Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 190: Thật thật giả giả



Ngũ Hải sờ sờ lỗ mũi lặng lẽ chui ra ngoài, thấy thế nào cũng cảm thấy mình thật chướng mắt. Ngày hôm nay nha đầu Thường Hy này thật là dám làm bất cứ chuyện gì, không ngờ lại còn hành động đại nghịch như vậy, cũng may Tam hoàng tử chịu che giấu cho nàng nếu không thì đã tệ hết biết rồi. Cái này nếu truyền đến tai Hoàng thượng thì cũng truy ra tội bất kính, lưng của Hoàng tử há có thể để cho người khác tùy tiện đạp phải?

Thường Hy vừa quay đầu nhìn liền sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên, chẳng qua là chân quá mức nhũn, không thể động đậy được, chỉ có thể đưa tay chỉ vào mặt Tiêu Vân Trác nói: “Anh… Làm sao anh đã tỉnh? Không đúng, không đúng, anh không phải là còn đang hôn mê sao? Thế nào nhanh như vậy đã tỉnh rồi?”

Sắc mặt Tiêu Vân Trác không được tốt lắm, còn có chút tái nhợt, mới vừa rồi dùng lực nâng Thường Hy, kết quả chẳng những không đem nàng kéo lên mà mình cũng ngã theo xuống mặt đất, thở dốc một hơi, lúc này mới hỏi: “Cô còn tốt đó chứ?”

Thường Hy chu mỏ, mang theo uất ức nói: “Không tốt, tay cũng run, chân cũng run, thân thể như nhũn ra!”

Tiêu Vân Trác nghe vậy thì thấp giọng nở nụ cười: “Vậy sao cô còn dám làm?”

Thân thể Thường Hy dựa sát vào bên người Tiêu Vân Trác, còn có thể ngửi được mùi trầm hương nhàn nhạt truyền đến từ người hắn. Nàng vừa mới buông lỏng lại phát giác ra một chuyện, bây giờ muốn cử động là vô cùng khó khăn, cho nên đem luôn Tiêu Vân Trác làm đệm dựa bên cạnh.

Nghe được lời của hắn, Thường Hy cắn răng nói: “Tôi chính là chưa bao giờ chịu thua thiệt. Bọn họ muốn khi dễ tôi, tôi nhất định phải trả thù, huống chi chuyện anh trúng độc khó có thể không liên quan đến bọn họ. Chu tổng quản nói cung nữ hạ độc đã uống thuốc tự vẫn, cho nên về sau muốn tìm hung thủ đứng sau màn chỉ sợ là vô cùng khó khăn, cho nên có cơ hội liền lập tức xả giận trước, tránh cho mình bị tức đến nội thương!”

Tiêu Vân Trác im lặng, trái tim xẹt qua một tia ấm áp. Đã lâu rồi không có người vì hắn bị thiệt thòi mà tức giận. Một mình hắn ở trong thâm cung này đã sớm quen cảnh cô độc, quen chuyện gì đều do chính mình gánh vác, chính mình chịu đựng, chính mình tự giải quyết, sẽ không ai ra tay giúp đỡ cả.

Có lẽ bởi vì đã quá quen với cảnh cô độc cho nên thời điểm đối mặt với Thường Hy vì hắn mà phấn đấu quên mình, hắn mới có thể nhìn nàng mà không chớp mắt. Thì ra cảm giác được người khác bảo vệ là hạnh phúc như vậy!

Có lẽ hắn trong lúc lơ đãng mà bị luân hãm vào cũng chính là bởì Thường Hy có thể dễ dàng để cho hắn cảm nhận được ấm áp, cho hắn biết hắn không cô độc, ít nhất là hiện tại hắn không cô độc, bên cạnh hắn ít nhất còn có nàng có thể vì hắn cao hứng mà cao hứng, tức giận mà tức giận, sẽ bởi vì hắn bị ám hại mà làm ra chuyện tình to gan như vậy, làm cho hắn bớt được phần nào tức giận. Không sai, là bớt tức giận, bởi vì Thường Hy nàng cũng không có cách nào bắt được đám người phía sau màn, biết rõ hung thủ là một trong số bọn họ nhưng lại không có biện pháp, cho nên chỉ có thể làm thế để cho hắn hả giận.

Thì ra trong lúc vô tình, Thường Hy đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mệnh của hắn. Thì ra trong lúc vô tình, hắn lại đặt nàng vào trong lòng. Hắn vẫn cho rằng mình chẳng qua chỉ thích nàng mà thôi, nhng bây giờ đột nhiên phát hiện, nguyên lai hắn đối với nàng so với thích đã hơn nhiều lắm!

Đôi tay nhẹ nhàng ôm chặt lấy vòng eo thon thả của Thường Hy, đầu tựa lên bả vai của nàng, đang muốn nói chuyện lại cảm thấy cả người Thường Hy bỗng nhiên trở nên cứng ngắc, khóe miệng không nhịn được mà nổi lên một nụ cười thản nhiên.

