Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 120: Tranh bá đêm thất tịch (4)



Nhưng là Lệ Bình không biết, Hoàng thượng căn bản sẽ không xem thường Vưu Mục Khê, bởi vì cái mà Vưu Mục Khê đối mặt đó chính là mấu chốt lớn nhất mấy trăm năm qua của Đỉnh Nguyệt quốc, cho dù chính hắn muốn đi rung chuyển lợi ích của đám thân hào phú nông ấy e rằng cũng có chút hữu tâm vô lực. Cho nên hắn mới hiểu được tâm tình Vưu Mục Khê lúc ấy, có thể vì dân chúng mà rơi lệ, người này chính là có tâm vì dân mà nghĩ, về sau có thể trọng dụng, chẳng qua là vẫn còn trẻ tuổi, cần phải ma luyện thêm.

Lệ Bình lại càng không ngờ được vì mấy lời này của nàng mà đã trải bước tiền trình cho ca ca của nàng sau này, tiếp tục nói: “… Ca ca đang lúc thương tâm rơi lệ thì lại khiến cho một nam tử ăn mặc rách rưới như một kẻ hành khất chú ý tới, hỏi rằng vì sao ca ca lại khóc, huynh ấy nói vô lực cứu vớt thương sinh, mắt thấy dân chúng đói chết, trôi dạt khắp nơi mà một chút biện pháp cũng không có, thật hận không thể đập đầu chết đi, lại thấy hành động như vậy càng bất hiếu, hận người hận mình nên mới rơi lệ. Nam tử kia nghe vậy, nói không nghĩ tới ở chỗ này còn có thể thấy được một vị thanh quan, vì vậy hắn cùng ca ca tán gẫu. Ca ca của con cũng có ý định muốn tìm hiểu dân tình cho nên hai người nói chuyện ước chừng hết một buổi chiều.

Khi chia tay tên ăn mày kia cũng không nói gì, chỉ hỏi địa chỉ của ca ca con, ai biết ba ngày sau hắn lắc mình một cái liền trở thành Ngu đại thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy như Bắc Đẩu trong giới thương nhân của bảy tỉnh Bắc kỳ, cùng đi theo hắn chính là các phú thân của địa phương đáp ứng hiến lương thực không lấy một phân tiền nào, ca ca con lúc ấy liền sợ ngây người!”

Thường Hy nghe xong cũng không nhúc nhích, Bắc Đẩu trong thương giới bảy tỉnh Bắc kỳ? Nhà nàng có lợi hại như vậy sao? Không phải nói chỉ là thủ phủ ở mình vùng Vân Đô này thôi sao? Lần này thật khiến nàng không thể hiểu được!

Minh tông quan sát thần sắc Thường Hy, thấy được khiếp sợ trong mắt nàng không phải là giả, rất dễ nhận thấy Thường Hy căn bản không biết được thế lực nhà mình lớn đến bao nhiêu. Chỉ tiếc dù có biết kiếm tiền đến mức nào, cuối cùng vẫn chỉ là thương nhân, khó trách Ngu Thế Hùng muốn đem Thường Hy đưa vào trong cung, chỉ sợ là vì Ngu gia mở rộng tiền đồ sau này. Nghĩ tới đây trong mắt Minh tông hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thật là ngủ gật rồi còn có người đưa tới gối đầu, không nghĩ tới Ngu gia mặc dù xuất thân thương giới nhưng cũng là đất ngọa hổ tàng long.

Chuyện sau đó Lệ Bình không nói rõ Minh tông cũng đoán được, đại hạn hán năm đó vùng gặp nạn có diện tích rộng nhất là Sơn Đông nhưng lại là địa phương khôi phục nhanh nhất, ít người chết đói nhất, lưu dân trở về nhanh nhất, ban đầu hắn vẫn cho rằng là công lao của Vưu Mục Khê, không nghĩ tới đằng sau còn có Ngu đại thiếu gia chống đỡ.

Nghĩ tới đây Minh tông nhìn về phía Thường Hy, ban đầu hắn chỉ nhìn trúng nàng thông minh nhanh nhẹn, chỉ cần tốn công dạy dỗ một phen sẽ trở thành trợ lực lớn cho Vân Trác, dù sao nhà nàng cũng có tiền, số tiền này cũng không phải là nhỏ. Nhưng là hôm nay Lệ Bình trong lúc vô tình đã nói ra ngọn nguồn năm đó, lão Hoàng đế phát hiện mình còn rất tinh mắt.

Cũng đúng, có thể nuôi dạy được Thường Hy thông tuệ như vậy, tự nhiên sẽ không thể là một nơi đơn giản. Chẳng qua là Ngu gia lập được công lớn như vậy lại bắt Vưu Mục Khê giấu giếm hộ mình, có thể thấy được bọn họ biết rõ đạo lý giấu tài. Kể từ đó, Minh tông đối với Ngu gia thật sự là để tâm.

