Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 170: Nam nhân ghen cực kỳ đáng yêu



“Cô cùng Liệt Phong rất quen biết sao?” Tiêu Vân Trác nhịn không được hỏi, nếu không trong lòng hắn khó chịu muốn chết. Hắn không thích nữ nhân của mình bị người khác mơ ước, rất không thích!

Thường Hy hồn nhiên không phát hiện ra bất mãn trong giọng nói của Tiêu Vân Trác, thuận miệng nói qua: “Không quen a!”

“Không quen?” Tiêu Vân Trác nghi ngờ hỏi, cô đừng có mà lừa gạt. “Không quen vậy tại sao khi Liệt Phong gặp cô lại rất khẩn trương?”

Thường Hy nhíu mày nói: “Tôi cũng cảm thấy kỳ quái a, dáng dấp tôi rất xấu sao? Chẳng lẽ tôi là tai ương hay thú dữ sao? Lần trước nhìn thấy tôi thì chạy trối chết, lần này lại xoay xoay vặn vặn. Một đại nam nhân, lại là một đại nam nhân võ công cao cường, làm sao lại sợ một tiểu nữ tử, thật khiến người ta nghĩ không thông!”

“Lần trước? Lần trước là lúc nào?” Tiêu Vân Trác giọng không tốt hỏi, này cũng lui tới nhiều lần ha, hắn thật là cái gì cũng không biết, suy tính xem có nên đặt tại bên cạnh nàng một cơ sở ngầm hay không?

“Chính là thời điểm đi Minh Tín điện đưa ngọc bài!” Thường Hy thở dài nói, nhớ tới một lần gặp mặt kia thật là dở khóc dở cười.

Tiêu Vân Trác quan sát sắc mặt cười như không cười kia của Thường Hy, trong đôi mắt to còn nhẹ nhàng chớp động ánh sáng nhu hòa, làm hắn tưởng rằng nàng đối với Liệt Phong đã động lòng, sắc mặt càng phát khó coi, làm như lơ đãng nói: “Không có nghe cô nhắc qua?”

Thường Hy nhìn Tiêu Vân Trác, kinh ngạc nói: “Thái tử gia bận rộn như vậy, chuyện của nô tỳ sao dám làm phiền Thái tử gia, huống chi cũng không phải là chuyện lớn gì!”

Tiêu Vân Trác nhìn Thường Hy, không phải là chuyện lớn gì ư? Đây có ý tứ gì? Hắn nghĩ một lúc rồi nói ra: “Cô cảm thấy Liệt Phong là người như thế nào?”

Thường Hy cảm thấy Tiêu Vân Trác rất kỳ quái, buông khay trà trong tay, đứng trước mặt hắn, vẻn vẹn cách một cái bàn nhìn chằm chằm vào hắn, cũng giống ngày thường a, không thấy có cái gì khác biệt nha!

“Cô xem cái gì vậy?” Tiêu Vân Trác có chút dở khóc dở cười, Thường Hy đúng là khiến người ta phải suy nghĩ, nhìn chăm chú hắn như vậy làm cái gì?

“Tôi cảm thấy anh rất kỳ quái. Liệt Phong là người của anh, đi theo anh nhiều năm như vậy, anh lại hỏi tôi hắn là người như thế nào? Trời mới biết tính cả lần này thì tôi gặp hắn đúng ba lượt, tôi thế nào hiểu được hắn là người như thế nào?” Thường Hy giống như vô tội nói, nhưng là trong lòng đã tính toán vài lần. Tiêu Vân Trác tại sao phải hỏi những lời này, nếu không tin Liệt Phong thì cũng không để cho hắn bước chân vào thư phòng này, nói cách khác Liệt Phong là người Tiêu Vân Trác tín nhiệm, thế cho nên mới nói Tiêu Vân Trác thật sự rất kỳ quái nha!

Nghe được lời Thường Hy nói, Tiêu Vân Trác hận không thể cắn rớt đầu lưỡi của mình. Đúng vậy, hắn nổi điên hỏi vấn đề ngây thơ này làm gì? Nhưng là bây giờ nghe giọng điệu Thường Hy thì thấy nàng tựa hồ cũng không quá hiểu biết Liệt Phong, trong lòng an âm một chút nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Chỉ là thuận tiện hỏi chút thôi!”

“Liệt Phong đã cứu tôi một mạng, là ân nhân cứu mạng của tôi. Tôi muốn trực tiếp cám ơn hắn nhưng là mỗi lần thấy mặt hắn đều chạy xa xa. Tôi cũng không phải là ôn dịch, chỉ muốn cảm ơn ân nhân cứu mạng một lần, người này đúng là kỳ lạ!” Thường Hy khẽ thở dài một cái nói. Đều nghe người ta bảo lòng của nữ nhân như kim đáy biển, thế nhưng lòng của nam nhân nàng một chút cũng không hiểu được đấy!

