Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 145



Người đầu tiên lên hiến nghệ chính là một nữ tử dáng người nhỏ nhắn, yêu kiều, trong ngực ôm một chiếc đàn tỳ bà, trên người mặc bộ váy xanh nhạt, thắt lưng một sợi kim thiền ti, đầu sơ tố loan kế, trâm là một cây bích ngọc hoa mai, đuôi trâm do chỉ đỏ gắn đông châu làm thành, trong lúc chuyển động liền phát ra âm thanh đinh đang rất êm tai.

Lực chú ý của mọi người nhất thời bị hấp dẫn, ai cũng tự tìm lấy vị trí thoải mái ngồi xuống, cung tỳ thướt tha như nước dâng lên rượu ngon, trái ngọt, hương thuần mỹ tửu, cảnh tượng lúc ấy thật trở nên nhu hòa, ấm áp. Thường Hy cảm giác được Mị phi thỉnh thoảng có quét mắt sang quan sát nàng, còn có thể cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Tiêu Vân Trác nhưng Thường Hy vẫn dõi mắt nhìn thẳng, lẳng lặng đứng sau lưng hầu hạ hắn.

Triêu Hà cùng Vãn Thu không có theo tới, Tiêu Vân Trác không thích phô trương quá lớn, ngay cả mấy người Phùng Lương đễ cũng không dẫn đi, chỉ mang theo Mạnh Điệp Vũ. Lúc này Mạnh Điệp Vũ ngồi bên cạnh Hoàng thượng không thể tới đây, Tiêu Vân Trác ngược lại một người rất tự tại, mỹ nhân ở bên, rượu ngon trước mặt, lại còn có tiếng hát thanh thúy động lòng người, hưởng thụ tốt như vậy ngay cả Thường Hy cũng có chút hâm mộ rồi. Nhớ ngày đó lúc ở nhà, nàng cũng là ngồi đó cho những người khác hầu hạ, nào có như hiện tại đứng đằng sau phục vụ hắn, thời gian dài hai chân còn có chút ê ẩm.

Nữ tử trên kia hát một bài hát của Giang Nam, tên gọi là “Thái tang tử”, âm điệu mềm mại hấp dẫn ánh mắt của chư vị Hoàng tử. Thường Hy rót đầy chén rượu cho Tiêu Vân Trác rồi lui về phía sau một bước, lặng lẽ tựa vào lan can bằng trúc, lúc này mới cảm thấy thư giãn được một chút. Lệ Bình không biết từ chỗ nào xông ra, hướng nàng ngoắc ngoắc. Thường Hy có chút khó xử nhìn Lệ Bình một cái, thấy nàng tựa hồ có lời muốn nói, khẽ cắn răng, đi tới trước mặt Tiêu Vân Trác, thấp giọng nói: “Thái tử gia, Tam hoàng tử phi kêu nô tỳ qua đó, nô tỳ đi có được hay không?”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy gật gật đầu nói: “Đi đi.”

Thường Hy ngây ra, không nghĩ tới hắn lại dễ dàng đồng ý như thế, trong lúc nhất thời còn chưa phản ứng kịp. Thấy bộ dáng ngu ngơ của Thường Hy, tâm tình của Tiêu Vân Trác thật tốt, trên mặt thế nhưng nổi lên một nụ cười nhàn nhạt, càng thêm hù dọa Thường Hy thiếu chút nữa đặt mông ngồi xuống đất, chỉ vào Tiêu Vân Trác nói: “Ngài… Ngài… Cười?”

Tiêu Vân Trác lập tức thu hồi nụ cười trên mặt, hơi cứng ngắc nói: “Cô hoa mắt, gia không có cười.”

“Tôi rõ ràng nhìn thấy anh cười!” Thường Hy tựa hồ còn chưa có phục hồi lại tinh thần, thấp giọng mà nói ra.

Tiêu Vân Trác quay đầu lại nhìn Thường Hy, thản nhiên nói: “Có người tìm cô sao? Cô nếu không lập tức đi thì đừng đi nữa.”

Thường Hy thầm mắng một tiếng, đồ đáng khinh, rõ ràng vừa cười rồi còn chết không thừa nhận, không thừa nhận coi như xong, lại còn uy hiếp người! Thường Hy không thèm tốn hơi thừa lời, nhỏ giọng nói: “Bất kể anh có thừa nhận hay không tôi cũng đã thấy được. Anh không thừa nhận thì không xảy ra sao, thật quá ngây thơ!”

