mùi hoa, nhưng lại ít ngọt ngào hơn so với mùi hoa, quả là một mùi hương kỳ lạ, giống như mùi hoa, tạo cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái. Lúc ban đầu, Như Phong không quen trên người một nam nhân lại thơm mát hơn so với mình, nhưng nhìn thấy khuôn mặt Vân Thiên Trạch thật là đẹp liền cảm thấy mùi hương thơm mát ấy cùng hắn như hòa quyện với nhau.

Vân Thiên Trạch gần đây cũng nhìn mình với ánh mắt đầy phức tạp, lại yên lặng không nói gì, làm cho Như Phong cũng không nói được gì.

Rốt cuộc là gần đây làm sao vậy? Tại sao mấy nam nhân đó đều không bình thường như vậy? Như Phong thật muốn ngửa đầu để huýt sáo một hơi, gần đây mình thật sự có chút buồn chán rồi, không có ai vui vẻ với mình nên đành phải chuồn xuống núi đấu võ với Hàn Sơn, lại nghĩ gần đây võ công của Hàn Sơn đã tiến bộ rất nhiều, có lẽ cũng là do công lao của mình. Suy nghĩ như thế làm tâm trạng của Như Phong thấy phấn chấn lên đôi chút.

Trong đầu Như Phong suy nghĩ vòng vo rất nhiều thứ, nhưng thực tế thời gian cũng không dài bao nhiêu, nhưng giờ nàng đã mất kiên nhẫn rồi, vội đổi trọng tâm cơ thể từ chân trái sang chân phải. Thật ra trước kia lúc nàng luyện võ, cho dù đứng tấn bao lâu chăng nữa cũng không thấy mệt, nhưng bây giờ do cảm thấy nhàm chán nên mới thấy thời gian qua đi chậm vô cùng.

Thật đáng ghét, cái tên thái tử kia tại sao giờ này còn chưa tới? Như Phong mơ hồ biết rằng bọn họ khác thường chắc chắn là do tên thái tử đến đây, vì vậy dù chưa được gặp mặt, Như Phong cảm thấy không ưa với tên thái tử này.

Dục Tước và Vân Thiên Trạch hình như nhận thấy điều gì đó nên hai người cùng lúc quay người nhìn Như Phong.

Như Phong thấy bọn họ chú ý đến mình, tâm trạng rất mừng rỡ nhưng lại vội tỏ vẻ mặt ủy khuất.

Trong mắt Dục Tước hiện lên ý cười, vỗ vỗ vào vai của Như Phong rồi nhép miệng: “Ráng chờ thêm một chút nữa đi.” Đương nhiên là hắn không phát ra tiếng nhưng Như Phong nhìn khẩu hình của hắn hiểu ra.

Vân Thiên Trạch cũng nháy mắt mấy cái với Như Phong. [toàn mấy anh đẹp trai quan tâm, ôi... ước gì!!!]

Như Phong liền cảm thấy cơ thể và tâm trạng dễ chịu hơn nhiều, thì ra mình dễ thỏa mãn như vậy, chỉ cần có người quan tâm mình một chút là được rồi.

Nhanh sau đó, Dục Tước và Vân Thiên Trạch liền khôi phục lại tư thế nghiêm chỉnh, Như Phong lại bắt đầu ngẩn người ra, nàng nhìn vào người đứng trước nhất chính là Mộc Vấn Trần, nhớ lại vài ngày gần đây luyện tập “Truyền âm nhập mật”, liền cao hứng muốn nói chuyện cùng Mộc Vấn Trần.

Vì vậy, Như Phong cố gắng ngưng tụ nội lực, ý đồ muốn thanh âm ngưng tụ thành ý nghĩ, sau đó truyền đạt đến Mộc Vấn Trần, đáng tiếc là tới khi đầu nàng vả đầy mồ hôi rồi mà Mộc Vấn Trần bên kia cũng không có cái gì đáp lại. Như Phong đang lúc nhụt chí thì đột nhiên nghe được một giọng nói tinh tế trong đầu, nội dung là: “Ngươi còn chưa luyện thành, không nên sử dụng bừa bãi.”

Như Phong cả kinh, thiếu chút nữa là té xuống đất rồi, đang tính há mồm ra lại đột nhiên nhớ chỗ này đang cần sự nghiêm túc, vì vậy đành phải ngậm lại miệng, vừa định ngưng tụ nội lực như khi nãy thì một tiếng nói vừa rồi truyền đến: “Ngươi an phận một chút đi, công phu này mất rất nhiều nội lực.”

