Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 195



Ngay sau đó thái giám lại thông báo mấy vị Hoàng tử mang theo Hoàng tử phi của mình nối đuôi nhau mà vào, mọi người hành lễ rồi theo thứ tự ngồi xuống. Tiêu Vân Trác có chút kinh ngạc tại sao Thường Hy lại đứng sau lưng Mạnh Điệp Vũ, mà Thường Hy lại sững sờ nhìn người đi sau lưng Hoàng đế, Minh vương điện hạ tiến vào cùng Tiêu Vân Trác, lại là hắn!

Chuyên Tôn Nhạc Đan tựa hồ tuyệt không bất ngờ khi ở chỗ này thấy được Thường Hy, có lễ mà hướng nàng gật đầu một cái! Hôm nay Chuyên Tôn Nhạc Đan đầu búi kim quan, người mặc áo xanh thêu vân mây bằng chỉ vàng, mặc dù mộc mạc nhưng là ánh vàng kia lại thêm vào chút cảm giác đắt tiền!

Thì ra hắn là Hoàng tử, Minh tông sao lại có năm nhi tử a? Hắn là Hoàng tử mọc ra từ nơi nào? Thường Hy có chút không rõ.

Ánh mắt của Mạnh Điệp Vũ thủy chung chăm chú trên người Tiêu Vân Trác, nhưng là ánh mắt của Tiêu Vân Trác lại không ngừng quét qua vẻ mặt khiếp sợ của Thường Hy, theo ánh nhìn của nàng lại thấy được Chuyên Tôn Nhạc Đan. Tiêu Vân Trác không vui híp mắt, chẳng lẽ bọn họ quen biết nhau? Nhưng là hắn chưa từng nghe nói Thường Hy có quan hệ với Chuyên Tôn Nhạc Đan.

Minh tông theo lệ cũ mà nói chút lời may mắn, không gì khác ngoài hy vọng quốc gia thái bình, dân chúng an khang. Sau đó còn nói thêm mong muốn Đỉnh Nguyệt quốc cùng Minh Khải quốc đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn bang giao… Nhưng cụ thể là gì thì Thường Hy không nghe rõ, chỉ cúi đầu che giấu nét kinh ngạc, thì ra Chuyên Tôn Nhạc Đan là Hoàng tử của Minh Khải quốc!

Minh Khải quốc này Thường Hy có biết đến, chẳng qua là không hiểu rõ ràng, biết được Minh Khải quốc so với Đỉnh Nguyệt quốc thì yếu thế hơn một chút. Nhưng nước hắn nếu như tới chơi thì cũng không thể để cho Hoàng tử ở trong cung được như vậy, lại cứ Chuyên Tôn Nhạc Đan xuất hiện trong hậu cung, thật là khó lý giải!

Nhớ tới thời điểm nàng gặp Chuyên Tôn Nhạc Đan, ánh mắt cô tịch của hắn, nguyên lai là nhớ cố hương sao? Hắn còn hưng phấn hỏi: “Chỉ có mình ta xưng hô là Thường Hy sao? Về sau bất kể xảy ra chuyện gì cũng không thay đổi, được không?”

Chuyên Tôn Nhạc Đan chỉ nhìn một cách đơn thuần ánh sáng lóe lên không rõ trong mắt Thường Hy. Ngày đó kể từ sau khi chia tay hắn chưa có gặp lại Thường Hy, nhưng là mỗi một chuyện của nàng hắn đầu biết vô cùng rõ ràng, biết được hắn không thể phóng túng nhưng lại luôn luôn không thể quên được giọng điệu quan tâm của Thường Hy khi lần đầu tiên nàng gặp hắn. Chân thành thân thiết như thế, bảo hắn muốn quên cũng không thể quên được.

Chuyên Tôn Nhạc Đan rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng tướng mạo tuyệt mỹ của hắn lại luôn khiến người khác phải chú ý. Mấy vị Hoàng tử phi thì còn giữ được bình tĩnh, ngược lại cung nữ phục vụ bên cạnh, tâm hồn cũng không còn nằm yên nữa!

Thường Hy phục hồi lại thần trí, để cho mình cố gắng tập trung lại, một hồi kịch hay còn đang đợi trình diễn đấy. Dương tuyển thị quả nhiên không làm nàng thất vọng, hôm nay bồi giá mà đến, mặc dù không thể ngồi bên cạnh Hoàng thượng nhưng nàng ta có thể xuất hiện ở nơi này chính là bản lãnh của nàng ta!

Đã sớm có cung nữ biểu diễn ca múa ở giữa sân. Thường Hy lặng lẽ đi gần Tiêu Vân Trác, đem chuyện xảy ra ban nãy thấp giọng kể lại một lượt, sau đó lại nói: “Nô tỳ đã từng bảo đảm với Dương tuyển thị sẽ cố gắng giữ lấy đứa bé trong bụng nàng, có lẽ tối nay nên để mọi người biết được chuyện nàng ta mang thai!”

