Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 162: Vô tình gặp ân nhân cứu mạng



Tiễn được hai người đi, lúc này Thường Hy mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần hai người bọn họ tự đấu với nhau, nàng có thể sống an ổn rất nhiều ngày. Hiện tại nàng đang có chuyện cần đi làm, lần trước Hoàng thượng đưa cho ngọc bài còn chưa có thu lại. Theo lý mà nói, đêm thất tịch qua rồi, nàng cũng nên đem ngọc bài trả lại cho Hoàng thượng.

Nghĩ tới đây Thường Hy càng phát giận Mạnh Điệp Vũ. Nếu như nàng ta không đến, đêm thất tịch cứ tiến hành theo kế hoạch của nàng khiến cho Hoàng thượng thật cao hứng. Hơn nữa vì yến hội lần này, đại ca nàng cùng Tứ thần ca ca hao tốn không ít sức lực, Hoàng thượng vốn là có ý muốn khảo sát các ca ca của nàng, chỉ tiếc vì chuyện rơi xuống nước, cộng thêm với việc lầu trúc bị sụp đổ, chỉ sợ đã bị quẳng ra sau đầu rồi.

Thường Hy không thể cứ để chuyện này tan thành mây khói như vậy. Ngu gia nàng quả thật đã bỏ ra công lao, Hoàng thượng cũng có ý tứ thưởng thức, nàng tuyệt đối không để cho cơ hội lần này cứ như vậy bay đi, cho dù bay đi cũng phải kéo trở về.

Buổi trưa, mặt trời tỏa ra nhiệt lượng hừng hực, mặc dù không còn là thời tiết giữa hè nóng bức nhưng là vẫn không dám đi trực tiếp dưới ánh mặt trời như vậy. Thường Hy đứng dưới mái nhà cong nghỉ ngơi, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán, mượn cơ hội đưa trả ngọc bài này để khiến Hoàng thượng một lần nữa nhớ ra các ca ca của nàng. Nếu như chờ Hoàng thượng nghĩ ra thì không biết đến bao giờ, sang năm cũng vừa đúng dịp thi hội ba năm tổ chức một lần. Thường Hy không cầu Hoàng thượng trực tiếp phong cho ca ca của nàng chức quan gì, nàng chỉ mong Hoàng thượng có thể cho huynh ấy cơ hội lần đầu tiên được tham gia thi cử là tốt rồi!

Ngự chỉ phong quan thế nào cũng không thể bằng được chính đáng hợp tình xuất thân khoa cử làm người ta kính nể. Người đọc sách tự nhận mình thanh cao, đó là bởi vì bọn họ mười năm gian khổ học tập, trong lồng ngực tự có tài năng văn chương, có thể tham gia thi hội ghi tên bảng vàng đó chính là vinh dự lớn nhất của bọn họ. Phần vinh dự này, không phải ai cũng có thể có.

Thường Hy nghĩ tới đây, sờ sờ ngọc bội bên trong tay áo, hạ tuyết tâm. Nàng quay người lại, nhưng không ngờ Tiêu Vân Trác đứng ở đằng lúc nào, hù dọa nàng giật mình, sắc mặt có chút trắng bệch, nói: “Thái tử gia, ngài hù dọa gây chết người đấy!”

“Đang nghĩ gì mà mất hồn như vậy?” Tiêu Vân Trác mở miệng hỏi, nhìn Thường Hy không giống như là đang nghĩ ra cái chủ ý quái dị nào, nhưng nàng lại vì cái gì mà mất hồn?

“Không có gì. Nô tỳ nghĩ đêm thất tịch cũng đã qua, nô tỳ nên đem ngọc bài giao trả lại cho Hoàng thượng, cho nên muốn đến chỗ Thái tử gia hỏi ý kiến một chút!” Thường Hy nói thật, loại sự tình này không cần thiết phải gạt Tiêu Vân Trác. Dù sao nàng là người của Đông cung, ca ca của nàng có tiến vào sĩ đồ đi chăng nữa thì cũng phải bám vào môn hạ của Thái tử, cho nên càng không thể gạt Tiêu Vân Trác. Nếu như ca ca của nàng may mắn được Tiêu Vân Trác coi trọng, đợi khi hắn đi lên đế vị thì Ngu gia cũng sẽ bơi cao đấy!