“Thì ra còn có chuyện này, theo tính tình ca ca ngươi thì nhất định muốn đem sự việc báo cáo lên triều đình, lại bị Ngu đại thiếu gia cản lại có phải hay không?”

“Phụ hoàng thật đúng là Khổng Minh, chuyện đúng là như vậy. Ca ca con mỗi lần nhớ tới đều cảm thấy cực kỳ không thoải mái, dù sao cũng là đoạt công lao của người ta!” Lệ Bình thận trọng nhìn Thường Hy, đưa tay kéo kéo ống tay áo của nàng nói: “Thường Hy, ngươi cũng đừng trách ta, ta cũng là đã hứa với ca ca không đem chuyện này nói ra. Nếu không phải là ta không dám lừa thánh giá thì ta cho dù bị đánh chết cũng không nói ra. Ca ca ta nói, lời hứa nặng tựa núi cao, chỉ sợ chuyện hôm nay mà bị huynh ấy biết được sẽ quở trách ta một hồi. Còn nữa… ca ca ta thật sự không muốn tham lam chiếm lấy công lao của lệnh huynh, thật sự là… Thật sự là…”

Lệ Bình nói tới chỗ này, sắc mặt đỏ bừng, một câu cũng không nói nổi nữa. Bất kể nói thế nào cũng cảm thấy mình trở thành tiểu nhân, khó trách ca ca mỗi lần nghĩ đến lại ngủ không yên giấc…

“Nghe ngươi nói kìa, ta hiểu rõ nhất ca ca nhà ta, nhất định là huynh ấy buộc lệnh huynh đáp ứng không đem chuyện này nói ra, nếu không hắn nhất định sẽ không giúp một tay đúng không?” Ngu Thường Hy cười nói, nhớ tới bộ dáng đại ca nhà mình, nụ cười trên mặt lại càng sâu hơn.

“Ngươi cũng biết? Chính là như vậy!”

Hai người thầm thì nhỏ nhẹ nhưng một chữ cũng rơi không lọt khỏi lỗ tai Minh tông, chỉ thấy hắn suy nghĩ một phen, đột nhiên nói: “Lệ Bình, Ngu Thường Hy tiếp chỉ!”

Đang nói chuyện, hai người bị hù dọa cho giật mình, vội vàng quỳ trên mặt đất, cùng nhau hô: “Con dâu/ Nô tỳ cung nghênh thánh chỉ!”

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: kể từ hôm nay, yến hội đêm thất tịch do Vưu Lệ Bình làm chủ, Ngu Thường Hy làm phó tự mình lo liệu. Đêm thất tịch không thể so với trung thu, giao thừa, cần phải nhã trí, thanh dật, khâm thử!” Minh tông sau khi nói xong lại nhìn hai người cười nói: “Trẫm hai lần đến vùng hạ lưu Giang Nam, cực kỳ hoài niệm Giang Nam tú lệ hữu tình!”

Hoàng đế bước đi, mang theo một ít lá trà cùng ống trúc, chỉ để lại hai người kinh ngạc đến quên cả tạ ơn.

Thường Hy nhìn dáng vẻ lờ mờ không hiểu của Lệ Bình, lắc đầu một cái, lôi kéo nàng đứng dậy nói: “Ngươi nha, làm sao lại hồ đồ? Hoàng thượng làm sao biết được tâm tư của ngươi, đây là đang câu cá lớn đấy!”

Lệ Bình càng phát không hiểu, hỏi tới: “Câu cá lớn? Câu cái gì cá lớn?”

Thường Hy không thể làm gì ngoài nhìn Lệ Bình một cái, chuyện khác nha đầu này rất thông minh, duy chỉ có việc chính trị này là lại cực kỳ trì độn, Thường Hy cũng không muốn làm cho nàng lo lắng vì mình, do vậy cười nói: “Ta cũng chỉ nói vậy thôi, đừng coi là thật. Lần này thật được như ý nguyện của ngươi, chỉ sợ Hoàng quý phi tức giận đến nỗi nằm hai ngày thôi”

Lệ Bình hừ lạnh một tiếng, thấp giọng mà nói ra: “Mẫu phi kia của ta ngươi cũng biết, tâm cao khí ngạo nhưng lại sinh ra một nhi tử nhát gan, lúc này bà ấy không muốn Tam hoàng tử gây náo động cho nên cực kỳ chèn ép ta. Thật ra thì phu quân của ta căn bản cũng không có cái tâm đó, hắn từng đối với ta nói, thay vì đi tranh giành những thứ kia không bằng cùng với ta kẻ lông mày làm thú vui, cầm sắt hài hòa, tình ý liên tục…”

Nói tới chỗ này, khuôn mặt Lệ Bình không khỏi phiếm hồng nói: “Ngươi đừng cười nhạo phu quân ta không có chí lớn, cũng đừng cười nhạo ta không phóng khoáng. Ngươi cũng biết khát vọng cả đời ta là có thể gả cho một nam nhân hiểu ta, thương ta, yêu ta. Ta không cần hắn đại phú đại quý, chỉ cầu có thể cùng nhau cầm tay đến già.”

