Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 109: Thiên la địa võng tầng tầng dây dưa



Phùng Lương đễ trong lòng tuy tức giận nhưng trước mặt mọi người cũng không dám nói gì khác, chỉ đành phải ấm ức nói: “Bệnh này tới thật sự là đúng thời điểm!”

Vân Thanh không có nói gì tiếp, chẳng qua là sắc mặt nhiều hơn một tia tao nhã, Tống Nhụ tần quả thật là một người biết nhìn tình thế, không biết là ho khan thật hay chỉ là giả lừa gạt, nhưng ở thời điểm mấu chốt như vậy nói ho khan liền ho khan, cũng có chút bản lĩnh! Đợi chút nữa nàng ta tới đây cũng là lúc bọn họ thương nghị xong mọi chuyện, cũng không phải lo lắng, mọi chuyện đều cùng nàng ta không liên quan.

Lại nói Tống Nhụ tần vừa trở về phòng của mình, cho thị nữ lui ra lúc này mới không ho khan nữa, sắc mặt ngược lại mang theo một vài tia sầu lo, mắt thấy sắp có một phen đại loạn, Phùng Lương đễ cùng Ngu Thường Hy tranh đấu!

Ngu Thường Hy mặc dù chỉ là kẻ nô tỳ, nhưng là nàng lấy được thân phong của Hoàng thượng, lại được Thái tử gia coi trọng, hôm nay còn được dọn đến Doanh Nguyệt điện, đây tất cả đều cho thấy phân lượng của Ngu Thường Hy ở trong Đông cung này ngay cả Vân Thanh cũng không ép được rồi, cho nên Vân Thanh mới có thể cùng hợp tác với Phùng Lương đễ.

Thật ra thì bất kể hợp tác với ai cũng đều phải gánh chịu nguy hiểm. Người xưa đã nói phú quý cầu trong nguy hiểm, không bỏ ra làm sao có được hồi báo, vấn đề làm xem xét làm sao chớ để đứng sai hàng ngũ mới đúng!

Tình thế hiện tại chính là không sáng tỏ, đừng bảo chỉ có Phùng Thư Nhã các nàng là tần thiếp của Thái tử gia, địa vị cao hơn Ngu Thường Hy một bậc, mà ngay cả bên ngoài Đông cung, Đại hoàng tử phi cùng Ngũ hoàng tử phi đều cùng Ngu Thường Hy có hiềm khích.

Thời điểm ở Vĩnh Hạng mọi người chung sống với nhau một khoảng thời gian cho nên tính tình lẫn nhau đều có chút hiểu biết, hai người kia tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định, nhất quyết sẽ tìm cơ hội trả thù. Cứ như vậy Thường Hy là rơi vào cảnh loạn trong giặc ngoài, vô cùng thê thảm rồi!

Hai bên đối địch, lại là kẻ tám lạng người nửa cân, phân không ra cao thấp, nghĩ đến chỉ có thời điểm giao thủ mới có thể nhìn ta ai là kẻ lợi hại hơn rồi!

Tống Nhụ tần thở dài một tiếng, nàng không muốn cuốn vào mấy thứ phân tranh này, nhưng là nếu muốn chỉ lo thân mình thì quả thật là kẻ ngốc nói mơ, bất kể Phùng Thư Nhã hay Ngu Thường Hy cũng đều không cho nàng là người bên họ, ngược lại thành cái gai trong mắt hai phe nhân mã, kia thật sự là chết không chỗ chôn rồi!

Thật sự là khiến người ta lâm vào tình thế khó xử, bất kể muốn giúp đỡ người nào, Tống Nhụ tần cũng cảm thấy trò chơi này quá mức tàn khốc. Nàng chỉ muốn không liên quan đến mình nhưng là lão thiên gia không cho nàng cơ hội này. Hôm nay nghe được những lời của Vân Thanh bên chỗ Phùng Thư Nhã, muốn tránh mặt quả thật là vô cùng khó khăn, nhưng là đảo hướng sang Ngu Thường Hy… Trong lòng còn có chút không nắm chắc!