Tiêu Vân Trác biết Thường Hy sẽ không bỏ qua cho cơ hội lần trước, trong lòng hắn thật ra cũng lo nghĩ, nhưng là loại chuyện này hắn không thể mở miệng trước. Ngay cả khi tương lai hắn muốn dùng Ngu gia thì cũng không thể quá thấp kém.

“Được.” Tiêu Vân Trác dứt khoát nói, lại nhìn Thường Hy: “Lầu trúc xây dựng phụ hoàng rất hài lòng. Lúc nói chuyện thì chú ý một chút, đừng lỗ mãng quá!”

Được Tiêu Vân Trác chỉ điểm, Thường Hy dĩ nhiên là vô cùng cao hứng, vui mừng cám ơn Tiêu Vân Trác, lúc này mới hướng về phía Minh Tín điện đi tới.

Trong hậu cung hoa cỏ khắp nơi, hương thơm tràn ngập, đều là kỳ hoa dị thảo chưa biết tên. Ra khỏi kiền môn, đi qua Lân Chỉ cung, đi vòng một chút là đến Minh Tín điện. Canh giữ cửa là hai vị công công, bọn họ tự nhiên là đều biết Thường Hy, cũng biết Hoàng thượng đối với nàng rất yêu thích, vì vậy vừa thấy nàng tới đây thì có một người tiến lên cười đón, nói: “Trận gió nào đem Ngu Thượng nghi thổi tới, ngài tới đây có chuyện gì không?”

Thường Hy lập tức cười nói: “Tiểu công công, Hoàng thượng có ở bên trong không? Nô tỳ có chút việc phải bẩm báo Hoàng thượng, kính xin công công giúp đỡ!” Thường Hy vừa nói vừa hướng trong tay vị thái giám kia đặt một túi tiền nhỏ.

Tiểu thái giám kia ước lượng cái túi trong tay một lát, trên mặt cười đến nở hoa, nói: “Ngu Thượng nghi tới vừa vặn, Hoàng thượng mới vừa thượng nghị hết quốc sự, lúc này đang ngồi uống trà. Ngài chờ một lát, ta vào thông báo một tiếng!”

Thường Hy vội vã cám ơn, nhìn tiểu công công đang tiến vào mà lặng lẽ đứng chờ. Minh Tín điện ở vị trí khá cao, giờ phút này gió nhe thoảng qua cho nên không có nóng như lúc trước. Từ nơi này nhìn xuống, nhớ tới lần trước nàng từ nơi này rơi xuống tận chân bậc thang phía dưới kia, khóe miệng lộ ra một tia cười thản nhiên, người a, nói không chừng một lúc nào đó sẽ có duyên kỳ ngộ!

Lúc này, từ nấc thang phía xa hiện ra một bóng người, nhìn lại có chút quen thuộc. Thường Hy dùng sức quan sát, chỉ thấy người nọ một thân khôi giáp màu bạc, bên hông đeo một thanh cổ kiếm, khoảng cách nhìn từ xa nên không rõ khuôn mặt nhưng là thân thủ ấy có chút quen mắt. Đợi người này từ từ đi vào, Thường Hy lúc này mới nhận ra thì ra đây chính là người đã cứu nàng thoát khỏi kiếm của Tiêu Vân Bác khi nàng rơi xuống bậc thang dạo trước.

Thường Hy không khỏi vui mừng quá đỗi, nàng đã sớm muốn gặp mặt cảm ơn ân nhân cứu mạng, chỉ tiếc ngày đó nàng bị kinh sợ, Liệt Phong lại đến nhanh đi nhanh. Sau khi trở về Đông cung, nàng không thể thời thời khắc khắc nhắc tới nam tử khác ngoài miệng, chuyện này liền đặt ở đáy lòng, hôm nay tình cờ gặp được thì tất nhiên phải tiến lên cám ơn người ta.

