Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 112: Ly gián



Tiêu Vân Trác ngược lại có thâm ý khác nhìn Triêu Hà một cái, cũng không mở miệng nói chuyện. Mọi người không thấy Tiêu Vân Trác tỏ thái độ, trong lúc nhất thời mỗi người cũng nổi lên những suy nghĩ khác nhau.

Tống Nhụ tần vốn là phải giúp Thường Hy nói vài lời, nhưng suy nghĩ một chút lại nuốt trở vào, giúp hay không giúp cũng chính là tự đẩy mình vào tình cảnh vạn kiếp bất phục, tình huống này nên làm người thông minh mới là tốt nhất. Vì vậy nàng nghĩ rồi nói ra: “Ngu Thượng nghi quả thật là tẫn chức trách!”

Chỉ một câu nói như vậy, nghe nhàn nhạt rồi lại khiến người ta tìm không ra khe hở, cũng không cách nào khiến người ta hoài nghi nàng là đang nghiêng về phía Ngu Thường Hy, cho nên địch ý hướng về phía nàng lại giảm đi ít nhiều. Tống Nhụ tần vừa thấy liền thở phào nhẹ nhõm, tuy là như thế nhưng sau lưng cũng đã thấm ra một tầng mồ hôi.

Vân Thanh từ đầu đến cuối không nói một câu, lúc này lại đột nhiên tiến lên một bước, nhìn Tiêu Vân Trác nói: “Thái tử gia, đêm thất tịch sắp tới không biết nên tổ chức ra sao, kính xin Thái tử gia chỉ thị!”

Tiêu Vân Trác thản nhiên nói: “Theo quy củ cũ trong cung là được!”

“Dạ, nô tỳ biết!” Vân Thanh cười lui ra. Quy củ cũ? Rất tốt!

Vừa nghe nói đến muốn tổ chức đêm thất tịch, mọi người đều cảm thấy vô cùng hồi hộp trong lòng. Đêm thất tịch sẽ tổ chức yến tiệc, đến lúc đó bọn họ lấy ra tất cả vốn liếng, cũng không tin Thái tử gia còn có thể không nhúc nhích, vì vậy trên mặt mọi người đều là dẫn theo mười phần nụ cười.

Tiêu Vân Trác lướt nhìn những nữ nhân xung quanh, bỗng nhiên khóe miệng khẽ nhếch lên một cái, chậm rãi đi tới bên người Tống Nhụ tần, đưa tay nắm lấy tay nàng ta.

Động tác này khiến thần sắc tất cả mọi người đều biến đổi, ánh mắt nhìn Tống Nhụ tần sắc nhọn giống như đao kiếm. Tống Nhụ tần cả người run lên, sợ tới mức thiếu chút nữa lăn xuống giường, theo bản năng muốn rút tay ra. Lão thiên gia ngài không nghe thấy nguyện cầu của nàng sao, nàng chỉ muốn bảo vệ tính mạng, tạm thời không muốn tranh thủ tình cảm a!… Rất đáng tiếc hiện giờ ông trời cũng không có nghe thấy được!

Bởi vì có người nào đó dùng giọng nói vô cùng dịu dàng, nhìn Tống Nhụ tần nói: “Ái phi dưỡng bệnh cho tốt, gia có thời gian sẽ trở lại thăm nàng. Nàng không nên tức giận, ai muốn chọc nàng tức giận, trực tiếp đuổi ra ngoài cho gia!”

Mọi người lại một lần nữa biến sắc, Tống Nhụ tần đã muốn khóc, càng phát hiện phu quân của mình đúng là nhìn không thấu. Tại sao lại phải tốn hơi thừa lời như vậy, đây không phải rõ ràng là đẩy nàng hướng miệng hổ sao? Nhưng khi nhìn đến thần sắc chân thành của Thái tử gia, nàng lại hoài nghi mình suy nghĩ nhiều, sợ là nàng suy nghĩ nhiều đi, Thái tử gia là thật quan tâm nàng…

Bất kể trong lòng nghĩ thế nào, ngoài miệng vẫn là lên tiếng cảm ơn. Tiêu Vân Trác lúc này mới đứng dậy, vỗ vỗ tay nàng dặn dò: “Dưỡng bệnh tốt, cái gì khác cũng đứng suy nghĩ nhiều, chờ đến đêm thất tịch chúng ta còn phải uống rượu ngôn hoan đấy!”

Lần này Tống Nhụ tần quả thực là muốn khóc thét lên rồi, nhưng là ngoài mặt cũng không dám nói không vui. Nàng hạ quyết tâm nhất định phải cùng Ngu Thường Hy liên thủ, nếu không nàng một người làm sao đấu lại nhóm người này a? Tục ngữ nói hai quyền sao địch nổi bốn tay, nàng chỉ đành phải tìm đồng mình thôi!

Tiêu Vân Trác hài lòng nhìn Tống Nhụ tần, nhấc chân đi ra ngoài, lúc lướt qua người Phùng Thư Nhã thì dừng lại nói: “Ái phi là Lương đễ trong Đông cung, tần thiếp có phẩm hàm cao nhất, nàng phải chăm sóc cho bọn họ.” Nói tới chỗ này hắn đưa tay chỉ mấy vị tần thiếp, khó có được nụ cười nói: “Gia triều sự bận rộn, không thể để ý nhiều như vậy, nên phân ưu thì nàng phải làm, cái này đã rõ chưa?”