Vì thế, Như Phong đành phải đứng đàng hoàng, không dám lộn xộn như vừa rồi. Tuy nhiên, bây giờ Như Phong đã biết rõ, Mộc Vấn Trần có võ công cao hơn so với nàng rất nhiều.

Lúc Như Phong đang suy nghĩ miên man, bắt đầu cảm thấy đói bụng thì đoàn người của thái tử cũng từ từ tiến đến.

Phía trước có đông đảo binh lính mặc áo giáp, thái tử ở giữa đoàn người xung quanh, Như Phong cũng chưa được nhìn thấy hình dạng của thái tử như thế nào thì phải quỳ xuống hành lễ rồi.

“Thái tử điện hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Mọi người cùng nhau hét lớn, Như Phong miệng mấp máy nhưng lại không lên tiếng, sau đó nàng phát hiện ra người ở hai bên người nàng cũng không lên tiếng, hơn nữa kiểu quỳ không thành khẩn cũng giống như mình.

Đợi lúc cái người cao quý kia là thái tử điện hạ nói: “Miễn lễ” thì Như Phong đứng dậy rất nhanh, nàng lén giương mắt nhìn Mộc Vấn Trần một chút thì phát hiện hắn cũng không quỳ xuống, vì hắn đang đứng ở bên cạnh thái tử.

Thật là tốt! Như Phong thèm muốn như thế, không cần quỳ xuống hành lễ.

“Đây là các đệ tử Phong Hiền viện sao?” Thật lâu sau, một giọng nam trầm vang lên, Như Phong nhớ kỹ đây là giọng nói của thái tử, chắc là tính giới thiệu cho các sứ giả.

“Đúng vậy.” Giọng nói rõ ràng của Mộc Vấn Trần theo sau vang lên, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.

“Đều thật tuấn tú nho nhã mà!” Thái tử cười ha ha, đáng tiếc là không có ai dám cười theo, cả sân học viện chỉ nghe thấy một tiếng cười của thái tử.

Đồ điên! Như Phong thầm mắng chửi.

“Ờ, đúng rồi, bốn người là ‘tứ đại tài tử’ ở đây đâu?” Thái tử sau khi cười xong lại hỏi.

Mộc Vấn Trần nhìn đám người Như Phong rồi nói: “Các ngươi đi ra gặp mặt thái tử đi.”

Vì vậy, phu tử liền tránh sang một bên để bọn người Như Phong có thể “Diện kiến mặt trời”. Như Phong cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày thêu tinh xảo, nàng không dám tùy tiện ngẩng đầu, giỡn chơi sao, vạn nhất bị hắn ta nói mình chẳng biết tôn ti trật tự, vậy thì mạng nhỏ của mình còn giữ được sao?

“Ngẩng đầu lên đi, không cần sợ.” Thái tử lại lên tiếng.

Như Phong lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thái tử trước mặt. Một thân y phục xa xỉ, hắn không mặc y phục của thái tử, ngược lại nhìn như một người nhàn nhã, y phục màu tím, phía trước có thêu tường vân đồ án.

Như Phong ngẩn cao thêm nửa đầu nữa, xem ra gien của hoàng gia không tồi, này tướng mạo của tên thái tử này cũng coi như là tuấn tú, da dẻ trắng trẻo có thể so được với Như Phong và Vân Thiên Trạch! Không hổ là con cháu của hoàng thất mà, sống sung sướng như vậy thì khó mà không được như thế!

Như Phong cảm thấy ánh mắt của thái tử ôn hòa, khuôn mặt phúc hậu, trên mặt lộ vẻ tươi cười, giờ phút này hắn đang nhìn vào Như Phong.

Thái tử nhìn Như Phong rồi nói: “Đây là cháu của Úy Trì tướng quân sao? Úy Trì lão tướng quân đúng là một võ tướng vang danh lẫy lừng khắp cả nước ta, ai ngờ cháu của người lại theo học văn thơ, ta vốn rất là tò mò nhưng bây giờ xem ra nhà ngươi thật sự rất tuấn tú nho nhã, thật sự rất là thư sinh, ha ha, so với Úy Trì lão tướng quân khí khái lẫm liệt hoàn toàn khác biệt! Có điều ta nghe nói ngươi học vấn cao thâm, vì vậy sau này làm quan văn cũng rất tốt, ừm, tốt lắm.

Thật ra, thái tử có thái độ rất hòa nhã, trong mắt tỏ ý cười ôn hòa và chân thật, xem ra là ca ngợi Như Phong thực sự, nhưng Như Phong lại không thích hắn, nhưng chỉ trong ý nghĩ mà thôi.

