Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 20: Phòng ngừa chu đáo (3)



Rạng sáng ngày thứ hai, Vương mama liền triệu tập mọi người nói: “Ngày mai đã phải tuyển chọn rồi, các ngươi mau mau chuẩn bị cho tốt. Hôm nay cũng không luyện tập lễ nghi nữa, tất cả đều trở về đi!”

“Tạ mama!” Mọi người trăm miệng một lời, cúi người thi lễ một cái.

Vương mama gật đầu xoay người rời đi. Trong lúc ấy, đại gia khuê tú, mấy tiểu cô nương tốp năm tốp ba phân tán ra, nói chuyện râm ran đi trở về.

Bởi vì Mị phi tìm gặp Thường Hy cho nên bọn nữ tử trong Vĩnh Hạng cung đều theo bản năng mà cô lập nàng. Phải biết rằng Hoàng tử phi chỉ có bốn vị trí, trơ mắt nhìn Thường Hy an ổn chiếm một, họ sao có thể chịu được? Huống chi ai lại không biết Mị phi là phi tử được sủng ái nhất, Ngũ hoàng tử là nhi tử được Hoàng thượng yêu quí nhất, không có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vị trí này đấy!

Sáng sớm lúc vừa đến Thường Hy cũng đã cảm nhận được địch ý của mọi người. Nàng bất đắc dĩ thở dài, nhìn Lệ Bình nói: “Nhìn bọn họ đều dùng ánh mắt chim ưng nhìn ta, tỏ vẻ vô cùng chán ghét đấy!”

“Để ý họ làm cái gì, huống chi đây cũng là chuyện bình thường. Họ đều cho rằng Mị phi chọn trúng ngươi làm Ngũ hoàng tử phi, mà cũng không biết ngươi tránh còn không kịp đâu!” Lệ Bình thấp giọng cười nói, cùng Thường Hy kết bạn đi trở về, không nghĩ tới giữa đường lại bị chặn lại.

Thường Hy cùng Lệ Bình ngẩng đầu nhìn nữ nhân trước mắt, cùng là trang phục tú nữ giống các nàng, trên đầu cài thêm nhánh phù dung buổi sáng vừa mới hái xuống, cực kỳ diễm lệ. Lông mày thanh mảnh như lá liễu, mắt hạnh môi anh đào, quả nhiên mà một tiểu mỹ nhân thanh tú!

“Xin nhường đường, chúng ta phải đi qua!” Lệ Bình thẳng lưng, đĩnh đạc nói lớn, vừa mới mở miệng liền thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Nói đến cũng buồn cười, phụ thân của Lệ Bình vừa vặn là cấp trên của phụ thân Đỗ Đình Phương. Hai nhà cũng được coi là thế giao, thế nhưng hai vị tiểu thư lại không hề vừa mắt nhau. Thời điểm trước kia lúc ở ngoài cung, cứ đến ngày lễ tết, mẫu thân Đỗ Đình Phương lại mang nàng ta đến Vưu gia bái phỏng. Hai vị này tính khí bất hòa, Đỗ Đình Phương ỷ vào mình xinh đẹp hơn nên không đem Lệ Bình để vào mắt, Lệ Bình mỗi lần như vậy lại tìm đủ cách hù dọa nàng. Hai người này có thể nói là tích oán khá sâu.

Đỗ Đình Phương không chỉ không tránh đường, ngược lại còn kiêu ngạo nói: “Đường này là của nhà ngươi sao? Ta thích đứng nơi nào thì đứng, ngươi còn tưởng đây là ở ngoài cung sao?”

Lời nói của Đỗ Đình Phương còn có hàm ý khác. Lệ Bình mặc dù không có được dáng dấp tinh xảo như Đỗ Đình Phương, nhưng cũng là mắt hạnh môi đào, đáng yêu vô cùng, nếu không cũng đã sớm bị loại. Nàng vẫn nhìn Đỗ Đình Phương không vừa mắt, giờ phút này nàng ta lại cố ý bới móc, nào còn có thể nhịn được lửa giận. Đang muốn nổi đóa, Thường Hy lại nhẹ nhàng kéo lại tay nàng, nói nhỏ bên tai: “Vương mama còn ở đây, ngươi nghĩ muốn chịu phạt sao?”

Lệ Bình phẫn giận nói: “Ta nhìn nàng không vừa mắt! Nha đầu chết tiệt cứ muốn đối nghịch với ta, thời điểm trước kia cũng là như vậy. Ta còn là nữ nhi của cấp trên của cha nàng, không thể để nàng coi thường uy phong của cha ta được!”

Khóe miệng Thường Hy nhếch lên, thản nhiên nói: “Ngốc nghếch, không đánh chết cũng có thể làm nghẹn chết, không bị chịu phạt mà còn chiếm tiện nghi, vẹn toàn đôi bên chẳng phải tốt sao? Dám khi dễ ngươi cũng chính là khi dễ ta, ta đây còn chưa có bao giờ chịu thua thiệt đâu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.