Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 164



Thường Hy vào trong đại điện thấy Minh tông đang lật xem tấu chương, vội vàng quỳ xuống hành lễ nói: “Nô tỳ Ngu Thường Hy tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!”

Minh tông ngẩng đầu lên cười nhìn Thường Hy nói: “Đứng lên đi.”

“Tạ Hoàng thượng long ân!” Thường Hy cám ơn một tiếng lúc này mới đứng lên, cung kính đứng sang một bên. Mỗi lần đối diện với Minh tông nàng đều có chút khẩn trương, cảm giác cặp mắt của lão Hoàng đế kia có thể nhìn thấu lòng người, làm hại nàng một thân bất an!

“Sao ngươi lại tới đây? Có chuyện gì hả?” Minh tông buông tấu chương trong tay, cười nói. Hắn rất thích nhìn đôi mắt đen như hắc ngọc của Thường Hy lóe sáng, thỉnh thoảng lại hiện lên vài ba tia tính toán. Tiểu nha đầu này khẳng định vô sự thì không lên điện Tam Bảo, hôm nay hẳn là có chuyện muốn nhờ đây!

“Hồi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ là đến trả lại ngọc bài. Yến hội đêm thất tịch đã tổ chức xong xuôi, ngọc bài này đặt ở chỗ nô tỳ có chút không thích hợp, vì vậy nô tỳ mang tới đây để giao trả lại cho Hoàng thượng.” Thường Hy nói xong liền lấy ngọc bài ra,đặt lên hai tay dâng lên.

Vạn Thịnh đứng bên cạnh Minh tông vừa thấy lập tức đi xuống lấy ngọc bài đặt lên trên long án. Minh tông cầm lên ngọc bài, thật không nghĩ tới Thường Hy lại đem trả lại, vì vậy nói: “Trẫm không có nói ngươi phải đem ngọc bài trả lại.”

Thường Hy cả kinh, đây là ý gì? Không nói nàng trả lại là không sai nhưng cũng không có ý tứ rõ ràng muốn nàng giữ lấy nó mãi. Xem ra lão Hoàng đế này là đang muốn khảo nghiệm nàng, nghĩ tới đây nội tâm cũng phải run lên. Những vị cao cao tại thượng trên kia, lòng dạ cũng là lắt léo trăm đường, thật may là nàng cũng không tham luyến quyền thế, nếu không Minh tông thật không biết nghĩ thế nào đây?

“Hồi bẩm Hoàng thượng, mặc dù Hoàng thượng chưa có bảo nô tỳ đem ngọc bài này trả lại nhưng là Hoàng thượng cũng không nói nô tỳ sẽ được giữ nó cả đời, vì vậy nô tỳ cũng không dám giữ lại nữa!” Thường Hy cố ý đem những lời trong lòng mình nói ra. Trước mặt lão hồ ly kia thì chỉ có thể nói lời thật lòng, may ra mới chiếm được hảo cảm.

Quả nhiên, Minh tông cực kỳ vui mừng, cười nói: “Vạn Thịnh, trẫm nói có đúng không?”

Một bên Vạn Thịnh vội vàng nói: “Hoàng thượng quả nhiên có hỏa nhãn kim tinh. Ngu Thượng nghi là người ý chí rộng thoáng khó gặp, lão nô nhận thua, nguyện ý chịu phạt là được!”

Thường Hy không hiểu nhìn hia người, này là đang nói cái gì nha?

Minh tông nhìn vẻ mặt không hiểu gì cả của Thường Hy mà cười ha ha, quay đầu lại nhìn Vạn Thịnh nói: “Ngươi giải thích cho nha đầu này một chút, tránh cho lại mây mù dày đặc không hiểu!”

Vạn thịnh vội vã tiến lên: “Dạ, lão nô tuân mệnh!” Nói xong câu này liền quay mặt nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi, chuyện là như thế này, ban đầu thời điểm Hoàng thượng giao ngọc bài này cho ngài, Hoàng thượng cùng lão nô đánh cược ngài nhất định sẽ đem ngọc bài này trả lại. Lão nô liền nói thế gian này làm gì có người không yêu quyền thế, đã nói chắc chắn không trả lại, dù sao trên thánh chỉ cũng không nói có phải trả lại hay không. Không nghĩ tới Ngu Thượng nghi cư nhiên trả lại, Hoàng thượng mắt thánh không có nhìn lầm người, lão nô ngược lại có chút mặc cảm tự ti rồi!”

Thường Hy nghe nói vậy thì trong lòng hung hăng chấn động. Thì ra ngay từ ban đầu Hoàng thượng đã có ý tứ dò xét nàng rồi, thật may là nàng cũng không có ý định muốn chiếm ngọc bài này làm của riêng, luôn luôn tính toán phải trả lại.

Tâm cơ của lão Hoàng đế này không phải là sâu bình thường, Thường Hy thậm chí cảm giác được mồ hôi đang thấm lạnh chảy sau lưng. Nguyên lai mọi cử động của nàng đều bị ngài ấy chú ý, cho nên hành động càng phải thêm cẩn thận.

