Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 129



Tiêu Vân Trác thật rất muốn đả thông tư tưởng cho Thường Hy, nhưng là không hiểu vì sao lời đến khóe miệng lại không thể xuất khẩu, chẳng lẽ để cho hắn đối với Ngu Thường Hy nói, tiểu nha đầu tôi thích cô? Kia trực tiếp để cho hắn chết đi, hắn lớn như vậy còn chưa có làm qua việc này. Nhưng nếu là không nói, cả ngày đeo nặng trĩu trong lòng còn phải lo lắng Thường Hy có thể hay không trao trái tim cho người khác? Muốn một nữ nhân rất dễ dàng nhưng muốn lấy được chân tình của cô ấy thì thật khó khăn biết bao nhiêu!

Tiêu Vân Trác vốn là bị Thường Hy từ từ hấp dẫn, ở trước mặt hắn nàng sẽ không là một bộ dáng mềm mại nhu mì giống những nữ nhân khác. Cái hắn muốn là một người có thể nắm tay hắn cả đời chứ không phải là người nhắm vào hắn vì dụng ý khác, nếu nói như vậy, trong Đông cung mỹ nữ như mây, hắn cần gì phải khổ công truy tìm?

Suy nghĩ của Thường Hy cũng rất đơn giản, thứ nhất không có bị chọn làm tần phi trong hậu cung là nàng đã cảm thấy cực kỳ may mắn rồi, mặc dù nàng đã từng có ý tưởng leo lên giường người khác, làm cho Ngu gia quang tông diệu tổ; thứ hai, khi nàng biết được “người khác” kia lại là nam nhân nàng đã hai lần đắc tội, ý nghĩ đó triệt để bị dập tắt, không một nam nhân nào sẽ đi thích nữ nhân tính tình lỗ mãng, nóng nảy như nàng đâu!

Xét thấy nam nhân đã khiến nàng rung động lại không có khả năng thân mật cả đời cùng nàng, cho nên ở phương diện tình cảm Thường Hy cực kỳ chậm lụt, vì thế nên nàng không hiểu được Tiêu Vân Trác tại sao lại dùng ánh mắt như thế nhìn nàng, đánh chết nàng cũng không tin tưởng rằng hắn đang ghen. Do vậy cả một đoạn đường dài, Thường Hy xoay đầu nhìn ra cửa sổ xe, Tiêu Vân Trác càng thêm hỏa không có chỗ phát, khuôn mặt băng sơn làm cho người ta phải nhượng bộ lui binh.

Trở lại hoàng cung, Thường Hy trực tiếp đến chỗ Tam hoàng tử phi, Triêu Hà trở về Doanh Nguyệt điện, trong lòng vẫn là nhảy bùm bùm, sắc mặt của Thái tử gia dọa chết người, nàng nhìn mà chân tay mềm nhũn, nhưng Thường Hy lại vẫn giống như người bình thường, nàng thấy mà vô cùng kính nể.

Nhắc tới cũng khéo, Thường Hy vừa ra khỏi cung thì Đỗ Đình Phương lại gửi thiệp mời Phùng Thư Nhã cùng với Tống Nhụ tần còn có Tần Nhụ tần buổi tối đến tụ họp một chút. Phùng Thư Nhã ngược lại rất thống khoái mà đáp ứng, Tần Nhụ tần không tiện từ chối mà cũng phải đồng ý. Tống Nhụ tần vốn muốn cự tuyệt nhưng lại nghĩ đến có một số việc có muốn tránh cũng không được, chi bằng trực tiếp đối mặt, dù sao nàng cũng phải sống cả đời trong thâm cung này, tránh mặt không phải là biện pháp sinh tồn, cho nên cuối cùng cũng đáp ứng.

Lúc Thường Hy nghe được tin tức này cũng là trăng treo cành liễu rồi, cả người mệt mỏi cơ hồ muốn rời ra từng mảnh. Hôm nay ở trong hậu cung bận rộn một ngày, đi theo Lệ Bình chọn địa điểm bày yến hội, còn phải tra xét xem địa thế có phù hợp với ý đồ của nàng không. Lệ Bình mặc dù mang tiếng là người đứng đầu nhưng chuyện gì cũng không làm, quả thực là để mặc cho Thường Hy thích làm sao thì làm. Hoàng quý phi sau khi nghe được như thế thì giận dữ một phen, đem Lệ Bình gọi đi giũa cho một trận, thật may là Tiêu Vân Thanh kịp thời nghe được tin tức, vội vàng chạy tới đem Lệ Bình từ núi đao biển lửa cứu ra ngoài!

Triêu Hà cùng Vãn Thu thấy Thường Hy mệt muốn chết cũng không dám quấy rầy nàng, ngược lại thay nàng nhận lấy việc phục vụ Tiêu Vân Trác. Dù sao hai người cũng đã phục vụ Thái tử nhiều năm, cũng thuận buồm xuôi gió, chẳng qua là so với ở Triêu Huy điện thì cẩn thận thêm ba phần. Mỗi lần nghĩ đến Thường Hy làm việc rất thoải mái, hai người không nhịn được mà thở dài. Cùng là công việc ấy, họ làm vô cùng cẩn thận, thần kinh buộc chặt, lúc nào cũng căng như dây chão, nhưng là Thường Hy luôn thả lỏng, trên mặt còn thường mang theo nụ cười, đây chính là điểm mà hai người luôn bội phục Thường Hy.