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm có chút nghiêm nghị, nhưng là vào lỗ tai Phùng Thư Nhã cũng trở thành ngọt ngào, lập tức hành lễ nói: “Tần thiếp biết, trước kia là tần thiếp không tốt khiến Thái tử gia thất vọng, về sau nhất định tần thiếp sẽ làm thật tốt!”

Tiêu Vân Trác nghiêm túc nói: “Vậy làm phiền ái phi rồi, phía trước còn nhiều sổ sách phải xem, Điệp nhi ở nơi này nhờ vào nàng đó!”

Khuê danh của Tống Nhụ tần là Tống Vân Điệp, mọi người không nghĩ tới Tiêu Vân Trác biết khuê danh của nàng còn gọi thân thiết như vậy, sao không khiến cho người ta ghen tỵ? Đều cho rằng mọi người lý ra đã ở cùng một chỗ nhưng Tống Nhụ tần ngoài mặt vẫn muốn tách biệt với mọi người, hôm nay vì một câu nói của Thái tử gia, chẳng phải càng làm tăng sự khác biệt rồi sao?

Phùng Thư Nhã cố cười nói: “Thái tử gia cứ việc yên tâm, đến đêm thất tịch, tần thiếp nhất định sẽ hoàn trả lại cho ngài một Nhụ tần hoàn chỉnh!”

Tiêu Vân Trác nghe vậy liền nhấc chân đi, để lại trong phòng là những nữ nhân đều đang âm thầm tính kế trong đầu.

Triêu Hà trở lại tây thiên điện, đem chuyện tình trong phòng Tống Nhụ tần tất cả đều kể cho Thường Hy nghe, không sót một câu. Vừa mới bắt đầu Thường Hy còn có điểm chưa rõ, nhưng ngay sau đó liền vui vẻ đến nỗi ngay cả khóe miệng cũng cong lên thật lớn.

Triêu Hà nhìn Vãn Thu một cái, không hiểu tại sao trong lúc bất chợt Thường Hy lại cười đến vui vẻ như vậy, liền hỏi: “Ngu tỷ tỷ, làm sao tỷ lại cười vậy? Muội cảm thấy không có chỗ nào đáng cười nha!”

Thường Hy không thể tự nhiên đem suy nghĩ cảm nhận của mình về ý tứ của Tiêu Vân Trác mà nói ra, ngay cả thân mật như Triêu Hà cùng Vãn Thu, có một số việc cũng không thể để cho họ biết.

Cha nàng nói: quân không mật là mất thần, thần không mật là mất thân. (ý là vua không biết giữ bí mật thì mất đi các vị thần tử, thần không biết giữ bí mật thì mất đầu ^^)

Khổng Tử nói: có thể nói mà không nói, mất người; không thể nói mà lại nói, lỡ lời. Kẻ biết không lỡ lời, cũng không mất người.

Có một số việc cùng độ tín nhiệm không liên quan, nó giống như một loại nguyên tắc nào đó, giống như Thường Hy cùng Tiêu Vân Trác, đó là thuộc về bí mật giữa hai người, bất luận kẻ nào cũng không được biết.

Thường Hy lập tức cảm thất tiêu tan hết buồn bực trong lòng, nhìn Triêu Hà cùng Vãn Thu nói: “Hai người các muội không cần trực đêm đâu, náo loạn một hồi như vậy, mệt muốn chết!”

Triêu Hà cùng Vãn Thu hai mặt nhìn nhau, nghĩ Thường Hy có chút kỳ quái nhưng là cũng không hỏi, chỉ đành phải kìm nén ở trong lòng.

Thường Hy vừa thấy, trong nội tâm liền hiểu, cười nói: “Thái tử gia không phải nói muốn chuẩn bị đêm thất tịch sao? Này cũng không còn mấy ngày, ta đây là đang suy nghĩ cho các muội, tiểu nha đầu còn nghi ngờ cái gì?”

Nói tới chỗ này, thần sắc của hai người cũng giãn ra, Thường Hy lại nói tiếp: “Vân Thanh cô cô nhằm vào ta đã lâu, lần này lại đột nhiên đề ra chuyện yến tiệc đêm thất tịch chắc chắn là đã có toan tính. Hai người các muội còn có nhiều việc phải giúp ta để ý, cho nên trước nghỉ ngơi dưỡng sức đi!”

Ân oán của Vân Thanh cùng Thường Hy, Triêu Hà và Vãn Thu cũng biết, kể từ ngày hai người đi theo Thường Hy, Vân Thanh mỗi lần nhìn thấy họ cũng chưa từng bày ra khuôn mặt tươi cười. Vì vậy hai người cũng đã rõ ràng, thời điểm bọn họ quyết định đi theo Thường Hy thì Vân Thanh cũng đã coi hai người họ như kẻ địch rồi!

“Ngu tỷ tỷ yên tâm, bọn muội cũng không phải là tiểu cô nương chưa hiểu chuyện, sẽ chú ý.” Vãn Thu hòa hoãn cười to nói, lôi kéo tay Triêu Hà đi ra ngoài, “Nếu tối nay Ngu tỷ tỷ thương cảm chúng ta, chúng ta đành phải lười biếng đi ngủ trước rồi!”

Sau khi nhìn hai người đi ra, Thường Hy xuống giường, đẩy ra cửa sổ thấy thư phòng Tiêu Vân Trác vẫn như cũ lóe lên ánh đèn. Hôm nay Tiêu Vân Trác dùng chiêu này, thật sự là vì nàng sao? Nàng muốn đi dò hỏi một chút, tâm tư của người này nàng vẫn luôn nhìn không ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.