Càng không nắm được chủ ý, trong lòng càng cảm thấy gấp gáp, này lại khiến nàng tái phát ho khan. Tống Nhụ tần từ nhỏ thân thể suy nhược, chứng bệnh ho suyễn cũng là thật, chỉ là tuổi lớn hơn thì số lần phát tác cũng giảm ít lại. Nhưng là nếu không nhờ có nó, mới vừa rồi nàng cũng không biết nên dùng cái cớ gì để thoái thác, tránh cho ngày khác Phùng Thư Nhã tìm nàng gây xúi quẩy!

Càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng phát ra buồn bực cực kỳ, bệnh tái phát càng nặng, ho khan một hơi liền dừng không nổi, thiếu chút nữa đã hôn mê, thật may là tiểu nha hoàn ở bên ngoài cơ trí, nghe được âm thanh không đúng đánh bạo đẩy cửa đi vào, thấy bộ dáng Tống Nhụ tần, sợ hãi đi bẩm báo cho Thường Hy.

Vốn là chuyện này phải bẩm báo cho Vân Thanh trước nhưng Vân Thanh lại đang ở cùng chỗ với Phùng Lương đễ nên tiểu nha đầu không dám đi, khẽ cắn răng đành phải đến chỗ Thường Hy.

Thường Hy đang dọn dẹp phòng nghe được lời nói của tiểu nha đầu liền bị hù dọa giật mình, đang êm đẹp tại sao lại bị như vậy? Không chút nghĩ ngợi quay đầu lại phân phó Vãn Thu: “Lập tức đi mời Phùng thái y đến chỗ Tống Nhụ tần!”

Quay đầu lại nhìn Triêu Hà nói: “Muội đi thông báo cho Thái tử gia, sao đó đến phòng bếp dặn họ làm chút canh quả lê, dùng lê để chữa ho khan rất hữu hiệu!”

Vội vội vàng vàng phân phó xong xuôi, thuận tay cầm một chiếc đèn cung đình nhỏ nhìn tiểu cung nữ kia nói: “Đi một chút xem chủ tử của ngươi!”

Thường Hy thân là Thượng nghi Đông cung cho nên những chuyện này không được qua loa, ngay cả áo choàng cũng không kịp phủ thêm, lập tức hướng bên ngoài đi.

Thường Hy vừa đi vừa hỏi: “Báo cho Vân Thanh cô cô chưa?”

“Còn chưa có!” Tiểu nha đầu kia sợ hãi nói, cả người có chút không được tự nhiên đi theo sau lưng Thường Hy.

Thường Hy sửng sốt, thần sắc có chút tức giận, nhìn tiểu nha đầu kia hỏi: “Vân Thanh cô cô chính là quản sự cô cô của Đông cung, tại sao chưa hồi bẩm cho cô cô trước lại chạy đến nơi này hả?”

Mặc dù Tiêu Vân Trác đã xuống chỉ dụ cho Thường Hy cùng Vân Thanh ngồi ngang hàng, nhưng là Vân Thanh nói gì thì nói vẫn ở thứ vị cao hơn, Thường Hy cũng không muốn bị người khác đâm sau lưng, nói nàng không coi ai ra gì.

“Vân Thanh cô cô nghị sự trong phòng Phùng Lương đễ, nô tỳ không dám đi quấy rầy!” Cũng biết tính khí Phùng Lương đễ không được tốt, ai dám đi chọc vào tai họa.

Thường Hy ngừng chân, nhìn tiểu nha đầu kia nói: “Vân Thanh cô cô ở trong phòng Phùng Lương đễ, chuyện này xảy ra khi nào?”

Tiểu nha đầu kia có chút ngu ngốc, tựa hồ còn chưa hiểu được những nhân vật lớn này có chút cong cong quẹo quẹo, nghiêng đầu nói: “Khi trời vừa tối liền ở đó, Nhụ tần chủ tử của tôi nguyên lai cũng ở đó, sau lại mắc bệnh cho nên mới trở lại trước. Không nghĩ tới bệnh này đột nhiên lợi hại như vậy, nô tỳ luống cuống, cũng không dám đi kêu người trong phòng Phùng Lương đễ, chỉ có thể trước tới thông báo với Ngu Thượng nghi!”

