Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 103: Hậu cung tự có tình ý



Vãn Thu nghe vậy cười nhẹ, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, hôm nay liền nói trở lại đi, kể từ ngày thứ nhất tỷ vào Đông cung, nha đầu Triêu Hà này liền đối với tỷ thân thiết, tỷ có biết vì sao không?”

Trong lòng Thường Hy vẫn là có chút nghi vấn đối với chuyện này, không có một ai là có thể vô duyên vô cớ đối tốt với người khác, nhất là ở nơi hậu cung này, nghĩ rồi nói ra: “Ta cũng đã từng nghĩ về vấn đề này, cũng muốn hỏi qua nhưng là không tiện mở miệng, chỉ sợ các muội sẽ cảm thấy ta không tin tưởng các muội, cho nên vẫn đè nén trong lòng. Hôm nay nếu đã nói ra, vậy đến tột cùng là vì cái gì?”

Thần sắc Triêu Hà có chút âm trầm, đây là lần đầu tiên Thường Hy nhìn thấy Triêu Hà luôn tười cười rực rỡ lại có vẻ mặt làm người khác sợ run như vậy.

Vãn Thu thấy Triêu Hà mím môi không nói đành mở miệng: “Ngu tỷ tỷ hay là để muội nói cho tỷ, thời điểm Triêu Hà vừa mới vào cung liền làm quen được một tiểu cung nữ tên là Hoa Nương. Hoa Nương này có dáng dấp mô dạng gì muội chưa từng thấy qua, nhưng là ngay khi Triêu Hà nhìn thấy tỷ liền lôi kéo tay muội nói, dáng dấp tỷ cùng Hoa Nương thật sự quá giống, lập tức sinh ra hảo cảm, nói gì cũng muốn thân cận với tỷ!”

Nói tới chỗ này, Thường Hy còn chưa có phục hồi lại tinh thần, Vãn Thu lại thở dài nói tiếp: “Hoa Nương kia thật là một người mệnh khổ, vừa vào cung liền cùng Triêu Hà bị phân tới Loan Minh cung. Mị phi là một nữ nhân vô cùng tâm kế, nhìn thấy Hoa Nương xinh đẹp liền phân nàng vào hậu viện làm việc nặng nhọc, không cho bước chân vào tiền điện nửa bước. Khi đó chính là Triêu Hà thường xuyên nửa đêm khuya khoắt đưa đồ ăn tới cho nàng. Mị phi mặc dù quản chế Hoa Nương rất chặt chẽ, nhưng thế gian này vẫn có cái gọi là ngoài dự đoán của mọi người, có một ngày Hoàng thượng không hiểu vì sao muốn đi hậu viện ngắm hoa, vì vậy liền gặp được Hoa Nương đang giặt quần áo giật nảy mình, dĩ nhiên là đem Hoa Nương thu làm tần phi. Mị phi biết được vô cùng giận dữ nhưng cũng không dám cùng Hoàng thượng náo loạn mà còn bày ra tư thái hiền lương, chủ động giảng hòa cùng Hoa Nương. Nhưng cuối cùng Hoa Nương vẫn chết ở trong tay nàng. Triêu Hà cùng với Hoa Nương là tình như tỷ muội, nàng muốn thay Hoa Nương báo thù nhưng lại không có bản lĩnh kia. Vì không muốn để cho Mị phi làm hại liền nhờ Vạn Thịnh công công đem đến Đông cung làm nô tỳ, Triêu Hà chỉ muốn một ngày nào đó Thái tử lên ngôi, thời điểm Mị phi mất đi chỗ dựa chính là lúc nàng báo thù!”

Nghe tới đây, Thường Hy ánh mắt phức tạp nhớ tới mình lần đầu tiên gặp mặt Hoàng đế cũng không phát hiện ngài ta đối với khuôn mặt này có cái gì giật mình kinh ngạc, hơn nữa nếu quả thật dáng dấp giống như vậy thì Mị phi cũng phải nhận ra, nhưng là bọn họ lại không có phản ứng gì, suy nghĩ một chút liền nhìn Triêu Hà hỏi: “Triêu Hà, ta cùng Hoa Nương đó thật sự là rất giống nhau sao?”

Triêu Hà sửng sốt, lắc đầu một cái, nói: “Thật ra thì dáng dấp cũng không tuyệt đối giống nhau, nhưng Ngu tỷ tỷ cho muội cảm giác giống như năm đó ở cùng Hoa Nương. Dù sao một câu nói cũng không thể diễn đạt rõ ràng, người thì không hẳn giống nhau nhưng lại cùng một cảm giác, cho nên muội cuối cùng nghĩ muốn tời gần Ngu tỷ tỷ. Hôm nay tỷ tỷ biết được chân tướng thì xin đừng trách muội lỗ mãng nhé!”