Như Phong cung kính thi lễ rồi trên mặt có chút ngại ngùng nói: “Tạ ơn thái tử khen ngợi, thảo dân thẹn không dám nhận!”

Thái tử mỉm cười nói: “Không sao, đợi lúc giao lưu cùng với sứ giả các nước thì bổn cung sẽ biết thực lực của ngươi.”

Mới vừa nói xong, hắn lại chuyển sự chú ý qua ba người khác.

Không biết tại sao thái tử cũng chỉ nói vài câu với Vân Thiên Trạch, sau đó gật đầu với Dục Tước và Dục Tuyên thôi, Như Phong giờ mới biết Vân Thiên Trạch vốn là cháu ngoại duy nhất của thủ phủ Vân Châu, tổ tiên họ từng có một người là đại quan, nếu dùng từ hiện đại mà nói: nhà bọn họ hay gia đình mẫu mực nổi tiếng khắp cả nước.

Về phần thái tử tại sao đối với Dục Tước và Dục Tuyên lại kỳ quái như vậy thì Như Phong cũng không biết, cũng không muốn tìm hiểu sự tình.

Trong lúc vô tình, ánh mắt Như Phong và Mộc Vấn Trần chạm vào nhau, Mộc Vấn Trần trầm tĩnh nhìn Như Phong một cái rồi nhanh chóng chuyển sang chỗ khác, làm cho Như Phong thất vọng vô cùng.

Lúc này Mộc Vấn Trần mới lên tiếng: “Chúng ta nên vào học viện đi thôi, nơi này nói chuyện cũng không tiện.”

Thái tử gật đầu, vì vậy mọi người liền cùng nhau mở đường vào học viện.

Lúc đi vào, các sứ giả cố ý tụ lại, quần áo của bọn họ mặc không quá khác biệt với Tử La quốc, tướng người cũng không khác lắm, trừ người của Hữu Nam quốc với đôi mắt to và màu xanh, hơn nữa vóc người bọn họ cao lớn hơn so với người bình thường, nói chuyện cũng ngay thẳng một chút, nhưng Như Phong lại rất thích bọn họ. Nguyên do đôi mắt màu xanh của bọn họ làm cho Như Phong nhớ tới ánh mắt thâm sâu thỉnh thoảng ánh lên màu xanh của Mộc Vấn Trần.

Lúc này, đám người Như Phong là nhóm đệ tử đi sau cùng, có vài sứ giả cũng đi chậm lại để cùng đi với các môn sinh, nghĩ lại, tình huống này xem ra không thích hợp, nhưng dù sao mọi người đều tới đây để giao lưu mà, hơn nữa nơi này cũng không phải là kinh thành.

Nhưng hiển nhiên là có vài người hứng thú với Như Phong.

Cái tên dáng người cao cao kia, Như Phong chắc chỉ đứng tới ngực của hắn, đang chăm chú nhìn Như Phong, trong đôi mắt xanh tỏ vẻ tò mò, nói: “Tiểu đệ, năm nay ngươi được mười lăm tuổi không?”

Khóe miệng Như Phong có chút run rẩy, nói: “Ta đã mười bảy tuổi rồi.”

“Nhưng tướng người ngươi rất nhỏ, như con nít vậy, trẻ quá.” Người nọ lại nghiêm túc nói.

Như Phong có chút đỏ mặt lên, cũng nhìn chăm chú vào đối phương rồi nói: “Tướng người ngươi cũng rắn chắc, thân thể nhìn tốt lắm.”

“Đương nhiên rồi!” Đối phương kéo lộ ra cánh tay cường tráng của mình rồi nói: “Vài ngày nữa, ta còn giao lưu võ thuật với người của Lạc Lâm viện nữa.”

Như gió chợt hiểu ra mà gật đầu, khó trách tướng người của hắn lực lưỡng như thế, dù sao cũng chỉ đùa vui nên không để bụng lâu, rất nhanh đã quên mất.

Khi trở lại ký túc xá, Như Phong như tê liệt ngã lên giường, cuộn vào chăn mền, Dục Tuyên ngồi ở trên bàn cau mày lại.

Dục Tước và Vân Thiên Trạch cũng nhanh bước vào, bốn người tụ họp cùng một chỗ.

“Như Phong, vừa rồi ngươi nói chuyện gì với sứ giả Thạch Nam quốc vậy? Cười vui vẻ như vậy?” Vân Thiên Trạch đi tới gường của Như Phong ngồi xuống.

Như Phong suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Cũng không có gì, hắn chỉ khen ta có tướng người đẹp mắt mà thôi.”

Dục Tuyên quái gỡ tiếp lời: “Ngươi còn quên một câu, người ta còn nói tướng của ngươi rất lùn!”