Trong lòng Thường Hy nổi lên sóng lớn, không nghĩ tới Vân Thanh thế nhưng lại chủ động đi tìm Phùng Lương đễ, có thể thấy được nàng ta có bao nhiêu oán hận nàng. Càng không nghĩ đến Phùng Lương đễ cư nhiên thừa dịp nàng dọn nhà liền tụ họp tần thiếp đến thương nghị, xem ra vẫn là rất có đầu óc!

Tống Nhụ tần nếu có đến vậy tại sao lại mắc bệnh mà trở về? Thật chẳng nhẽ mắc bệnh? Thường Hy trong lúc bất chợt lại nhớ đến những lời nói đêm đó của Tống Nhụ tần, vậy thì thật là một người cẩn thận, chẳng lẽ là nàng cố ý lui ra ngoài hay sao?

Thường Hy hiện tại cũng không nghĩ ra được gì, đến trước cửa phòng Tống Nhụ tần, đành phải thu hồi tâm tư của mình, đẩy cửa đi vào.

Vừa bước chân vào cửa liền nghe được tiếng ho khan không ngừng, trong lòng Thường Hy run lên, nghe bộ dáng như vậy tựa hồ không phải nói xạo, sải bước đi vào, vòng qua bình phong liền nhìn thấy Tống Nhụ tần mặt mũi trắng bệch đang nằm trên giường, khom lưng hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Nhụ tần chủ tử!”

Tống Nhụ tần vừa nhìn thấy Thường Hy, giống như là bị kinh sợ, ho đến càng lợi hại hơn! Thường Hy sinh nghi trong lòng, nhưng vẫn tiến lên xoa lưng cho Tống Nhụ tần, giúp nàng thuận khí, lại nhìn tiểu nha đầu kia nói: “Còn không mau đi rót ly nước, đứng đó làm cái gì?”

Tiểu nha đầu kia lúc này mới giật mình tỉnh lại, xoay người cầm bình trà trên bàn rót chén nước, bưng tới. Thường Hy đưa tay lấy qua, đặt trước khóe miệng Tống Nhụ tần nói: “Trước uống ngụm nước đi, thuận thuận là tốt!”

Tống Nhụ tần cũng không nói lới nào, nhận lấy chén trà uống hai hơi mới cảm thấy tốt hơn một chút. Thường Hy liền đứng thẳng lên đặt chén trà trở về rồi cười nói: “Nô tỳ đã phái người đi mời Phùng thái y rồi, một lát nữa sẽ đến, Tống Nhụ tần không cần lo lắng, Thái tử gia bên kia nô tỳ cũng cho người thông truyền rồi, lại phân phó nhà bếp làm canh lê. Dùng quả lê chữa ho khan là không gì tốt bằng rồi!”

Nghe được Thường Hy an bài kín đáo như vậy, dùng khăn lau chùi khóe môi lại nhìn Thường Hy một cái, trong lòng thầm thở dài, cung cách làm việc như vậy, nàng thật là xa xa cũng không đuổi kịp. Chỉ trong chốc lát đã an bài xong xuôi, thật là khiến người khác ngay cả cọng lông thiếu sót cũng không tìm ra.

Nghĩ tới đây sắc mặt Tống Nhụ tần xám xịt đi vài phần, trong lòng nhất thời cũng không biết lựa chọn thế nào, rốt cuộc là có nên hay không nhắc nhở nàng ấy một câu?

Đang suy nghĩ thì Phùng Viễn Thanh đã tới, trên trán là một tầng mồ hôi mịn, có thể thấy được là một đường chạy chậm mà tới. Thường Hy một bước ra trước giường thả rèm xuống, lại đỡ Tống Nhụ tần nằm cẩn thận, đem cổ tay nàng đặt bên ngoài giường, lúc này mới hướng ra bên ngoài nói: “Phùng thái y mời vào!”

Phùng Viễn Thanh lúc này mới vòng qua bình phong đi vào, hành lễ nói: “Vi thần tham kiến Nhụ tần chủ tử!”

“Phùng thái y mời đứng dậy!” Nói xong còn ho khan hai tiếng.

