Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 101



Lời nói vừa ra khỏi miệng sắc mặt Thường Hy liền biến hóa, chặt chẽ bưng kín miệng mình, nàng làm sao có thể nói cha ruột người ta như vậy đây? Huống chi còn là cửu ngũ chí tôn, lần này thật gay rồi! Thường Hy không đợi Tiêu Vân Trác nổi giận, chiếm lấy tiên cơ quỳ xuống, lập tức nói: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ to gan lớn mật, nô tỳ chỉ là thuận miệng nói ra, kính xin Thái tử gia thứ tội, nô tỳ thật biết sai rồi!”

“Thuận miệng?” Tiêu Vân Trác thật sự có chút tức giận, những lời như vậy nếu như lỗ mãng, sơ ý nói trước mặt người ngoài thì đó chính là tội diệt tộc, ngay đến hắn cũng sẽ bị liên lụy, cho nên giọng điệu có phần không tốt.

Chân mày Thường Hy khẽ thấm chút mồ hôi, cắn răng nói: “Trước kia thời điểm ở nhà cha ta thường bắt ép ta học rất nhiều thứ, có lúc ta giận quá sẽ nói ông ấy là lão nhân, nhưng cha ta chưa bao giờ mắng qua, cho nên mới vừa rồi ta mới nhất thời kích động mà thuận miệng nói, về sau sẽ không bao giờ dám thế nữa, xin Thái tử gia thứ tội!”

Thật ra thì nếu ở trước mặt người ngoài Thường Hy nhất định sẽ không bao giờ sơ ý như vậy, nhất là kẻ địch của nàng, hẳn là sẽ đề cao vạn phần cẩn thận, làm sao có thể phạm sai lầm trí mạng như vậy? Chẳng qua là nàng ở trước mặt Tiêu Vân Trác tùy ý nói chuyện cũng đã thành thói quen, lúc này mới có thể vô ý mà nói ra, nhưng coi là như vậy Thường Hy cũng biết mình phạm vào sai lầm lớn, cho nên trước quỳ xuống nhận lỗi.

Tiêu Vân Trác trước có chút mất hứng nhưng lại nghĩ đến Thường Hy luôn luôn cẩn thận, mình lại có chút phóng túng với nàng, thường ngày cũng không có nhiều ước thúc, vì vậy hắn cũng có chút trách nhiệm cho nên chẳng qua là chỉ hừ lạnh một tiếng, tăng thêm giọng điệu nói: “Cô phải biết mình đang ở nơi nào, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chớ có đem nơi này thành hậu viện nhà cô, nếu không bị người khác nghe thấy được, ngay cả ta cũng không cứu được, hiểu chưa?”

“Nô tỳ hiểu rồi, lần sau không dám nữa, nhất định nhớ kỹ dạy bảo của Thái tử!” Thường Hy toát ra một thân mồ hôi, lúc này nghe được Tiêu Vân Trác nói như vậy mới yên lòng lại, ít nhất hắn sẽ không có chém đầu của nàng rồi. Nàng thật là khinh thường, quả thật là có chút đắc ý đến nỗi quên thân phận rồi, lần sau không được duy trì thái độ này nữa!

“Đứng lên đi.” Tiêu Vân Trác thản nhiên nói, thấy Thường Hy chậm rãi đứng dậy, đầu gối còn run một chút, thu tầm mắt lại, quay đầu đi nói: “Bất kể phụ hoàng có dụng ý gì, cô về sau thời điểm làm việc gì cũng phải cực kỳ cẩn thận, thận trọng từ lời nói đến hành động.”

Thường Hy vội vàng gật đầu, Tiêu Vân Trác có thể nói những lời này làm nàng rất cảm kích, đây là hắn đang nhắc nhở nàng. Thường Hy xoay người muốn đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Trước khi vào Đông cung, trước cuộc tuyển chọn, Mị phi có ý muốn thu nhận nô tỳ!”

Thường Hy nói xong câu này nhấc chân định rời đi, Tiêu Vân Trác lại không để nàng đi như vậy, gọi lại nói: “Hôm nay cô đã là Thượng nghi Đông cung rồi, mặc dù nói chức vị của Vân Thanh cao hơn, nhưng cô dù sao cũng là ngự miệng thân phong, hai người các cô liền ngang hàng đi!”

Bước chân Thường Hy dừng lại một chút, đây rõ ràng chính là đem quyền lợi của nàng tăng lên. Thượng nghi Đông cung là từ tam phẩm, quản sự cô cô là chính tam phẩm, nơi này có chút khác biệt. Nhưng là Thường Hy nghĩ lại cũng hiểu được, Tiêu Vân Trác đang là tỏ thái độ với Hoàng thượng, chứng tỏ hắn cũng coi trọng nàng. Thái tử nhìn trúng người mà Hoàng đế cũng nhín trúng, chẳng khác gì là bày tỏ sự trung thành với Hoàng thượng.