Như Phong trừng mắt liếc hắn, giải thích nói: “Hắn chỉ là nói ta nhìn rất trẻ, nói rằng ta được chăm sóc chu đáo, không giống như ngươi, mới hai mươi tuổi mà nhìn già như ba mươi.”

Lần này Dục Tuyên không cãi lại nữa, chỉ đưa mắt nhìn Dục Tước, làm Như Phong không còn hứng thú gây chiến nữa.

“Được rồi, các ngươi nói xem, lần giao lưu này, chúng ta phải nhất định thắng đối phương sao?” Như Phong đột nhiên nghĩ tới liền hỏi.

Dục Tước bình tĩnh gật đầu: “Ừ, việc này tuy nói chỉ là giao lưu, nhưng mọi người đều biết phải toàn lực ứng phó, không làm mất thể diện của chúng ta.”

Dục Tuyên ngẩng đầu lên nhìn Dục Tước, nói: “Trên thực tế, chúng ta đã bị mất thể diện rồi.”

Dục Tước mắt đen nhánh nhìn Dục Tuyên, nói: “Ta không sao.”

Vì vậy Dục Tuyên không nhắc lại nữa, vẻ mặt bình tĩnh.

Vân Thiên Trạch rủ mắt xuống nên không thể biết tâm tư của hắn.

Tâm trạng Như Phong cảm thấy khó chịu, vì nàng cảm giác mỗi con người bên cạnh nàng đều không đơn giản, hơn nữa lại xa lạ hơn bình thường rất nhiều rồi, nên đành phải im lặng, ôm đầu gối ngẩn người ra, nghĩ tới buổi thi chiều nay, nhớ các phu tử đang rất lo lắng, Như Phong thì thấy rất thoải mái, vì nàng cảm giác được mình nắm được phần thắng, với điều kiện chỉ cần chôm chỉa những câu thơ của các bậc tiền nhân là được.

Thời gian lặng lẽ cũng đến giữa trưa, bữa cơm trưa rất thịnh soạn, nhưng Như Phong lại không thấy gì hứng thú, nhưng phải đối phó với các đồng môn trong phòng ăn, vì tất cả mọi người đều cần sự hăng hái của Như Phong, ngay cả phu tử cũng tới đây nói vài câu, đại ý chính là lần này trước mặt các người nước khác thì phải làm rạng rỡ danh tiếng của Phong Hiền viện chúng ta.

Như Phong đều tỏ vẻ tươi cười, tỏ ra bình thản không có chuyện gì.

Buổi chiều cũng tới rất nhanh, mặc dù trời đang nắng, nhưng so với thời tiết hiện giờ thì nhờ có nắng nên rất ấm áp, vì vậy không ai để ý đến ánh mặt trời chói chang.

Mỗi người đều có vị trí theo cương vị riêng, những nhân vật trọng yếu gồm có các sứ giả, các nhân sĩ nổi tiếng và vô danh cũng ngồi ở vị trí trên cao, chiều hôm nay là buổi thi “Cầm kỳ thi họa”, đây là phong tục thi đấu của cả bốn nước, vì vậy không thể không được tuyển chọn, Như Phong mặc dù cảm thấy không nhẫn nại nữa, muốn xem thi đấu ra sao nhưng nàng đành phải im lặng.

Sau khi tập hợp lại, các sứ giả mới vừa rồi còn tươi cười chào hỏi giờ lộ ra vẻ mặt thật, cả đám người đều nghiêm túc đứng đắn, Như Phong lúc này mới rõ trận thi giao hữu này không phải là chuyện đùa.

Như Phong bị xếp thi tại trận đầu, nghe nói do các phu tử nghĩ thành thích của Như Phong đã từng trăm trận trăm thắng nên cố ý an bài như vậy, muốn trận đầu cho người khác thấy danh tiếng của Phong Hiền viện.

Quả nhiên, khi lên thi đấu, Như Phong khiêu chiến sứ giả của cả ba nước, cứ một câu là Như Phong đối lại bằng một câu thơ kinh điển, miệng thao thao không ngừng. Trong mắt mọi người hiện giờ, Như Phong cứ mở miệng ra là thành thơ, suy nghĩ lại nhanh nhẹn, tài hoa xuất chúng, lại cộng thêm vẻ thư sinh tuấn tú bề ngoài, đối phương lại không thể ứng phó, đây chính là một cảnh thi đấu vui mắt.

Vì thế, trong trận giao hữu đầu tiên, Tử La quốc đứng nhất, mọi người trong nước và kể cả thái tử cũng cảm thấy nhẹ nhỏm.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.