Mặc dù hai người bọn họ vào cung sớm nhưng hiện tại thì quả thật đối với phục Thường Hy sát đất, cam nguyện đi theo nàng.

“Ngu Thượng nghi đâu?” Tiêu Vân Trác nhìn Vãn Thu đang phục vụ trước mặt, không vui hỏi. Chẳng lẽ nữ nhân kia ngay cả bưng trà rót nước cho hắn cũng không nguyện ý nữa rồi hả? Thật là càng ngày càng càn rỡ!

“Hồi bẩm Thái tử gia, Ngu Thượng nghi sau khi về cung liền đến chỗ Tam hoàng tử phi thương nghị chuyện yến hội đêm thất tịch, xoay sở trong hậu cung đến giờ lên đèn, sau khi trở lại cả cơm cũng không kịp ăn liền ngủ mất. Nô tỳ gọi sao cũng là bất tỉnh không chịu dậy, không thể làm gì khác hơn là thay Ngu Thượng nghi hầu hạ Thái tử một lát!” Vãn Thu thấp giọng trả lời, thần thái có chút bất an, Thái tử gia sẽ không tức giận chứ?

Tiêu Vân Trác thế nhưng không nghĩ tới Thường Hy mệt đến nỗi cơm cũng không ăn được mà trực tiếp đi ngủ, thở dài nói: “Lui ra đi!”

Vãn Thu vội lên tiếng: “Dạ, vậy nô tỳ đứng canh ngoài cửa, Thái tử gia có gì phân phó chỉ cần lên tiếng là được!”

Tiêu Vân Trác suy nghĩ một chút lại nói: “Ngươi trở về nhìn Ngu Thượng nghi đi, gọi Trịnh Thuận đến đây canh gác là được!”

Vãn Thu không dám nói thêm chỉ đành phải lên tiếng đáp ứng, khom người lui xuống. Thái độ của Thái tử gia thật là khiến người ta hoài nghi, nhưng nàng cũng không suy nghì gì thêm mà đi ra ngoài kêu Trịnh Thuận tới rồi quay trở lại tây thiên điện chăm sóc Thường Hy.

Vừa đi đến cửa phòng liền nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong truyền đến, đẩy cửa ra nhìn vào, quả nhiên là Thường Hy đã tỉnh đang nói chuyện cùng Triêu Hà. Thấy nàng đi vào, Thường Hy nói: “Mau vào đi, cùng nhau ăn chút gì đó!”

Vãn Thu cũng không khước từ, nàng biết tình khí của Thường Hy rồi, thế nên đi đến ngồi xuống.

Ba người ngồi thành hình tam giác vây quanh cái bàn tròn. Triêu Hà lấy cho Vãn Thu một chén phỉ thúy chạm hoa bách hợp, múc đầy canh, cười hỏi: “Làm sao ngươi lại trở về? Bên Thái tử gia có ai phục vụ không? Chu tổng quản không có ở đây, Trịnh công công thì không biết bao giờ mới về?”

“Thái tử gia bảo ta đi chăm sóc Ngu tỷ tỷ. Trịnh công công đã trở về, Thái tử gia sai ta đến gọi hắn!” Vãn Thu tiếp lời nói.

Thường Hy lúc này mới gật đầu một cái, bên người Tiêu Vân Trác không thể không có ai phục vụ, nói: “Như vậy thì tốt rồi, tránh cho Thái tử gia muốn uống trà lại không có ai tới phục vụ!”

“Ngu tỷ tỷ, Triêu Hà đã nói cho tỷ biết chuyện Đại hoàng tử phi gửi thiếp mời đến chưa?” Vãn Thu hỏi chuyện này cảm giác có cái gì đó không đúng, vô sự mà ân cần, không phải gian xảo thì cũng là đạo chích.

“Đã nói qua. Muội không cần phải lo lắng, ta biết rõ bọn họ muốn làm cái gì, không phải là muốn ở đêm thất tịch ngáng chân ta sao, để cho ta không thể hoàn thành tốt công việc được giao, bọn họ ngoại trừ mấy việc nhỏ mọn như vậy thì còn có thể làm cái gì?” Thường Hy cũng là không quan tâm lắm, nếu như bọn họ không có hành động gì thì nàng mới sinh nghi đấy. Tính tình Đỗ Đình Phương cùng La Thúy Yên nàng là hiểu rõ nhất.

“Kia chúng ta phải làm sao bây giờ? Cũng không thể quá khinh thường được!” Vãn Thu có chút bận tâm nói, lông mày chau lại thật chặt.

“Còn có thể làm sao? Binh đến tướng chặn, ta cũng không tin bọn họ có thể gây ra bao nhiêu sóng gió, hơn nữa ta đang chờ bọn họ động thủ đây, nếu như vậy chúng ta hận cũ thù mới đều tính lên một lượt, chẳng phải là tốt sao?” Thường Hy khẽ mỉm cười, đã biết những người này sớm sẽ không nhịn được mà ra tay, nàng còn đang chờ bọn họ mắc câu đấy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.