Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 186: Dò xét



Thường Hy không rõ Tiêu Vân Triệt đến tột cùng là người tốt hay người xấu, càng không biết hắn có phải giống như vẻ bề ngoài lạnh nhạt tùy tính hay không, hay thật ra là một con sói đội lốt cừu, chẳng qua là ẩn núp quá tốt, giống như Kỳ vương của tiền triều trước, cuối cùng lại là người đi lên đế vị?

Những thứ này Thường Hy không thể xác định, nàng chỉ biết Tiêu Vân Triệt đã đi tìm Dương tuyển thị, nhưng việc này chưa đủ để nàng cảnh giác. Một người không có chút nào hứng thú với quyền lực sao có thể tại thời điểm nhạy cảm lại đi tìm gặp một nhân vật nhạy cảm đây? Nếu nói là không liên quan thì đánh chết Thường Hy cũng không tin!

Nghĩ tới đây, Thường Hy nhìn Triêu Hà nói: “Xin Nhị hoàng tử ra ngoại điện ngồi đi, ta sẽ ra đó!”

Triêu Hà lập tức đi ngay. Thường Hy hít sâu một hơi, sửa sang lại y phục, lúc này mới nhẹ nhàng giơ chân lên bước ra ngoài, Tiêu Vân Triệt đã an ổn ngồi trong đại sảnh.

Thường Hy để cho mình trưng lên nụ cười như mọi ngày, tiến lên hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Nhị hoàng tử.”

“Ngu Thượng nghi xin đứng lên, không phải khách khí như vậy. Ta đến tìm Tứ đệ, hắn ở chỗ nào?” Tiêu Vân Triệt ôn hòa cười nói, tựa hồ một chút cũng không biết chuyện Tiêu Vân Trác bị trúng độc.

Thường Hy cẩn thận dò xét vẻ mặt Tiêu Vân Triệt, nụ cười trước sau như một, ánh mắt trong suốt dường như có thể trông thấy đáy, một nam tử dịu dàng như ngọc như vậy khó có thể khiến Thường Hy tin rằng hắn có hứng thú với quyền lực. Nhưng là thời điểm hiện tại vô cùng hung hiểm, Thường Hy thà cẩn thận vạn lần chứ tuyệt đối không dung túng cho mình phạm một sai lầm nho nhỏ nào.

“Thái tử gia vừa mới trở về lại vội vội vàng vàng ra ngoài! Nhị hoàng tử cùng Thái tử gia không phải là có quan hệ rất thân thiết sao, thế nào lại không biết?” Thường Hy làm bộ như tò mò hỏi, đưa tay tiếp nhận trà do Triêu Hà mang lên, tự mình đưa cho Tiêu Vân Triệt, trong đôi mắt thật to không có chút nào là hoài nghi.

Tiêu Vân Triệt nghe vậy thì sửng sốt, ngay sau đó nói: “Hôm nay Phi Hà có chút không thoải mái nên ta không có đến chỗ Tứ đệ. Ta nghe nói Minh Tín điện tuyên thái y, cho là Tứ đệ ở đó xảy ra chuyện gì cho nên tới xem một chút!”

Thẳng thắn như thế ngược lại làm người ta khó có thể sinh nghi. Thường Hy đã sớm biết chuyện truyền thái y ở Minh Tín điện là không gạt được, quả nhiên là như vậy. Đè xuống sợ hãi trong lòng, cười như vô sợ nói: “Thái tử gia không cẩn thận bị đụng chân, không có chuyện tình gì lớn, trở về Đông cung một lát lại vội vã ra cửa, nhìn dáng dấp tựa hồ như có việc vô cùng gấp gáp, về phần rốt cục đó là chuyện gì thì nô tỳ không biết!”

Tiêu Vân Trác tựa hồ cũng chưa nghi ngờ, cười nói: “Chỉ cần Tứ đệ không có chuyện gì xảy ra là ta an tâm rồi, quốc sự bận rộn, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm vào đấy! Cẩn thận một chút vẫn hơn!”

Thường Hy lại nghe trong giọng nói có mùi vị khác, không biết có phải là do nàng quá đa nghi hay không, cảm giác thanh âm của Tiêu Vân Triệt làm cho nàng có chút bất an.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt nàng vẫn trưng ra một nụ cười, nói: “Có cái gì phải cẩn thận hay sao? Thái tử gia là Thái tử danh chính ngôn thuận, còn ai dám đứng lên tạo phản? Nghĩ cũng biết bọn họ không có lá gan đó!”

Lời này nghe cũng có chút không hiểu sự đời hoặc là quá tự đại rồi. Tiêu Vân Triệt nhìn Thường Hy khẽ nhíu mày, nặng nề nói: “Mọi việc cần cẩn thận một chút cho thỏa đáng. Tứ đệ vốn bị nhiều người ghen ghét, cô làm phục vụ ở bên cạnh hắn phải thời thới khắc khắc tỉ mỉ, đừng có tự đại. Cần biết rằng có một số việc nhìn không giống như bề ngoài của nó!”

