Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 116: Thi kế đấu quần hùng (3)



Lệ Bình sớm biết Hoàng quý phi sẽ không vui nhưng là cũng không muốn cứ như vậy từ bỏ, hiếm có một dịp để chơi tốt như vậy a, bình thường cũng không có cơ hội được như vậy đâu, cho nên nàng suy nghĩ một chút lại nói: “Mẫu phi, người không phải là ghét bỏ con dâu tay chân vụng về cái gì cũng không biết sao? Đây là cơ hội tốt nhất cho con dâu học tập thôi! Con tự mình đi cầu phụ hoàng bên kia có được không?”

Hoàng quý phi thực sự là cảm thấy choáng váng đầu, lão thiên gia mau đem đứa con dâu này đánh bất tỉnh nhân sự đi, tránh cho bà sẽ bị chọc tức chết. Đè nén cơn giận của mình, hung hăng dạy bảo nói: “Trên thánh chỉ của Hoàng thượng viết rất rõ ràng là khiến tất cả các Hoàng tử cử đến một người hợp lực làm chuyện này. Người ta đều là nô tài, mình ngươi là chủ tử, ngươi không tiếc thân phận ở chung một chỗ với đám nô tài kia sao? Chính ngươi không biết xấu hổ nhưng cũng phải nghĩ đến nam nhân của ngươi! Ngu Thường Hy kia là ai? Đó chính là Thượng nghi Đông cung thánh thượng tự mình phong thưởng, đây chính là vinh hạnh trước nay chưa từng có!”

Nói tới chỗ này Hoàng quý phi đứng dậy đi tới trước mặt Lệ Bình, nhìn nàng tiếp tục quát: “Mặc dù nói mấy vị Hoàng tử cũng sẽ phái người đến, nhưng mấy người kia đứng trước mặt Ngu Thường Hy, đừng bảo nàng ta đến từ Đông cung, chỉ dựa vào coi trọng của Hoàng thượng đối với nàng ta, còn không phải là ý tứ muốn để cho nàng ta đứng đầu?

Nếu ngươi chạy tới, tuy không có ý tứ tranh quyền cùng Thường Hy, chẳng lẽ sau lưng ngươi không có người tự bịa đặt thêm chuyện sao? Biết ngươi tính tình trẻ con ham vui là chính, nhưng những người kia tâm địa độc ác, nếu ở trước mặt Hoàng thượng cố ý khích bác thị phi, ngươi nói… Ngươi nói… Khiến lão Tam làm sao còn có thể đứng vững?”

Lệ Bình căn bản không nghĩ được nhiều như vậy, nàng chỉ muốn đi vui vẻ góp chuyện một chút thôi, nghe được lời của Hoàng quý phi, mặt không khỏi đỏ lên, lần này là nàng có lỗi, đang muốn nói hai câu nhận sai lại nghe được Hoàng quý phi nói: “Mấy ngày nay ta tỉ mỉ quan sát, Ngu Thường Hy cũng không phải là nữ tử bình thường, thân cô thế cô ở Đông cung lại vẫn có thể có được như ngày hôm nay, nàng chính là bán ngươi ngươi còn giúp người ta đêm tiền!”

“Thường Hy không phải người như vậy…” Lệ Bình gấp gáp bật thốt lên, lại cảm thấy mình đụng phải Hoàng quý phi, lập tức ngừng nói, nhưng là thần sắc kìm nén đến đỏ bừng.

Hoàng quý phi nặng nề thở dài một tiếng nhìn Lệ Bình, thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Thời điểm ban đầu bà quả thật có lòng mơ ước vị trí Thái tử, dĩ nhiên hy vọng con trai mình có thể ngồi lên được vị trí đó. Thế nhưng vài năm nay, con trai bà ngay thẳng có thừa, mưu trí chưa đủ, tính tình quá ngây thơ. Vốn là muốn tìm một cô con dâu hiền thục cho hắn, có lẽ còn có thể cứu vãn đôi chút… Ai biết trời muốn hại bà, thế nhưng chọn ngay được một mẫu dạ xoa, đem con trai bà quản được gắt gao, hai người cả ngày chỉ biết kẻ lông mày làm thú vui, không chút nào có lòng cầu tiến. Lòng của bà a!… Lòng của bà a!… Ngu Thường Hy kia là một người tinh xảo, đặc sắc, có trí có mưu, lần trổ tài trên đại điện lúc tuyển tú bà đã biết được điều đó. Nếu là nàng ta muốn tính kế Lệ Bình, e rằng cả nhà này cũng phải bồi theo đi vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.