Nhớ tới lời nói vừa rồi của Vạn thịnh, Thường Hy suy nghĩ một chút rồi cười nói: “Thì ra nô tỳ trong mắt Vạn Thịnh công công chính là người tham luyến quyền lực như thế a! Thật may là Hoàng thượng so với ngài công chính hơn, nếu không nô tỳ cứ như vậy chịu ủy khuất rồi!”

Nàng hơi mang theo điểm uất ức lại làm nũng nói, ngược lại khiến Hoàng thượng và Vạn Thịnh cùng nở nụ cười, cảm thấy đáng giá nhất của Thường Hy chính là tấm lòng son này, mà trong hoàng cung này, phần chân thành ấy lại càng hiếm có.

Thường Hy trong lúc bất chợt liền quyết định, trước mặt Hoàng thượng liền một câu cũng không nhắc tới chuyện về ca ca của nàng. Lấy thông minh cơ trí của Hoàng thượng tất sẽ đoán được suy nghĩ trong lòng nàng, nàng không đề cập tới có lẽ đó mới là tốt nhất.

Nếu nàng nói ra, ngược lại sẽ khiến người khác cảm thấy nàng lòng tham không đáy. Thường Hy nhất thời thấy việc cùng Hoàng đế đấu trí là chuyện tình gian khổ nhất. Nhưng cũng thật may là bọn họ đem chuyện đánh cuộc nói ra, nếu không nàng cứ tự nhiên đem chuyện kia nói ra ngoài, không chừng sẽ lại khéo quá hóa vụng. Nghĩ thông suốt điểm này, Thường Hy cảm thấy như trút được gánh nặng.

Nếu như Hoàng đế đoán được tâm tư của nàng, nếu như ngài ấy cố ý đem chuyện đánh cuộc nói ra, đó chính là muốn thăm dò nàng, xem xem bản thân nàng có biết được tiến lùi hay không? Nàng mà hành xử đúng cách thì chuyện của ca ca nàng cũng coi như thành công rồi!

Thường Hy lại cùng Hoàng đế nói chút chuyện. Hoàng thượng hỏi cuộc sống thường ngày của Thái tử mấy ngày gần đây, Thường Hy đều nhất nhất trả lời khiến cho ngài rất hài lòng. Sau cùng Thường Hy thấy không còn lời nào để nói liền cáo lui, Hoàng thượng cũng không có lưu nàng, càng không đem ngọc bài kia giao cho nàng.

Thường Hy trong lúc nhất thời cũng đoán không ra Hoàng thượng đến tột cùng là có ý tứ gì, nhưng là nàng biết, chỉ cần nàng từng bước từng bước cẩn thận sẽ không gây ra họa gì cho Ngu gia.

Ba ngày sau truyền đến một tin tức tốt, Hoàng thượng đặc biệt truyền Ngu Thụy Lân cùng Chương Tứ Thần vào yết kiến.

Thường Hy trong lòng có chút kích động, lại có chút bất an, trong lúc nhất thời thế nhưng vô cùng lo lắng. Mặc dù biết rõ ca ca của mình cùng Tứ Thần ca từng trải việc đời, sẽ không ở trước ngự tiền mà làm chuyện thất lễ gì, nhưng vẫn như cũ không yên tâm.

Tiêu Vân Trác ngẩng đầu nhìn Thường Hy không biết là lần thứ mấy mất hồn, đưa tay gõ gõ chén trà. Thường Hy nghe được thanh âm kia liền phục hồi lại tinh thần, nhìn Tiêu Vân Trác hỏi vội: “Thái tử gia có cái gì phân phó?”

“Ngu Thường Hy, cô là lo lắng cho ca ca mình hay là lo cho cái tên Chương Tứ Thần kia?” Tiêu Vân Trác thử dò xét hỏi, rất ít khi thấy Thường Hy luống cuống như vậy, chẳng lẽ nàng đang thực sự lo lắng cho nam nhân kia sao?

“Hả?” Thường Hy trong lúc nhất thời không hiểu được Tiêu Vân Trác có ý gì, nghĩ rồi nói ra: “Đều lo lắng a, không biết Hoàng thượng sẽ hỏi những thứ gì, lại sợ ca ca ta cùng Tứ Thần ca không biết tính khí của Hoàng thượng, ngộ nhỡ nói sai thì làm sao bây giờ?”

“Tứ Thần ca? Gọi thân thiết như vậy!” Tiêu Vân Trác không hài lòng nói, mày nhíu lại hết sức chặt, mặt nhất thời chuyển âm, ánh mắt nhìn Thường Hy có chút không tốt.

Thường Hy đối với phương diện tình cảm này là rất chậm lụt, nghe được lời Tiêu Vân Trác thì ngược lại nói: “Tứ Thần ca từ nhỏ đã nhìn ta lớn lên, tại sao không thể gọi như vậy?”

“Hừ, được lắm, thanh mai trúc mã, lưỡng tiểu vô sai*!” Mặt của Tiêu Vân Trác càng đen hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.