Quá tức giận, Thường Hy cư nhiên dùng anh với tôi mà xưng hô, hoàn toàn quên mất tôn ti trật tự. Tiêu Vân Trác thế nhưng không có nổi giận, chẳng qua là chân mày nhấc lên một chút, chậm rãi nói: “Cô nếu không đi…”

“Tôi đi!” Thường Hy lập tức nâng người nhanh chóng bước về phía Lệ Bình. Tiêu Vân Trác nghiêng đầu nhìn bóng lưng Thường Hy, không tự chủ được mà hiện lên một nụ cười nhu hòa, giờ khắc này muốn không cười cũng không được.

Một màn này hoàn hoàn chỉnh chỉnh bị Mạnh Điệp Vũ thu vào trong mắt, nàng không thể tin được, biểu ca huynh ấy còn có thể cười! Từ nhỏ nàng đã vào cung vô số lần, mỗi lần gặp Tiêu Vân Trác huynh ấy luôn là nghiêm mặt, cơ hồ chưa bao giờ nhìn thấy hắn cười qua. Thỉnh thoảng ở trước mặt cô cô sẽ thấy hắn nhếch lên khóe miệng, nhưng là nụ cười giống như vừa rồi, nàng chưa từng thấy qua!

Trong chớp nhoáng này, ngực nàng giống như bị một tảng đá hung hăng giáng xuống, đau nhói. Thì ra huynh ấy còn có thể cười, xem ra nàng đã đánh giá thấp Ngu Thường Hy, cô ta đến tột cùng có cái gì tốt, lại khiến cho biểu ca có thể cười?…

Nàng thích hắn, từ rất nhỏ nàng đã suy nghĩ tương lai sẽ gả cho nam nhân này, cho nên trong ánh mắt của nàng không bao giờ xuất hiện hình bóng nam nhân khác, trong lòng đều là hắn, trong miệng đều gọi tên hắn. Mới một màn kia làm đau nhói ánh mắt của nàng, đả thương lòng của nàng. Ngu Thường Hy… Ngu Thường Hy… Cô nếu như cướp đi biểu ca của ta, cũng đừng trách ta đối với cô vô tình!…

Thường Hy nhìn Lệ Bình, đang ở trước mặt mọi người, mặc dù không có ai chú ý nhưng là nàng vẫn khom người hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử phi!”

“Đứng lên đi!” Lệ Bình cũng đành phải vụng về nói, thấy Thường Hy đứng lên, lúc này mới quét mắt nhìn xung quanh, hướng một bên lan can đi tới. Thường Hy không thể làm gì khác hơn là đi theo về phía trước, lúc này mới nghe được thanh âm rất nhỏ của Lệ Bình: “Ta vừa rồi mới nghe được một chuyện, không biết là có hữu dụng hay không, nhưng là ta lại cảm thấy bọn họ muốn nhằm vào ngươi cho nên mới gọi ngươi đến.”

Thường Hy im lặng, chau mày, sau đó hỏi: “Có chuyện gì?”

“Ngươi cũng biết chỗ ta ngồi sát bên Mị phi, ta vừa rồi nghe được thanh âm rất nhỏ của bà ta nói với Ngũ hoàng tử rằng tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, chỉ cần chờ đợi một chút. Còn có cái gì vạn vô nhất thất, lại hình như có nhắc đến tên của ngươi, ta sợ bọn họ đối với ngươi bất lợi, ngươi phải coi chừng một chút!” Lệ Bình gấp gáp nói.

Trái tim Thường Hy ấm áp, hốc mắt ê ẩm, thế nhưng trong hoàn cảnh tai vách mạch rừng này nàng không thể tiến lên cầm tay Lệ Bình được, chỉ đành phải cúi đầu thấp giọng mà nói ra: “Lệ Bình, cám ơn ngươi, người đừng chỉ chú ý đến ta, cũng phải quan tâm đến bản thân mình. Chuyện bên Mị phi khi nào có thời gian ta sẽ nói kỹ càng cho ngươi biết, còn bây giờ ngươi chỉ cần về chỗ ngồi chờ xem kịch hay đi!”

Sắc mặt Lệ Bình buông lỏng, nhẹ nhàng thở ra một hơi, vui vẻ cười nói: “Tốt lắm, vậy ta đây chờ xem náo nhiệt rồi. Ngày hôm qua La Thúy Yên còn tìm ta gây xúi quẩy, hôm nay có thể hả giận rồi!” Nói tới chỗ này, ánh mắt đảo qua, thần sắc vi cương, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi mau trở về đi thôi, bên cạnh Thái tử gia có một con bướm thật to kia kìa!”

Thường Hy sửng sốt, theo ánh mắt của Lệ Bình nhìn sang, chỉ thấy không biết từ lúc nào Mạnh Điệp Vũ đã trở lại bên người Tiêu Vân Trác, không biết có phải là do Thường Hy nhìn lầm hay không, nhưng rõ ràng nàng cảm thấy được trong mắt của Mạnh Điệp Vũ có một tia nguy hiểm khiến nàng bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.