Thần sắc Thường Hy cứng lại, trong lòng càng phát lẫn lộn, Tiêu Vân Triệt này đúng là khiến người ta một chút cũng nhìn không thấu, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đa tạ Nhị hoàng tử đã dạy bảo, nô tỳ nhớ rõ rồi, lần sau sẽ cẩn thận hơn!”

Vẻ mặt Tiêu Vân Triệt lúc này mới hòa hoãn một chút, đứng dậy nói: “Tứ đệ không có ở đây ta liền về trước, chờ hắn trở lại thì cô hãy nói là ta đã tới!”

“Dạ, nô tỳ biết rồi!” Thường Hy khom người nói, tiễn Tiêu Vân Triệt ra bên ngoài. Khi hai người bước đến cửa điện thì từ xa xa thấy được Ngũ hoàng tử cùng Đại hoàng tử đang cùng nhau đến, bộ dáng hung hăng khiến cho lòng người cả kinh!

Thường Hy cho dù có lớn mật hơn nữa cũng chỉ là một tiểu cô nương, đối với mấy vị thiên hoàng quý trụ này vẫn có một tia khiếp ý. Hiện tại càng phát khẩn trương, tay không tự chủ mà nắm chặt góc áo, thân thể cứng ngắc, chỉ sợ người đến không có ý tốt!

“Nhị ca, huynh cũng ở đây a, thật là đúng lúc! Huynh tìm Tứ ca có chuyện gì sao?” Tiêu Vân Bác cười sải bước mà đến, trong thần thái tràn đầy cao ngạo, ánh mắt cũng chưa từng ngó qua Thường Hy, tựa hồ như chỉ là một thứ tầm thường không đáng để mắt tới.

Theo sát sau lưng Tiêu Vân Bác là Tiêu Vân Dật, giờ phút này cũng bước đến, hơi châm chọc nhìn Thường Hy một cái, sau đó lại nhìn Tiêu Vân Triệt nói: “Nhị đệ cũng ở đây, ngày hôm nay Đông cung thật là náo nhiệt! Nhị đệ đâu? Ta tìm hắn có chuyện muốn thương nghị!”

“Nô tỳ tham kiến Đại hoàng tử, Ngũ hoàng tử. Bẩm hai vị hoàng tử, Thái tử gia mới vừa ra ngoài, thời điểm Nhị hoàng tử đến cũng vừa lúc Thái tử gia đi ra, hai vị muốn gặp Thái tử gia chỉ sợ không được rồi, hoặc là buổi tối quay lại cũng được!” Thường Hy trong lúc vô tình lại đem Tiêu Vân Triệt kéo xuống nước tựa hồ nàng một điểm cũng không có phát hiện, vẫn nở nụ cười lạnh nhạt như trước.

Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật hồ nghi liếc mắt nhìn nhau, đồng thời nhìn về phía Tiêu Vân Triệt giống như hoài nghi lời nói của Thường Hy. Rốt cục Tiêu Vân Bác vẫn phải mở miệng hỏi: “Nhị ca, huynh nhìn thấy Tứ ca hả, hắn thật sự đi ra ngoài?”

Thần thái Tiêu Vân Triệt không thay đổi, vẫn như cũ dịu dàng cười nói: “Đúng vậy, ta đến tìm Tứ đệ có chuyện muốn nói, ai biết hắn lại vội vàng ra cửa tựa hồ có chuyện gì đang rất gấp gáp. Ta cũng đang chuẩn bị rời đi đây!”

Tiêu Vân Dật hồ nghi nhìn Tiêu Vân Triệt, cười to nói: “Đã vậy thì thật không khéo rồi! Nhưng nếu đã đến đây thì liền đòi một ly trà uống đi! Ngu Thượng nghi không keo kiệt đến nỗi một ly trà nóng cũng không cho chứ?”

Trong lòng Thường Hy thật là hận chết Tiêu Vân Dật, nghe hắn nói như vậy, nếu nàng cự tuyệt chính là giấu đầu lòi đuôi, sau khi bọn họ tiến vào xảy ra chuyện gì nàng không thể nắm chắc, nhưng là vẫn phải cười nói: “Nghe Đại hoàng tử nói kìa, giống như nô tỳ là quỷ keo kiệt vậy. Đồ là của Thái tử gia, cũng không phải của nô tỳ, nô tỳ còn mừng rỡ lấy ra đãi khách đâu rồi. Mấy vị xin mời vào đi, đừng chê nô tỳ chiêu đãi tùy tiện, vô lễ là tốt rồi!”

Tiêu Vân Bác xung trận đi trước, bước về phía Doanh Nguyệt điện, vừa đi vừa nói: “Miệng lưỡi thật lợi hại, nếu như Tứ ca nghe được không biết sẽ có biểu tình gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.