Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 174: Rót mật khuyên Lương đễ



Thường Hy đem trâm bạc kia cất đi, sắc mặt có chút ngưng trọng. Vân Thanh người này càng nhìn càng không thấu, luôn khiến cho Thường Hy có một loại cảm giác mây mù dày đặc, tùy thời tùy lúc tại thời điểm ngươi không chú ý mà ra chiêu, lại luôn luôn đánh trúng vào yếu điểm!

Thường Hy thu hồi hoài nghi đối với Vân Thanh, vượt qua hàng lang, qua Doanh Nguyệt điện, lại tiếp tục đi thêm một đoạn ngắn nữa mới đến trước cửa phòng Phùng Lương đễ. Tiểu cung nữ canh cửa vừa nhìn thấy Thường Hy liền tiến lên hành lễ: “Nô tỳ tham kiến Ngu Thượng nghi!”

Thường Hy khẽ mỉm cười, nói: “Đứng lên đi. Lương đễ chủ tử có ở đây không?”

“Dạ có, để nô tỳ đi vào thông bẩm một tiếng!” Tiểu cung nữ xoay người muốn đi, Thường Hy lại gọi nàng trở lại, chậm rãi nói: “Nói với Lương đễ là ta tới truyền đạt lời nói của Thái tử gia.”

Tiểu cung nữ vội vàng ứng thanh rời đi, chỉ trong thời gian một cái nháy mắt liền cười tủm tỉm đi ra, nhìn Thường Hy nói: “Ngu Thượng nghi, Lương đễ mời ngài vào.”

Thường Hy thở phào nhẹ nhõm một cái, nếu là nói thẳng nàng muốn gặp Phùng Thư Nhã, có lẽ nàng ta chết cũng không muốn gặp nàng, nhưng là nhắc đến Tiêu Vân Trác… Này không phải rất dễ dàng tiến vào sao? Nữ nhân nếu như có chướng ngại ở giữa thì cần phải lấy nam nhân làm chiêu bài, nhất là ở nơi như hậu cung này!

Phòng của Phùng Thư Nhã bài biện cũng là xanh vàng rực rỡ, khắp nơi đều thể hiện rõ thân phận cùng địa vị của nàng, thật là khiến người ta chói mắt! Thường Hy cười thầm trong lòng, nàng đã sớm biết Phùng Thư Nhã yêu thích quyền lực hơn là muốn được Thái tử gia sủng ái, cho nên nàng mới có lòng tin có thể thuyết phục được cô ta.

“Nô tỳ tham kiến Lương đễ!” Thường Hy khom lưng hành lễ, mang trên mặt nụ cười thỏa đáng, không kiêu căng tự đại.

Phùng Thư Nhã vừa nhìn thấy Thường Hy là cả người bốc hỏa, nhưng là nghĩ tới nàng dù sao cũng là thị nữ cận thân hầu hạ trước mặt Tiêu Vân Trác nên không dễ dàng đắc tội, chỉ đành phải lạnh nhạt nói: “Nguyên lai là Ngu Thượng nghi a, không dám nhận đại giá của cô, mau đứng dậy đi!”

Thường Hy đứng dậy, hé miệng cười cười rồi mới lên tiếng: “Lương đễ nói gì vậy, ngài là chủ tử tôi là nô tỳ, cái này nếu bị người khác nghe được lại còn tưởng là ngược lại, nô tỳ không dám nhận tội lớn như vậy!”

Phùng Thư Nhã hừ lạnh một tiếng nói: “Không dám nhận? Hừ, nói thật dễ nghe, hiện tại cả Đông cung này đều phải nhìn sắc mặt cô mà làm việc, muốn gặp được Thái tử gia còn khó hơn lên trời đấy!”

Thường Hy đã sớm đoán được Phùng Thư Nhã nói chuyện sẽ không dễ nghe, trong lòng từ lâu đã có đối sách, lúc này than nhẹ một tiếng, nửa mang u oán nói: “Lương đễ chỉ biết một mà không biết hai, nô tỳ nhìn qua thì uy phong, thật ra có lợi ích gì? Tính khí Thái tử gia quá lớn, hơi có một chút không đúng, một cái ánh mắt là có thể khiến cho người ta sợ nửa ngày. Các ngài chỉ nhìn vào mà cảm thấy ganh tỵ với cảnh tượng hôm nay của nô tỳ, đâu biết rằng nô tỳ hận không thể được như mấy vị Lương đễ, cách Thái tử gia xa xa một chút. Chuyện này, không trải nghiệm thì không thể hiểu được!”

Phùng Thư Nhã mang theo ánh mắt dò xét quan sát Thường Hy, hoài nghi tính chân thật của chuyện nàng đang nói. Thường Hy cụp đầu xuống, thần sắc mang theo vài tia bất đắc dĩ, lại nói tiếp: “Thái tử gia đối với nữ sắc là tâm đạm như nước, hơn nữa tình cảnh hiện nay lại là loạn trong giặc ngoài, ngài ấy nào còn có thể có ý định kia? Mọi người đều nói nô tỳ yêu mị hoặc chủ, nhưng là giữa nô tỳ và Thái tử gia là trong sạch, không tin ngài nhìn xem.” Thường Hy vừa nói vừa vén tay áo lên.