Tiêu Vân Trác nghe được Thường Hy nói như vậy thì mới bình ổn tâm tình, biết Thường Hy đối với Liệt Phong không có tình cảm đặc thù gì nên dễ chịu hơn rất nhiều. Tuấn mi giương lên liếc nhìn Thường Hy một cái, chỉ thấy trên mặt nàng còn mang nét băn khoăn không rõ chân tướng, trong lòng liền thở dài một tiếng. Thì ra nữ nhân thông minh nhưng không phải chuyện gì cũng có thể hiểu, chỉ sợ tâm tư của Liệt Phong sẽ bị trôi theo dòng nước. Dĩ nhiên nếu như Liệt Phong không có tự trôi thì chính hắn cũng sẽ tát nước thay!

“Có nghĩ tới muốn tìm nhà chồng như thế nào không? Nếu là trúng ý, biết đâu bản Thái tử tâm tình cao hứng nói không chừng có thể giúp cô ban một đạo thánh chỉ đấy!” Tiêu Vân Trác thử dò xét hỏi, hắn trước hết phải biết xem tiểu nha đầu này thích cái gì, có ý trung nhân hay chưa?

Thường Hy nghe vậy liền sửng sốt, có chút ngơ ngác. Nàng thật đúng là chưa có nghĩ qua tương lai mình phải gả cho người nào, vấn đề này có chút thâm ảo. Thành thân là đại sự cả đời, luôn luôn phải cẩn thân, cho nên nàng nghĩ rồi nói ra: “Người tôi muốn gả nhất định phải rất tốt với tôi, hắn tốt nhất là giống như cha tôi đối với mẹ tôi!”

“Cứ như vậy?” Tiêu Vân Trác có chút giật mình, nàng chẳng nhẽ không muốn yêu cầu gì về xuất thân sao? Hiện tại nhà nàng đã thoát khỏi thương tạ, hẳn là có thể yêu cầu cao hơn, nàng lại chỉ nói phải giống như cha nàng đối với mẹ nàng, đây là có ý tứ gì?

“Cha cô đối với mẹ cô rất tốt sao?” Tiêu Vân Trác hỏi thăm nói, hắn đúng là không biết Ngu Thế Hùng đối với thê tử của mình như thế nào?

“Tốt, vô cùng tốt! Cha tôi là trượng phu tốt nhất, phụ thân tốt nhất trên thế gian này! Cha tôi cả đời cũng không cưới vợ bé, bốn huynh muội chúng tôi đều là cùng cha cùng mẹ, từ nhỏ chưa từng thấy qua cảnh thê thiếp tranh giành sủng ái. Cha tôi đem mẹ xem như là con gái nhỏ một dạng, mỗi lần xa nhà luôn phải an bài thỏa đáng mới có thể đi ra ngoài, lần nào trở về cũng nhớ mang quà về cho mẹ tôi, lớn thì như bảo thạch quý hiếm, nhỏ lại như lược ngọc, trâm hoàn, phòng của mẹ tôi cũng chứa đầy ắp. Mẹ tôi nói quan trọng không phải là mấy thứ đó, mà chính là tấm lòng…”

Thường Hy nói xong đột nhiên có chút chua xót trong lòng, đời này chỉ sợ nàng không có phúc khí gặp được nam nhân như vậy! Mặc dù từ nhỏ đã đọc thuộc Nữ giới, nhưng là nhìn thấy cha mẹ ân ân ái ái mà lớn lên, nếu nói nàng đối với hôn sự của mình không có một chút xíu chờ mong đó là giả, thế nhưng trên thế gian này sao còn có một nam nhân giống như cha nàng nữa?

Khuôn mặt Tiêu Vân Trác lộ vẻ suy nghĩ sâu xa, không nghĩ tới Ngu Thế Hùng lại là người khiến người ta ngoài ý muốn như vậy, đối với thê tử một lòng một dạ. Phàm là người có tiền không phải đều muốn tam thê tứ thiếp hay sao? Nhưng Ngu Thế Hùng cư nhiên lại không có, phải biết rằng hắn là thương nhân, khi đi bàn chuyện làm ăn phải vào những chỗ như tửu lâu, lầu xanh là không tránh khỏi. Có thể ở trong hoàn cảnh đó, giai nhân ngồi lòng mà vẫn không loạn thì đúng là định lực vô cùng tốt!

Hắn ngẩng đầu nhìn Thường Hy, há miệng hỏi: “Chẳng lẽ cô cũng hy vọng nam nhân cô gả cả đời cũng chỉ có một mình cô hay sao?”

Dù sao Thường Hy cũng vẫn là đại cô nương chưa chồng, thường ngày tuy có chút giảo hoạt nhưng khi nghe Tiêu Vân Trác hỏi như vậy thì mặt vẫn đỏ lên, hồi lâu mới lên tiếng: “Tôi dĩ nhiên là hy vọng có được một phần tình yêu như của cha mẹ vậy!”

Thường Hy nói xong liền nhanh nhứ chớp chạy, chỉ để lại Tiêu Vân Trác ngồi ngẩn người, điều này cũng không quá dễ làm rồi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.