Thường Hy có chút bình thường trở lại, nàng cũng không muốn sống dưới bóng người khác, hiện tại nhất thời hiểu được tại sao Triêu Hà lại nhất định phải đi theo mình. Chỉ bằng phần tình nghĩa bạn bè này, Triêu Hà có thể vì một người bạn đã mất mà chấp nhất như thế có thể thấy được nàng là một người đáng tin cẩn. Biết họ đã hạ quyết tâm, nàng cũng không cố chấp cự tuyệt nữa, nhìn hai người nói: “Được, đã như vậy từ nay về sau ba tỷ muội chúng ta đoàn kết nhất trí, nhất định bình an trong hậu cung này, còn phải mưu ra một mảnh trời riêng nữa!”

Ba người nhìn nhau cười một tiếng, chẳng qua là trong mắt Triêu Hà vẫn còn ánh lên một tia đau thương, đau lòng nói: “Nếu như Hoa Nương còn sống, nhất định cũng sẽ thích Ngu tỷ tỷ…”

“Tốt lắm, đừng nói mấy chuyện này nữa, trước mắt còn có rất nhiều thứ phải làm, muốn thương xuân bi thu cũng phải chọn thời điểm nhàn rỗi, đúng hay không?” Vãn Thu chủ động đem đề tài này dời đi, đưa tay nắm lấy tay Triêu Hà, lại nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, muội nhận được một tin, Phùng Lương đễ đã đưa ra thiệp mời, mời mấy vị tiểu chủ cùng họp mặt, xem chừng chuyện này không đơn giản, tỷ nghĩ thế nào?”

Nói đến chính sự, Triêu Hà lập tức thay đổi thần sắc, tiếp lời nói: “Còn có thể có chuyện gì, Phùng Lương đễ vốn nhìn Ngu tỷ tỷ không vừa mắt, hơn nữa ngày đầu tiên vào cung đã bị thua thiệt dưới tay Ngu tỷ tỷ. Hiện nay Ngu tỷ tỷ lại đạt được vinh hạnh đặc biệt như vậy, Phùng Lương đễ tự nhiên là lo sợ nàng ta mất quyền thao túng Đông cung từ nay về sau cho nên mới thị uy một chút, tính kế màu sắc một chút đối với tỷ tỷ thôi!”

Thường Hy vẫn cảm thấy Triêu Hà mọi ngày thường cười híp mắt nên không chững chạc bằng Vãn Thu, nhưng là bây giờ nghe được những lời này, thầm nghĩ Triêu Hà cũng không phải tầm thường, cười cười nói: “Tám chín phần mười sẽ là như vậy, nhưng là ta cũng không thể để cho nàng cứ như vậy tính toán, nên nghĩ cách mới phải!”

Vãn Thu nhìn Thường Hy một cái, khẽ mỉm cười nói: “Điều này cũng không có gì khó giải thích, trong Đông cung không có Thái tử phi, theo đạo lý mà nói Phùng Lương đễ chính là chủ tử lớn nhất rồi, nhưng cố tình nàng ta lại không được Thái tử gia yêu thích. Bất kể ở hậu cung hay là nhà vương công quý tộc bình thường, một nữ nhân không được trượng phu sủng ái, vị trí cao thì có ích lợi gì đây? Phùng Lương đễ sợ mình yếu thế cho nên muốn tìm trợ thủ giúp nàng đối phó với tỷ tỷ, hoặc là nàng ta muốn cổ vũ người khác ra tay, mình nàng ngồi ngư ông đắc lợi!”

“Vậy muội tính phá một chiêu này của nàng ta thế nào đây?” Thường Hy nhìn thần sắc Vãn Thu tựa hồ đã có tính toán trước, hỏi tới.

“Mấy chiêu này ở trong hậu cung rất thường gặp, năm đó khi Hoàng hậu nương nương còn sống, Mị phi cũng dùng chiêu này muốn đối phó với ngài, Hoàng hậu chỉ bằng vài chiêu đàm tiếu nhân gian liền hóa giải được.” Vãn Thu cười ha ha, nhìn Thường Hy nói: “Ngu tỷ tỷ, chúng ta mượn dùng một cái dùng cũng không sao!”

Thường Hy cau mày nói: “Cũng không phải là không được, nhưng suy nghĩ một chút Hoàng hậu là lục cung chi mẫu, mà ta cũng chỉ là kẻ nô tỳ, bất kể làm cái gì cũng sẽ bị người khác lên án. Vì vậy chúng ta phải cực kỳ cẩn thận, không được có bất kỳ sai sót nào!”

Ba người chụm đầu vào nhau trao đổi mấy câu, Thường Hy cẩn thận hỏi thăm kế sách năm đó của Hoàng hậu, lại đem kế hoạch của mình nói ra một lần. Triêu Hà cũng Vãn Thu liên tục gật đầu, mặt của hai người lộ ra một tia vui mừng. Sau khi thương thảo xong xuôi, hai người đẩy cửa bước đi. Khóe miệng Thường Hy khẽ cong lên, trốn không được cũng không cần né, nàng không cần phải sợ những chuyện như thế này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.