Tiêu Vân Trác gật đầu một cái, đối với chuyện này hắn cũng không có quá nhiều ý kiến, dù sao sớm muộn cũng phải biết. Quay đầu qua cẩn thận dò xét nhìn Thường Hy, biết rõ nàng đang hoàn chỉnh đứng ở trước mặt hắn, nhưng là vẫn như cũ hỏi: “Nàng không sao chứ? Có bị thương hay không?”

Nếu là trước đây Thường Hy có thể không phát giác có gì khác thường, nhưng là tối nay sau khi nghe Mạnh Điệp Vũ nói chuyện Tiêu Vân Trác thích nàng, bây giờ lại thấy hắn hỏi những câu như vậy, chỉ cảm thấy gương mặt trong nháy mắt nóng bừng, nhăn nhăn nhó nhó nói: “Ta không sao, rất tốt!”

Sau khi nói xong liền thối lui hẳn về phía sau lưng hắn, không dám tiến lên thêm nữa, nhịp tim như đánh trống, nghĩ tới ân cần vừa rồi của hắn, Thường Hy cảm thấy ngọt ngào trong lòng. Thì ra là nàng rất thích Tiêu Vân Trác quan tâm nàng như vậy, rất để ý xem Tiêu Vân Trác có hay không để ý đến nàng!

Thời điểm lần trước Thường Hy cảm thấy mình đã có điểm thích Tiêu Vân Trác rồi, chẳng qua là chưa bao giờ bắt ép mình đi suy nghĩ nghiêm túc vấn đề này, hoặc là nói Thường Hy luôn trốn tránh vấn đề này. Nàng mong đợi tình yêu của mình là duy nhất cũng như lâu dài, giống như cha mẹ của nàng, nhưng bây giờ… Khi đã bước một chân vào trong thâm cung, đời này nàng cùng hai chữ ấy vô duyên!

Nếu là người khác nàng sẽ không sao cả, dù sao không yêu, có bao nhiêu nữ nhân đối với nàng đều không quan hệ, nhưng là một khi đã động lòng thì không thể nhịn. Tựa như lần trước nàng đã từng nghĩ đến, nếu thật yêu, chỉ còn cách tránh đi thật xa, nàng không thể làm như không có chuyện gì khi nam nhân mình yêu trái ôm phải ấp!

Yêu người, cũng là một chuyện vô cùng khổ cực!

Thường Hy trầm tư dẫn tới sự chú ý của Chuyên Tôn Nhạc Đan. Hắn phát hiện ra một chuyện rất thú vị, thời điểm Tiêu Vân Trác đối mặt với Thường Hy sẽ không tự giác mà trở nên dịu dàng rất nhiều, trên khuôn mặt lạnh lùng không tự chủ được mà dẫn theo chút ôn hòa, lại nhớ tới những lời đồn mà hắn nghe được thì có thể khẳng định rằng Tiêu Vân Trác có chút thích Thường Hy!

Có lẽ là do tâm tình muốn khiêu khích, Chuyên Tôn Nhạc Đan nhìn Thường Hy, nở nụ cười vô cùng mị hoặc, mở miệng hô: “Thường Hy!”

Thanh âm không cao không thấp, trùng hợp khiến cho Tiêu Vân Trác nghe được. Đuôi mắt hắn quét qua gương mặt của Tiêu Vân Trác, quả nhiên thần sắc hắn khẽ biến, Chuyên Tôn Nhạc Đan thở nhẹ một hơi trong lòng, có một số việc ngươi muốn tránh nhưng căn bản lão thiên gia đã sắp xếp xong xuôi không cho phép ngươi tránh, chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước.

Thường Hy nghe được thanh âm của Chuyên Tôn Nhạc Đan, đang định lên tiếng đáp lại thì lại nghe được phía đối diện truyền đến tiếng đồ sứ vỡ vụn vô cùng thanh thúy, không khỏi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy Phùng Lương đễ ở bên kia hơi xôn xao, nguyên lai là cung nữ rót rượu cho nàng ta lỡ tay mà đánh vỡ bầu rượu.

Thường Hy cười, Phùng Lương đễ ra tay. Mị phi, mới vừa rồi bà nợ tôi, bây giờ tôi bắt đầu đòi lại đây!

Chuyên Tôn Nhạc Đan đang chú ý tới Thường Hy lại thấy nàng lộ ra nụ cười cổ quái như vậy, thêm vào đó là tình hình của Phùng Lương đễ phía bên kia, trong lúc bất chợt có một loại dự cảm xấu, khẽ chau mày, trong lòng thầm nghĩ: không biết tối nay lại có màn kịch gì đây?

Đang lúc này, Chuyên Tôn Nhạc Đan trùng hợp lại thấy được Thường Hy và Tiêu Vân Trác liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt ăn ý của hai người đột nhiên lại khiến hắn cảm thấy phiền lòng, bưng ly rượu lên uống một ngụm, không ngờ đến rượu mạnh như vậy dẫn tới liên tiếp ho khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.