Thường Hy còn nhớ rõ Trịnh Thuận có nói qua hắn gọi là Liệt Phong, thấy hắn hướng rẽ ngoặt bên kia bước tới, nàng vội vàng tiến lên kêu ra tiếng: “Liệt Phong!”

Liệt Phong nghe vậy thì dừng chân. Ở trong cung này chưa từng có ai hô gọi cả tên cả họ của hắn cả, quay đầu lại vừa nhìn liền thấy Thường Hy đang bước nhỏ chạy tới. Khuôn mặt sáng rỡ kia soi dưới ánh sáng mặt trời như nhuộm một tầng kim quang, hắn nhận ra nàng, là Ngu Thường Hy!

Liệt Phong là người rất dễ quên hình dáng người khác, trên đời này căn bản cũng chưa từng đi nhớ tên tuổi một nữ nhân. Thế nhưng hắn vẫn nhớ rõ ba chữ Ngu Thường Hy này, chỉ vì ngày đó ở dưới kiếm của Ngũ hoàng tử, nàng vẫn trấn định tự cứu lấy mình đã khiến hắn khắc sâu ấn tượng. Nữ nhân hắn gặp đều là mảnh mai như hoa giống nhau, giật mình một cái là lệ rơi đầy mặt, nhưng nữ tử này dù nguy hiểm vẫn bình tĩnh như cũ, phần khí khái ấy không thua bất kỳ nam tử nào. Vì vậy hắn nhớ nàng, lần đầu tiên trong đời nhớ tên tuổi một nữ nhân.

Rồi sau đó lục tục nghe được rất nhiều chuyện về nàng, biết nàng sinh tồn trong hậu cung này giống như một truyền kỳ, không có một cung tỳ nào có được cảnh tượng giống như nàng. Nhìn nàng hướng mình chạy tới, Liệt Phong cảm thấy tim đập lỗi một nhịp!

***

Chương 163: Không ngừng được tâm can nhảy loạn.

Không thể phủ nhận Thường Hy là một mỹ nhân tuyệt thế, nhưng khống có nét trầm muộn giống như nữ tử bình thường, mà trên khuôn mặt lúc nào cũng mang theo một nụ cười thỏa đáng, mắt luôn chớp chớp giống như vành trăng non, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm thấy vô cùng thân thiết. Liệt Phong là cũng không khác gì Tiêu Vân Trác cho lắm, mặt giống như đá tảng xơ cứng hết một dạng, cả năm không có lấy một nụ cười, khiến người khác nhìn là đã phải nhượng bộ lui binh.

Thường Hy cả ngày ở chung với Tiêu Vân Trác, đối với tấm mặt băng này đã có sức miễn dịch siêu cấp cường giả, vì vậy thấy bộ dáng của Liệt Phong cũng không cảm thấy sợ hãi hay khó chịu, ngược lại cười nói: “Liệt Phong, huynh còn nhớ ta không?”

Liệt Phong sửng sốt, chưa từng thấy qua nữ tử nào như vậy, chẳng lẽ không sợ hãi hắn sao? Nữ nhân chỉ cần trông thấy khuôn mặt của hắn liền cách xa ba bước giữ an toàn, nhưng là Thường Hy chỉ cách hắn có một bước, nếu không phải là nam nữ khác biệt, Liệt Phong thật sự tin rằng Thường Hy có thể tiến lên mà khoác vai hắn!

“Nhớ.” Liệt Phong theo bản năng mà bật thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy không được tự nhiên, có chút quẫn bách, thân thể lui về phía sau một bước. Hắn không có thói quen cùng một nữ nhân khoảng cách quá gần như vậy.

“Thật?” Thường Hy có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới hắn cư nhiên nhớ nàng, rất cung kính thi lễ một cái làm cho Liệt Phong sợ tới mức tránh sang một bên nói: “Cô đang làm cái gì?”