Phùng Thư Nhã quay đầu nhìn lại, không khỏi lấy làm kinh ngạc, dấu chu sa đỏ tươi trên tay Thường Hy cực kỳ chói mắt. Phùng Thư Nhã chợt thở phào nhẹ nhõm, nàng vốn sợ rằng giữa Tiêu Vân Trác và Thường Hy có quan hệ đặc biệt mà người khác không thấy, hôm nay xem ra Ngu Thường Hy này chỉ là một Thượng nghi. Vậy thì lời nàng ta nói cũng là sự thật, Thái tử gia đối với nữ sắc chỉ là cực kỳ lãnh đạm mà thôi. Thật ra thì Phùng Thư Nhã cũng không mấy quan tâm Tiêu Vân Trác sủng ái người nào, yêu người nào, nàng chỉ hy vọng có thể nắm được quyền lực trong Đông cung, tương lai Thái tử phi vào cửa cũng có đủ lực lượng mà chống lại.

Nếu như đã biết Thái tử gia cùng Thường Hy là trong sạch, Phùng Thư Nhã liền đổi ngay thái độ thân thiện, nhìn Thường Hy nói: “Cô cũng đủ đáng thương! Nhanh ngồi xuống, chúng ta cùng trò chuyện!”

Thường Hy cũng không từ chối, ngồi đối diện với Phùng Thư Nhã, khẽ thở dài nói: “Nô tỳ là đáng thương nhất, gánh chịu hư danh yêu mị hoặc chủ oan uổng, thật ra thì nô tỳ cái gì cũng không làm. Thái tử gia không thích nhất chính là người vô dụng, có một số việc mặc dù trong lòng nô tỳ không thoải mái nhưng là vẫn phải theo phân phó của Thái tử gia mà đi làm. Nói trắng ra là, nô tỳ chỉ là bia đỡ đạn trong tay Thái tử gia mà thôi!”

Phùng Thư Nhã nghe nói vậy thì cảm thấy trong lòng vui vẻ hơn, thường ngày đối với Thường Hy chán ghét cũng giảm đi vài phần, mở miệng nói: “Đã như vậy, hôm nay Ngu Thượng nghi đến chỗ ta làm cái gì?”

“Vô sự không lên điện Tam Bảo. Hôm nay Thường Hy tất là có chuyện muốn nói cùng Lương đễ.” Thường Hy nói tới chỗ này, khóe mắt khẽ nâng liền thấy được trong đôi mắt của Phùng Thư Nhã dâng lên mấy ngọn lửa nóng, vì vậy hé miệng cười cười, cố ý hạ thấp giọng nói: “Lương đễ chủ tử có biết nguyên nhân vì sao Thái tử gia không muốn gặp ngài không?”

Nói tới chỗ này, trong mắt Phùng Thư Nhã đã lóe lên một tia hung quang, nhưng là lại nhớ đến mấy lời vừa rồi của Thường Hy, thanh âm lại chuyển sang bất đắc dĩ, nói: “Tâm tư của Thái tử gia như biển, ta nào có thể đoán được. Kể từ khi vào Đông cung, ta cũng đã vô cùng cẩn trọng rồi, nhưng là…”

“Nhưng là Thái tử gia luôn luôn lạnh nhạt, nhìn ai cũng không vừa mắt, phải không?” Thường Hy tiếp lời nói.

“Đúng vậy a! Không muốn gặp riêng ta thì thôi, nhưng còn có các tỷ muội khác, cũng không thấy Thái tử gia đến gần qua người nào!” Nói tới chỗ này, khóe miệng lộ ra một nụ cười mỉm châm chọc, hướng về phía Cẩm Hoa hiên bĩu môi nói: “Coi như chúng ta không được, nhưng là đóa hoa bên kia tường cũng không thấy Thái tử gia qua kiếm. Ngu Thượng nghi, cô nói đây là vì cái gì?”

Đóa hoa bên kia tường? Thường Hy không nhịn được mà cười thầm trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là biếu tình nghiêm túc, nói: “Trong cung này, Lương đễ là tần phi có phẩm cấp cao nhất, Thái tử gia là người trọng quy củ, không đến chỗ ngài thì nơi khác cũng tuyệt không đi!”

Lời nói này khiến Phùng Thư Nhã một hồi vui vẻ, nụ cười trên mặt che cũng không đi, nhìn Thường Hy càng phát thân thiết, hỏi tới: “Nhưng Thái tử gia đến tột cùng là vì cái gì mà không đến gặp ta? Dáng dấp ta cũng không phải giống mẫu dạ xoa, càng không phải là người tâm địa độc ác, lại chưa từng trêu chọc thị phi, cô nói đây là vì cái gì a?”

Phùng Thư Nhã nói câu nào, trong lòng Thường Hy liền run rẩy câu ấy, còn không có trêu chọc thị phi? Tâm địa không độc ác? Nàng kia có thể trực tiếp biến thành Quan thế âm bồ tát rồi! Nhưng là vẫn phải cố nén chán ghét trong lòng, tiếp tục nói: “Lương đễ chủ tử, mặc dù ngài là cùng Đại hoàng tử phi, Ngũ hoàng tử phi từ Vĩnh Hạng cung đi ra, thời gian ở trong đó cũng có chăm sóc lẫn nhau, nhưng là… Ngài ngẫm lại xem, Đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử là ai? Bọn họ đối với ngôi vị Hoàng đế thật sự là không có một chút khát vọng trong lòng nào sao? Ngài cùng các nàng kia qua lại thân thiết, nhìn qua mắt Thái tử gia, ngài nói xem, Thái tử gia sẽ nghĩ như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.