Thường Hy cảm thấy mình thật kỳ quái a, cả người đều thấy nóng nóng, cái tay đáng chết kia đang đặt ở chỗ nào a, còn có đầu của hắn tại sao lại đặt lên vai của nàng? Bất an giật giật, Thường Hy cố gắng chuyển động thân thể lại phát hiện ra không có khả năng. Nếu không phải là chân nàng nhũn ra không đứng nổi, nàng nhất định sẽ giơ chân đá hắn!

“Cái đó… Cái đó… Không phải thái y nói anh phải mất một ngày mới tỉnh lại sao? Thế nào nhanh như vậy đã tỉnh lại rồi hả? Chẳng lẽ thái y gạt người?” Thường Hy không thoát được khỏi hắn chỉ đành phải mở miệng nói chuyện, đánh vỡ bầu không khí quỷ dị này, cảm thấy thật là không được tự nhiên nha!

Tiêu Vân Trác nghe nàng hỏi cái này, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, hướng về phía Thường Hy, nói: “Lá gan cô thật lớn, cư nhiên đem bản Thái tử nhét xuống gầm giường! Chẳng lẽ cô làm cái này là muốn trả thù ta hay sao?” Thanh âm mang theo mấy phần tức giận nhưng là trên mặt lại không có nửa điểm giận dữ.

Thường Hy đưa lưng về phía Tiêu Vân Trác tự nhiên không thấy được thái độ của hắn, cho là hắn giận thật, nhất thời sắc mặt biến hóa. Đúng vậy a, nàng quả thật là quá lớn mật rồi! Chẳng qua là không còn cách nào khác. Lấy tính cách của Tiêu Vân Bác cùng Tiêu Vân Dật nhất định là sẽ nghĩ hết biện pháp để xông vào bên trong xem một chút, nếu lúc đó phát hiện ra Tiêu Vân Trác quả thật nằm trên giường mới hỏng bét! Lại cứ phòng ngủ này sát với bên ngoài, cửa sổ lại quá nhỏ, muốn đem Tiêu Vân Trác từ trong cửa sổ chui ra đừng bảo là không chỉ không dễ dàng, chỉ sợ động tĩnh quá lớn lại kinh động đến đám người bên ngoài, ngược lại khéo quá hóa vụng!

Thường Hy cắn răng một cái liền phân phó Triêu Hà mang người bò từ ngoài cửa sổ vào đem Tiêu Vân Trác nhét xuống dưới giường, sau đó lại đem chăn màn chỉnh cho ngay ngắn trở lại, còn đem vải lụa thật dày kéo che nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh chân giường, bởi vì bọn họ sẽ không nghĩ tới có người dám can đảm đem Thái tử gia nhét xuống dưới gầm giường.

Dĩ nhiên Thường Hy cho là Tiêu Vân Trác còn chưa có tỉnh lại, tự nhiên sẽ không biết đến chuyện nàng đem hắn nhét xuống đáy giường. Đợi đến khi đám người kia vừa đi nàng lại lặng lẽ đem hắn trở lại trên giường, thần không biết quỷ không hay. Bọn Triêu Hà chắc chắn sẽ không nói ra ngoài rồi, cho nên Tiêu Vân Trác dĩ nhiên sẽ không biết được. Nhưng là… Nhưng là Thường Hy không nghĩ tới Tiêu Vân Trác cư nhiên tỉnh lại.

Thật ra thì Tiêu Vân Trác nói cũng đúng, Thường Hy có chút hả hê, ai bảo thường ngày hắn hay khi dễ nàng, cho nên đem hắn nhét xuống gầm giường đúng là một cách khiến nàng trút giận, ngàn tính vạn tính lại không nghĩ tới Tiêu Vân Trác sẽ tỉnh lại trước. Tên thái y chết tiệt kia, đây không phải là bịp bợm sao?

Xong đời rồi, cái tên quỷ hẹp hòi này chỉ sợ sẽ nhớ kỹ nàng. Lúc này Thường Hy cũng không còn nhớ đến chuyện chân đang bị nhũn ra nữa, dùng sức đẩy cánh tay Tiêu Vân Trác đang ở trên vòng eo của mình, cố gắng đứng lên. Chỉ là không có nghĩ tới nàng lui về phía sau một chút lập tức lại đụng phải cái trán của Tiêu Vân Trác, đau đến nỗi xuýt xoa cái ót, nhanh chóng nhảy ra ngoài thật xa, trên miệng còn nói: “Thái tử gia đã tỉnh lại nhất định đói bụng lắm, nô tỳ đi chuẩn bị đồ ăn cho ngài!”

Nói xong Thường Hy liền chạy trối chết, đời này còn chưa có chật vật qua như vậy, trong lỗ tai còn nghe được thanh âm cười vui vẻ của Tiêu Vân Trác, thật là muốn tức chết nàng. Thường Hy lập tức xông ra ngoài nhưng lại không ngờ đụng trúng phải Mạnh Điệp Vũ đang cầm trong tay hộp đựng thức ăn đi tới. Hai người nhất thời cùng té trên mặt đất, hộp canh nóng kia cứ vậy mà hướng đầu Thường Hy đập xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.