“Đa tạ ngày kia đã cứu ta một mạng, nếu không phải có huynh ta đã sớm chết dưới kiếm của Ngũ hoàng tử rồi. Huynh là ân nhân cứu mạng của ta, cảm tạ huynh là điều cần phải làm!” Thường Hy giải thích một chút: “Vốn nên sớm cảm tạ huynh, chỉ là thứ nhất ta không biết chỗ ở của huynh, thứ hai ta cũng không thể dễ dàng xuất cung. Hôm nay có thể gặp được ân nhân ở chỗ này, tự nhiên xin nhận của tiểu nữ một lễ!”

Thường Hy lại thi lễ một cái. Bước chân Liệt Phong chợt lóe, nhảy tránh sang một bên, thản nhiên nói: “Không cần cám ơn ta, là ý chỉ của Thái tử gia, mạt tướng chỉ phụng mệnh làm việc thôi.”

Thường Hy ngây người, thì ra lại là ý tứ của Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời lại thoáng qua một tia suy nghĩ. Nàng nhớ hôm đó mình đã nghĩ, La Thúy Yên có Tiêu Vân Bác quan tâm, Đỗ Đình Phương có Tiêu Vân Dật chăm sóc, cố tình một mình nàng cô đơn không người để ý, lúc ấy trong lòng vô cùng thê lương. Thì ra hắn không phải là không quan tâm nàng, đầu tiên là cho Trịnh Thuận đuổi tới, sau đó lại khiến Liệt Phong ra tay cứu nàng một mạng, khóe mắt nhất thời có chút ê ẩm, nói không rõ ràng là cảm giác gì!

Liệt Phong nhìn Thường Hy đang âm tình bất định, lúc vui lúc buồn, tâm của hắn tựa hồ cũng theo đó mà lơ lửng. Khi ý niệm này chợt lóe, Liệt Phong hơi ngây người, bản lãnh hắn kiêu ngạo nhất là có thể luôn luôn giữ vững tỉnh táo, ý niệm vừa rồi khiến hắn có chút chật vật, nhìn Thường Hy lại định lui về phía sau một bước.

Liệt Phong vừa động, Thường Hy liền lập tức thu hồi thần trí đang bay xa của mình, nhìn hành vi kỳ lạ của hắn, không hiểu hỏi: “Ta là con cọp ăn thịt người sao? Ta là con cọp ăn thịt người sao? Làm sao mà huynh cứ lui về phía sau một bước vậy?”

Liệt Phong cảm giác hai gò má có chút nóng lên, vội vàng nói: “Mạt tướng còn có việc phải làm, trước cáo từ!” Nói xong liền sải bước rời đi. Thường Hy vội mở miệng gọi hắn: “Này, ta còn chưa có cảm ơn huynh tử tế, huynh chạy cái gì nha?”

Tiếng nói còn chưa dứt, Liệt Phong đã biến mất ở khúc quanh. Thường Hy sờ sờ mặt của mình, dáng dấp ta rất dọa người sao? Lại còn dọa hắn phải chạy gấp đến như vậy sao? Chỉ là nghĩ lại một chút cũng thấy thú vị, một đại nam nhân lại cư nhiên đỏ mặt, lại còn là một nam nhân tráng kiện như cột đình nữa chứ!

Liệt Phong cho Thường Hy cảm giác cùng người khác không giống nhau. Hắn không phải là nam nhân rất anh tuấn, ngũ quan hắn quá mức kiên cường, giống như được đẽo gọt bằng búa từng chỗ từng chỗ, làm cho người ta có chút hoảng hốt. Nhưng là Thường Hy không cảm thấy hắn hung hăng, thậm chí còn thấy bộ dáng chạy trối chết vừa rồi của hắn khiến nàng phải bật cười!

“Ngu Thượng nghi… Ngu Thượng nghi…”

Thường Hy nghe có người gọi nàng mới chợt nhớ tới nàng tới đây là để gặp Hoàng thượng, vội và quay đầu về thì thấy đúng là tiểu thái giám kia đang gọi mình. Thường Hy nắm chéo quần, bước nhỏ chạy đến.