Phùng thái y nói tiếng cảm tạ rồi đứng lên, Thường Hy lại tự mình mang tới một chiếc ghế con đặt trước giường nói: “Làm phiền Phùng thái y rồi!”

Phùng thái y hai tay ôm quyền nói: “Không dám làm phiền Thượng nghi!”

Thường Hy khẽ mỉm cười nhìn Phùng Viễn Thanh bắt mạch cho Tống Nhụ tần, ước chừng qua nửa chung trà, Phùng thái y đứng dậy nói: “Nhụ tần chủ tử đây là mắc chứng bệnh kinh niên, chỉ cần dưỡng bệnh thật tốt là được. Hôm nay Nhụ tần chủ tử nhất định là phiền lòng nóng nảy, tâm tình không yên cho nên mới dẫn đến bệnh cũ tái phát!”

Thường Hy trong nội tâm khẽ động, như có sở ngộ, nhìn Phùng thái y hỏi: “Thái y có phương pháp nào chữa khỏi không?”

Phùng thái y chậm rãi nói: “Này cũng không cần vi thần phải ra tay, chứng bệnh kinh niên của Nhụ tần chủ tử dùng phương thuốc dưỡng sinh là rất tốt rồi, tiếp tục dùng là được. Chẳng qua là nhớ không được tức giận nhiều, phải giữ vững tâm tư bình tĩnh, bệnh này tối kỵ tức giận!”

Thường Hy cười đem Phùng Viễn Thanh tiễn ra ngoài, ở tại cửa thì đụng phải đám người Phùng Thư Nhã còn có Vân Thanh thần sắc ngưng trọng.

Thường Hy hành lễ, lại nghe được Phùng Thư Nhã bất âm bất dương nói: “Ngu Thượng nghi tay chân thật là mau!”

Thường Hy cũng không tức giận, chẳng qua là thản nhiên nói: “Chỉ là tẫn chức mà thôi, Lương đễ chủ tử quá lời rồi!”

Lời này khiến cho Phùng Thư Nhã tức giận đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Thường Hy hừ lạnh một tiếng, phất tay áo vào phòng. Những người còn lại không nhìn Thường Hy cất bước mà vào. Vân Thanh đi qua người Thường Hy, ngẩng đầu nhìn nàng, nhàn nhạt cười nói: “Ngu Thượng nghi hành động quả thật khiến người ta tán thưởng, quay trở lại ta nhất định phải xin Thái tử gia khen ngợi!”

Thường Hy không nghĩ tới Vân Thanh sẽ nói loại lời này, cho là nàng ta sẽ phải nói cái gì đó thị uy nàng, cho nên sửng sốt, ngay sau đó cười nói: “Chi tiếc Vân Thanh cô cô không rảnh rỗi, nếu không Vân Thanh cô cô chắc chắn sẽ làm tốt hơn tôi rồi!”

Trước mặt Vân Thanh, Thường Hy không có xưng nô tỳ, mà dùng tôi, Vân Thanh tựa hồ cũng không tính toán gì, đi về phía trước một bước, đột nhiên quay đầu lại nói: “Còn nhớ rõ lời nói của ta không? Nhất thời đắc ý không tính là đắc ý, cả đời đắc ý mới chính là đắc ý!”

Thường Hy âm thầm nghĩ đám người kia nhất định là đã nghĩ ra phương pháp để đối phó với nàng, cho nên Vân Thanh mới có thể nói ra như vậy.

“Lời này rất đúng, chẳng qua là chỉ sợ có thể đắc ý cả đời cũng không có được mấy người. Vân Thanh cô cô đi được đến bước này không biết đã đụng bao nhiêu tường cứng, ăn bao nhiêu thua thiệt đấy! Con người, luôn là có sai lầm mới có thể tiến bộ, có phải hay không?” Thường Hy càng cười đến rực rỡ, nhìn vẻ mặt Vân Thanh giống như là nếm phải mật đắng.

Vân Thanh nhất thời biến sắc, hừ lạnh một tiếng nói: “Phạm sai lầm có thể quay đầu lại mới là quan trọng nhất, nhưng là cô có cái cơ hội kia sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.