Thường Hy phát hiện cái mình cần phải học thực sự là quá nhiều. Một đạo thánh chỉ này của Hoàng thượng, bên trong cũng không biết có bao nhiêu cong cong quẹo quẹo, mà Thái tử chỉ trong thời gian ngắn nhất đã tìm ra cách phản ứng hợp lý đã khiến Thường Hy bội phục. Muốn sinh tồn trong hậu cung, chỉ có thông minh chút ít là không được, Thường Hy thầm hạ quyết tâm phải trong thời gian ngắn nhất tìm hiểu rõ người trong hậu cung mới được!

Buổi sáng Vạn Thịnh mới tuyên đọc thánh chỉ, rất nhanh liền truyền khắp Đông cung. Chưa tới một canh giờ, Thái tử lại để cho Ngũ Hải truyền chỉ dụ Thường Hy cùng với Thanh Vân ngang hàng. Trong phút chốc, Thường Hy lập tức trở thành người chạm tay liền bỏng trong Đông cung.

Phùng Thư Nhã nghe được tin này quả thực tức giận đến muốn lệch miệng, hung hăng đem Nữ tắc đang chép trước mặt mình vung xuống đất, tiếp theo ngay cả bút và mực cũng chịu chung số phận.

Thị nữ đang cẩn thận phục vụ bên người lập tức xanh mặt, vội ngồi xổm xuống thu thập, dọn dẹp lưu loát, sau đó mới rót trà dâng lên, nhìn Phùng Thư Nhã: “Chủ tử, uống một ngụm trà đi, tức giận đả thương bản thân không có lợi!”

“Cũng chỉ là con gái của dân đen, làm sao có thể lấy được vinh hạnh đặc biệt như vậy? Thái tử gia coi trọng cô ta đã làm ta rất khó nhịn, không nghĩ tới ngay cả Hoàng thượng cũng để cho cô ta có chút thể diện như vậy! Ngu Thường Hy thì có cái tài đức gì? Chỉ có đúng một cái mặt biết dụ dỗ thôi!” Phùng Thư Nhã càng nghĩ càng tức giận, cặp mắt bắn ra tia sáng độc ác.

Du Tang nghe vậy cười yếu ớt nói: “Chủ tử, Ngu Thường Hy náo động như vậy, người hận cô ta nhất định không thiếu, muốn đẩy cô ta ngã cũng không phải là số ít. Chúng ta chỉ cần chờ nhìn, đảm bảo rất nhanh cô ta sẽ luống cuống tay chân!”

Phùng Thư Nhã nghe vậy, mi giác giương lên, hỏi: “Ngươi nghe nói được cái gì?”

“Chủ tử chính là chủ tử, chỉ cần nghe một câu nói của nô tỳ đã đoán ra được!” Du Tang khẽ cười nói, quay đầu nhìn một chút khiến thị tỳ trong phòng tất cả lui ra, lúc này mới khom người nói: “Vân Thanh cô cô từ trước đến giờ bất hòa cùng Ngu Thường Hy. Lần này Thường Hy ngồi ngang hàng, trong lòng không biết có mấy phần oán hận cô ta đấy! Chúng ta không ra tay, Vân Thanh chỉ sợ là nhịn không được liền đối phó với Ngu Thường Hy. Nếu là như vậy, tại sao chúng ta lại không tọa sơn quan hổ đấu?”

Ánh mắt Phùng Thư Nhã sáng lên, nhìn Du Tang hỏi: “Chuyện này là thật?”

“Tự nhiên là thật. Trước khi chủ tử đến Đông cung, Vân Thanh cô cô đã từng muốn đem Ngu Thường Hy đến làm nô tỳ của ngài, chỉ tiếc Thái tử gia đem nàng đến Doanh Nguyệt điện. Nếu không, nàng rơi vào trong tay ngài thì làm gì có ngày hôm nay. Nhưng cũng vì vậy mà Vân Thanh cùng Ngu Thường Hy kết mối thù, ngài cứ chờ xem đi, chắc chắn cuộc sống sau này sẽ vô cùng náo nhiệt!” Du Tang lạnh lùng cười một tiếng, chậm rãi nói ra, nàng cũng là cực kỳ hận Thường Hy, tại sao cô ta có thể có vận khí tốt như vậy?

Ngón trỏ của Phùng Thư nhẹ nhàng giật giật, khóe miệng dâng lên một tia mỉm cười âm lãnh, từ từ nói: “Vân Thanh gừng càng già càng cay nhưng tính tình trầm ổn, chờ đến khi nàng ta động thủ còn không biết đến ngày tháng năm nào. Nếu đã như vậy chúng ta phải cho nàng thêm chút sức thôi!”

Du Tang vội khom lưng hỏi: “Ý của Lương đễ chủ tử là thế nào?”

Phùng Thư Nhã cười lạnh một tiếng, nhìn chồng Nữ tắc, Nữ giới thật dày kia nói: “Ngày hết bế môn sắp đến, chúng ta cũng nên liên lạc cùng chúng tỷ muội để bồi dưỡng tình cảm. Ngươi đi truyền lời của ta… bảo các nàng buổi tối ngày mai đến nơi này ngồi một chút, ta cùng họ uống rượi, đùa bỡn vui mừng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.