“Công công, Hoàng thượng có muốn gặp ta không?” Thường Hy có chút khẩn trương hỏi.

Tiểu công công kia cũng không bởi vì Thường Hy rời khỏi mà có chút tức giận, ngược lại cười híp mắt nói: “Nghe ngài nói kìa, người nào chả biết Hoàng thượng coi trọng Ngu Thượng nghi. Hoàng thượng truyền ngài vào kìa, mau vào đi thôi!”

Thường Hy vội vã cám ơn tiểu công công, lúc này mới đi vào trong. Cho đến khi Thường Hy tiến vào, tiểu công công vẫn đứng im nãy giờ nhìn người vừa mới vào thông bẩm cho Thường Hy, nịnh bợ nói: “Khúc công công, ngài thế nào lại khách khí với nàng ta như vậy? Nói cho cùng cũng chỉ là một nô tài mà thôi, làm sao có thể diện bằng người phục vụ bên Hoàng thượng như ngài?”

Khúc Lưu Hải nhìn Trương Nhất Hòa cười híp mắt nói: “Con thỏ nhỏ chết tiệt kia, thứ ngươi cần phải học còn nhiều lắm! Ngươi đừng nhìn Ngu Thường Hy chỉ là một nô tỳ, thứ nhất nàng là Thượng nghi Đông cung do chính miệng Hoàng thượng ngự phong, đây là bao nhiêu thể diện? Dõi mắt nhìn cả hậu cung cũng chỉ có nàng mới có cái vinh hạnh đặc biệt này thôi. Thứ hai, Ngu Thường Hy rất được Thái tử gia coi trọng, tương lai một ngày nào đó nếu Thái tử gia đăng quang mà ngồi lên đại bảo, Ngu Thường Hy nước lên thì thuyền cũng lên. Chúng ta đi theo Hoàng thượng nhưng phải luôn luôn chừa cái đường lui cho mình, Ngu Thường Hy theo ta thấy là người có tình có nghĩa, nói không chừng sau này chính nàng ta cứu chúng ta một mạng cũng nên. Thuận nước thì giong thuyền, cần gì quá khắc bạc!”

Công công gọi là Trương Nhất Hòa trong nháy mắt hiểu rõ, nhìn Khúc Lưu Hải nói: “Nhưng là… Thái tử gia thật sự sẽ đi lên đại bảo sao?”

Khúc Lưu Hải nghe được lời này thì hung hăng vỗ lên đầu hắn một cái, lại đi nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng quát: “Nhớ, lời như vậy lần sau không cho phép ngươi nói, nếu không ngày nào đó ném mạng thì đừng tới tìm ta khóc!”

Trương Nhất Hòa bị dọa sợ, sắc mặt biến thành trắng nhợt, trong lúc nhất thời có chút không biết phải làm sao. Hắn là vừa mới được chuyển đến nơi này vì vậy nghe lời Khúc Lưu Hải nói thì không khỏi run lên. Khúc Lưu Hải nhìn đến bộ dáng của hắn liền thương hại, chỉ điểm nói: “Chúng ta là người của Hoàng thượng, ai cũng có thể nói chuyện này, riêng chúng ta là không thể, hiểu không?”

Trương Nhất Hòa cái hiểu cái không, Khúc Lưu Hải cũng không nói gì thêm nữa. Hậu cung này mạng người cũng giống như trò chơi, bọn họ hầu hạ trước mặt Hoàng thượng thì càng phải cẩn thận, bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm cái miệng của bọn họ! Người a, có thể ăn ít một bữa cơm, uống ít một ngụm nước nhưng không thể nói lỡ một câu! Hoàng thượng đã ngầm ám chỉ, ở Minh Tín điện này nghe được chuyện gì vào tai trái ra tai phải, tuyệt đối không thể từ trong miệng mà đi ra ngoài. Cho nên nói Ngu Thượng nghi là thông minh nhất, mỗi lần tới cũng không lén lút thăm dò tin tức Hoàng thượng từ chỗ của bọn họ. Thật là một người nhạy bén a, khó trách Hoàng thượng ưa thích nàng như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.