Nhìn bộ dáng Lệ Bình, Thường Hy không khỏi hâm mộ, nàng cũng muốn tìm được một nam nhân giống như cha nàng, cả đời chỉ có một mình mẫu thân nàng. Mắt thấy Lệ Bình đã gặp được Tam hoàng tử, nàng vẫn như cũ phiêu linh, còn ở chỗ hồng trần này dây dưa không dứt, trên người mang theo sứ mạng nặng nề. Phu quân nàng vẫn chưa thấy tăm hơi, có lẽ cả đời này nàng sẽ không tìm được tình yêu duy mỹ như thế, bởi vì hắn đã sớm dấn thân ở trong hồng trần rồi…

***

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy đang yên lặng ngẩn người, khẽ nhíu mày. Ngũ Hải đứng một bên lặng lẽ kéo ống tay áo Tiêu Vân Trác, ở bên tai của hắn nói: “Thái tử gia, nô tài nhìn Ngu Thượng nghi không đúng lắm a, cả buổi chiều đều đứng ở đây ngẩn người đấy!”

“Cả buổi chiều?” Tiêu Vân Trác lặp lại, ngẩng đầu nhìn Ngũ Hải, hỏi: “Sau khi từ chỗ phụ hoàng trở lại cứ như vậy?”

Ngũ Hải gật đầu một cái, có chút bận tâm nói: “Lão nô cũng muốn hỏi mấy câu lại thấy không tiện mở miệng. Cảm giác chuyện không đúng lắm a, nếu không ngài đi hỏi một chút?”

Tiêu Vân Trác trước đến tịnh phòng rửa mặt, đổi một thân quần áo nhẹ nhàng, lúc này mới lần nữa đi trở về. Thường Hy vẫn như cũ ngồi yên lặng trước cửa sổ ngẩn người, chân mãy khẽ nhăn, tựa như có mấy phần phiền não.

Ngũ Hải phất tay khiến tất cả cung nữ, thái giám đang phục vụ liền lui ra, nhấc chân muốn đi, đột nhiên nhớ ra điều gì liền đảo trở lại, thấp giọng nói ra: “Hoàng thượng hạ chỉ khiến Ngu Thượng nghi hiệp trợ Tam hoàng tử phi tổ chức yến đêm thất tịch!”

Đôi môi Tiêu Vân Trác hơi mím lại, phất tay một cái, Ngũ Hải lập tức khom người lui xuống, còn nhè nhẹ đóng lại cửa đại điện, còn tự mình canh giữ ở đó. Hắn thật ra thì càng nghĩ càng không thông, Hoàng thượng đây là cũng quá cất nhắc Ngu Thượng nghi rồi, đây cũng không giống tác phong của ngài lắm, thật là khiến người ta nghĩ không ra!

Tiêu Vân Trác ngồi xuống đối diện Thường Hy, nàng tựa hồ còn chưa có phát hiện hắn ngồi xuống, không khỏi có chút không vui, nạt nhỏ: “Ngẩn người cái gì đây?”

Thường Hy cả kinh, theo bản năng ngẩng đầu lên, thấy là Tiêu Vân Trác mới thở phào nhẹ nhõm, lập tức đứng dậy hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Thái tử điện hạ! Thái tử gia trở về lúc nào, nhất định khát nước rồi, để nô tỳ đi pha cho ngài ly trà!”

Thường Hy xoay người muốn đi, chính nàng còn suy ngĩ chưa ra, nếu đơn độc đối diện với Tiêu Vân Trác chắc chắn sẽ bị hắn nhìn ra. Vẫn là tranh thủ thời gian thỏa đáng mà tránh đi, bởi vì nàng đến tột cùng cũng chưa hiểu rõ ràng Hoàng thượng muốn làm cái gì? Chẳng lẽ là đối với Ngu gia bất lợi sao?

Nhưng không thể nào a, Ngu gia có công với triều đình, hơn nữa còn chưa từng chủ động tranh công, Hoàng thượng không có lý do muốn đối phó với Ngu gia mới đúng! Huống chi nhà bọn họ chỉ là thương nhân mà thôi, nhưng là Hoàng thượng nói rõ đêm thất tịch muốn xem cảnh trí Giang Nam. Muốn xem cảnh trí Giang Nam cũng chỉ có thể vận dụng lực lượng nhà nàng, thương nhân nha, muốn lấy gì đó từ Giang Nam là chuyện dễ như trở bàn tay…

Chẳng qua là Thường Hy thật sự không hiểu Hoàng thượng vì sao phải làm như vậy? Cứ như vậy, Ngu gia sẽ không tránh khỏi tầm mắt của mọi người rồi, sẽ là cái để người ta chỉ trích, kết quả như thế không phải là cái mà Thường Hy muốn.

Tiêu Vân Trác không nghĩ tới Thường Hy cư nhiên đang nhìn đang nhìn hắn đồng thời còn có thể mất hồn, cho nên không nhịn được nữa, tức giận quát: “Ngu Thường Hy…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.